Phùng Thanh

Chương 25: Vì muốn theo đuổi em thôi




Lý tổng và Giang Tấn hàn huyên vài câu, gã ta cũng liếc qua nhìn Triệu Phùng Thanh vài lần cũng không nói gì, nhưng ngược lại Liễu Nhu Nhu lại quay sang nhìn Triệu Phùng Thanh cười dịu dàng, “Chị này nhìn xinh quá.”
Triệu Phùng Thanh vẫn tươi cười im lặng, chờ Giang Tấn trả lời.
Trong mắt Giang Tấn tràn ngập ấm áp, hắn quay sang trả lời Liễu Nhu Nhu “Quá khen rồi, đây là bạn gái tôi.”
“Trông rất xứng với Giang tổng.” Liễu Nhu Nhu chân thành đáp.
Lý tổng cười tít mắt lại, một tay ôm chầm lấy Liễu Nhu Nhu, “Chúng tôi không quấy rầy Giang tổng cùng bạn gái ăn tối nữa. Hôm khác gặp nhé.”
Vì thế, hai bên đành tạm dừng ở đây.
Sau khi nhạc đệm nhỏ là Liễu Nhu Nhu rời đi, Giang Tấn trông vẫn thản nhiên như thế, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào di động.
Triệu Phùng Thanh cúi đầu tiếp tục ăn đồ của mình.
Được một lúc, Giang Tấn nhẹ nhàng đặt di động xuống, bắt đầu cuộc trò chuyện truyền thống của một đôi nam nữ khi xem mắt.”Triệu tiểu thư, cô và tôi đã quen nhau một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa nghe cô kể gì về cuộc sống của mình.”
Cô đang ăn kem viên, hương vị vừa ngọt dịu và mát lạnh ấy khiến cô nheo mắt lại. Cô chậm rãi nói: “Cuộc sống của tôi á, đơn giản chỉ có hai điểm trên một đường.”
“Trước đây cô đã yêu ai chưa?” Hắn hỏi khá tự nhiên.
“Đương nhiên là có rồi.” Triệu Phùng Thanh cười đến là vui vẻ.
“Cũng phải, không còn trẻ nữa mà.”
Cô vốn không ngại hắn nói vậy, dù sao hai người bọn họ cũng chẳng chênh nhau nhiều tuổi lắm. Cô vẫn cười như thế, “Không biết Giang tiên sinh đã yêu được mấy lần rồi?”
Hắn bình tĩnh nhìn cô, “Sao Triệu tiểu thư lại dùng số nhiều?”
“Lý tổng nói mà, anh là thanh niên vừa anh tuấn lại tài giỏi. Cuộc sống của thanh niên đẹp trai tài giỏi nhất định phải muôn màu muôn vẻ rồi.” Triệu Phùng Thanh đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “Muôn màu muôn vẻ”.
Giang Tấn bỗng nhiên nở nụ cười, cười trông đến là khó hiểu, “Đó chỉ toàn những lời khách sáo thôi. Công việc của tôi rất bận, nên cũng không rảnh yêu đương nhiều.”
Triệu Phùng Thanh vẫn giữ nụ cười giả tạo ấy, “Giang tiên sinh, cũng muộn rồi. Mai tôi còn phải đi làm sớm, tôi về trước nhé.” Thịt cá cũng ăn xong rồi, cô muốn về nhà ngủ thôi.
“Đê tôi đưa cô về.” Giang Tấn tiếp lời rất nhanh.
“Không phiền Giang tiên sinh, nhà hàng này cũng gần nhà tôi thôi.” Cô khoác ba lô của mình đứng dậy, lịch sự gật đầu chào hắn.
Hắn cầm di động lên, kiên trì nói, “Tôi đưa cô về.”
Cô nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn cô.
Triệu Phùng Thanh bỗng chốc liền bỏ cuộc. Đi ngủ sớm mới là chuyện quan trọng, không thể lãng phí thời gian tranh cãi chuyện đưa hay không đưa này với hắn làm gì.
***
Trên đường về nhà, Giang Tấn không nói lời nào.
Triệu Phùng Thanh đốt thời gian vào mấy trò game. Trong bầu không khí trầm lặng đó, chỉ có tiếng hiệu ứng game”Leng keng leng keng” vang lên không ngừng trên cả quãng đường về nhà.
Đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Giang Tấn dừng xe lại, quay sang nhìn lên màn hình di động của cô, màu sắc rực rỡ choáng hết màn hình. Hắn quay đầu lại nhìn cột đèn giao thông phía trước.
Triệu Phùng Thanh xuống xe ở một nơi cách nhà cô khoảng một kilomet
Giang Tấn quay đầu xe rời đi.
Sau khi cô xuống xe thì từ từ đi bộ về nhà.
Ở ngã tư này tầm mười giờ tối vẫn có người qua lại bình thường. Ngoài quảng trường phía trước khu chung cư có vài bác gái đang khiêu vũ cũng có vài người dắt chó đi dạo, không khí náo nhiệt vô cùng.
Cô nhìn đám chó hiếu động kia, đột nhiên nhận ra bản thân mình đã lớn rồi nhưng cuộc sống càng ngày càng mất phương hướng. Tuy rằng tuổi trẻ của cô rất lười nhác, nhưng lại vui vẻ hơn hiện giờ rất nhiều. Còn giờ tuy cười nhiều hơn nhưng những lần thật sự vui thì rất ít. Trong lòng chán đến mức tận cùng nhưng ngoài mặt lại phải ngụy trang ra vẻ, trong ngoài không có sự đồng nhất.
Quả nhiên năm tháng là thứ vô tình nhất, nó đem thanh xuân và nhiệt huyết của chúng ta ra đi mà không có ngày trở lại.
Trên con đường dài một kilomet ấy, Triệu Phùng Thanh nhớ lại rất nhiều chuyện từ thời cấp ba, điều kỳ lạ là cô hoàn toàn không còn nhớ gì về chuyện của Giang Tấn nữa.
Cho đến khi tắm rửa xong xuôi, cô mới bắt đầu tự hỏi về bữa tối quái dị hôm nay.
Liễu Nhu Nhu có vẻ như đã tìm được kim chủ mới.
Giang Tấn hành xử khá là khéo léo tự nhiên với vị kim chủ mới kia.
Cô nghĩ thế nào, cũng cảm thấy đêm nay mình đã bị hắn lợi dụng.
Triệu Phùng Thanh tựa lưng vào sofa, gọi di động cho Tương Phù Lị
Lúc này Tương Phù Lị đang bận chém giết trên diễn đàn, pháo đạn bay tán loạn. Nghe thấy tiếng di động vang lên, cô nàng hơi mất hứng. Sau khi nhìn cái tên trên màn hình, cô lại vui vẻ ngay được, nhanh chóng nhận điện, “Alo, Thanh Nhi à?”
Triệu Phùng Thanh gặm khoai lang hỏi: “Đang làm gi vậỳ?”
“Đang chửi nhau.”Tương Phù Lị cười ha ha.
“Tao nói rồi mà, đừng dọa mấy đứa trẻ trâu đó nữa.” Triệu Phùng Thanh cũng cười theo.
Cô cùng đám bạn này, từ hồi trung học đến đại học đã phải hứng chịu nhiều ánh mắt quái dị.
Sau này bước ra xã hội, mấy cậu nam sinh ấy đã biết khiêm tốn lại nhiều. Triệu Phùng Thanh không thích xã giao, nên ngoại trừ mấy đứa bạn quái gở này, thì cũng chẳng nói chuyện nhiều với người khác bao giờ. Còn ngoài đời thật thì Tương Phù Lị sống rất bình thường, nhưng trên mạng ảo lại cãi nhau ầm ĩ.
Tương Phù Lị châm điếu thuốc, “Nói đi, mày tìm tao có chuyện gì?”
“Tao chưa kể mày nghe nhỉ, tao gặp lại Giang Tấn rồi.” Sau khi tốt nghiệp trung học, Triệu Phùng Thanh chưa từng nhắc lại hai chữ “Giang Tấn” ấy với lũ bạn của mình, cô còn cho rằng nếu nói ra sẽ có chút cảm giác khó chịu, nhưng nay lại nhận ra chuyện đó rất bình thường.
Tương Phù Lị bị sặc thuốc, “Ai cơ?”
“Giang Tấn.” Triệu Phùng Thanh nhớ lại dáng vẻ của hắn thời trung học, miêu tả lại: “Cái người lớp 12-2 đó, người cao cao đẹp trai ấy.”
“À!” Lần này Tương Phù Lị đã nghe rõ được tên người đó, “Tao cũng quên hắn rồi, sao tự dưng nhắc lại nó làm gì. Mày gặp hắn ta lúc nào?.”
“Chính xác mà nói, là hồi đầu tháng chín năm ngoái.” Ngày cô tới khách sạn phỏng vấn cũng chính là lần đầu tiên cô gặp lại hắn.
“Vậy mà giờ mày mới nói với tao à!” Tương Phù Lị có phần bực mình. Ấn tượng của cô về Giang Tấn luôn dừng lại ở ba chữ “Gã khốn nạn”.
So với tâm trạng nóng nảy của Tương Phù Lị, Triệu Phùng Thanh lại có vẻ bình tĩnh hơn hẳn, “Gặp lại một lần thôi mà, cũng đâu có gặp nhiều đâu.”
“Gần đây thường xuyên gặp nhau à?”
“Xem là vậy đi.” Triệu Phùng Thanh đem chuyện gần đây của Giang Tấn nói ra sạch, chủ yếu là miêu tả mối quan hệ của hắn và Liễu Nhu Nhu cùng Lữ Tiểu Nhân. Cô hiểu Tương Phù Lị quan tâm nhất là mấy chuyện quan hệ nam nữ này.
Quả nhiên, sau khi Tương Phù Lị nghe xong, cô nàng uống một cốc nước lớn, rồi thở dài khoa trương: “Oa! Học bá thanh cao năm ấy đã trở thành lãng tử tình trường rồi nhỉ. Tư liệu sống tốt đấy! Nam chính truyện mới của tao sẽ lấy hắn làm hình tượng.”
“Mấy tác phẩm của mày được viết như thế đấy à?” Triệu Phùng Thanh ăn hết một gói khoai lang, rồi lôi mấy tờ giấy ăn ra lau tay, “Mày nói xem, mày sẽ viết thế nào?”
“Dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết, Liễu Nhu Nhu là nữ chính trong câu truyện ấy.” Đột nhiên nhắc đến đề tài hiện thực này, Tương Phù Lị hăng hái hẳn lên, “Cái kiểu con gái dịu dàng như nước ấy rất dễ khiến người ta muốn bảo vệ. Mày nghĩ thử xem, Giang Tấn giấu Liễu Nhu Nhu kín như vậy. Trừ mày ra, có ai phát hiện ra bí mật này không. Có thể thấy hắn yêu cô ta thế nào. Chỉ là chắc giờ hắn vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình đâu. Nam chính trong ngôn tình luôn thế đấy, thích chạy một vòng quanh quả địa cầu, cuối cùng mới phát hiện ra chân ái của mình.”
“Tiếp tục nói đi.” Triệu Phùng Thanh bóc một hộp chân vịt ra.
“Hôm nay Giang Tấn hẹn hò với mày, nhất định là cố diễn cho Liễu Nhu Nhu xem. Nhưng thật ra hôm nay hắn dẫn mày chạy đến chỗ của Liễu Nhu Nhu, là muốn chà đạp cô ấy một cách điên khùng thô bạo.” Tương Phù Lị dừng lời, cười ha ha, “Mấy trò ghen tuông rồi lên giường giải hận ấy, tao có thể viết được ba ngàn chữ ấy chứ.”
Triệu Phùng Thanh thiếu chút nữa nghẹn xương chân vịt giữa cổ.”Tao không tưởng tượng ra cảnh hắn tự nhiên nổi khùng lên trông như nào nữa.”
“Bộ mặt thật của mỗi thằng đàn ông, đều chỉ dành cho người con gái họ yêu.” Tương Phù Lị đột nhiên nghiên túc hơn hẳn.
Tất nhiên Triệu Phùng Thanh nghe được thâm ý trong câu đó. Cô không phải người con gái Giang Tấn thương, đó là chuyện cô đã biết lâu rồi, “Tao biết hắn có mục đích riêng.”
“Mục đích gì?”
“Không biết.” Triệu Phùng Thanh cắn một miếng chân vịt, “Chờ tao ăn nốt cái chân vịt này rồi sẽ hỏi hắn.”
Tương Phù Lị chau mày.
Bọn họ đã hơn ba mươi tuổi rồi. Tuy rằng Nhiêu Tử cũng chưa có người yêu, nhưng người khiến Tương Phù Lị lo lắng nhất lại là Triệu Phùng Thanh.
Từ khi gặp Giang Tấn, Triệu Phùng Thanh không thích bất cứ người đàn ông nào nữa, ngay cả một thần tượng nam cũng không có. Hơn nữa, cô cũng không thích xem phim thần tượng. Nhiều năm trôi qua, dường như cô không có nhu cầu yêu đương gì vậy. Đi xem phim một mình, ăn lẩu một mình, luôn một thân một mình.
Tương Phù Lị từng muốn giới thiệu vài anh cho cô, nhưng Triệu Phùng Thanh đều từ chối. Tương Phù Lị chỉ sợ Triệu Phùng Thanh dần quen với cảm giác đó, cứ cô độc sống một mình đến cuối đời.
Giờ Giang Tấn xuất hiện, không biết là phúc hay họa đây.
Tương Phù Lị là người nóng nảy, ngay sau đó cô liền liên lạc với Nhiêu Tử, hỏi về chuyện năm ấy của Giang Tấn và Tần Hiểu.
Tối qua Nhiêu Tử thức trắng đêm tăng ca, giờ còn đang ngủ bù. Trong lúc nhất thời nghe thấy cái tên “Giang Tấn” thì cũng lơ mơ một lúc, vài phút sau hắn mới nhớ ra đó là ai. Hắn vỗ vỗ trán, kể lại đơn giản mọi chuyện cho Tương Phù Lị nghe.
Thật ra Nhiêu Tử cũng không biết nhiều chuyện lắm.
Cấp ba năm ấy, sau khi Giang Tấn và Tần Hiểu nhận được giấy tuyển thẳng vào đại học, các thầy cô cũng coi như nhắm một mắt mở một mắt. Hai người đó trở thành một đôi danh chính ngôn thuận.
Đứng trên phương diện người ngoài cuộc nhìn vào thì thấy, Giang Tấn và Tần Hiểu thật xứng đôi. Nam thanh nữ tú lại còn học chung một trường đại học, quả thực khiến người ta ghen tị muốn chết. Lúc ấy, hai người họ còn được xưng là “ Đệ nhất lương duyên” của lớp 12_2.
Nhiều bạn học còn nói đùa về chuyện sau này hai người sẽ kết hôn thế nào, rồi sinh con đặt tên là Giang Tần, nghe rất êm tai, Giang Tần sau này nhất định cũng là học sinh giỏi, vân vân.
Học sinh cấp ba rất đơn giản, còn cho rằng bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau cả đơi.
Chuyện đại học của hai người đó, Nhiêu Tử cũng không biết nhiều lắm. Năm ngoái vì chuyến đi công tác, hắn có quen một nam sinh từng học lớp 12_2 năm ấy, hai người nói chuyện phiếm về thời trung học, nam sinh kia còn lỡ đãng nhắc tới tên Giang Tấn.
Giang Tấn đến nay vẫn chưa kết hôn, hơn nữa lúc học đại học bạn gái cũng không phải Tần Hiểu. Hắn là một nhân vật khá có tiếng trong trường đại học, diện mạo tuấn tú, học hành giỏi giang. Nữ sinh theo đuổi hắn thì vô số số. Theo những gì nam sinh kia còn nhớ, hồi học năm hai Giang Tấn có hẹn hò với một mỹ nhân của khoa ngoại ngữ. Còn sau này thế nào, vị nam sinh kia cũng không biết nữa. Chỉ nghe nói là, Giang Tấn đã từng có vài người bạn gái.
Nhắc tới chuyện đó, nam sinh cảm kia cảm khái, “Đáng tiếc cho Tần Hiểu quá. Cậu ấy chính là hoa khôi lớp tôi nữa đấy. Này, tôi nhớ lớp ông có người từng theo đuổi cậu ấy phải không?”
Nhiêu Tử biết người cậu ta nhắc tới là Đại Hồ, liền ậm ừ đáp một tiếng.
Nam sinh kia tiếp tục nói: “Năm ngoái lúc tôi tới thăm Tần Hiểu, cô ấy còn chưa kết hôn, đang học lên tiến sĩ.”
Về chuyện Giang Tấn và Tần Hiểu, nam sinh ấy chỉ nói tới đó.
Nhiêu Tử chẳng có mấy hảo cảm với Giang Tấn nên cũng không tiếp tục hỏi thăm gì nữa.
Chuyện Đại Hồ và Tần Hiểu kết hôn, Nhiêu Tử cũng mới biết gần đây. Nhiêu Tử cũng từng gặp hai bạn gái trước của Đại Hồ, thần thái và gương mặt đều rất giống Tần Hiểu. Suýt chút nữa hắn còn tưởng cả đời này của Đại Hồ sẽ phải ngắm nhìn ảo ảnh của Tần Hiểu mà sống qua ngày, ai ngờ, tên ngốc ấy thật sự đã theo đuổi được Tần Hiểu rồi.
Sau khi Nhiêu Tử kể chuyện này cho Tương Phù Lị nghe thì kỳ quái hỏi: “Đang yên đang lành chị nhắc về nó làm gì?”
Tương Phù Lị nửa đùa nửa thật đáp: “Chị đang tìm tư liệu sống cho nhân vật nam chính sắp tới của chị thôi.”
Nhiêu Tử: “...”
***
Tương Phù Lị đem mấy chuyện bát quái đó kể lại cho Triệu Phùng Thanh nghe.
Triệu Phùng Thanh nhìn màn hình, tiếp tục gặm chân vịt, “Tao cũng vừa mới biết thôi, vị Liễu Nhu Nhu kia chính là ảnh hậu mới.”
Triệu Phùng Thanh không quan tâm tới giới giải trí cho lắm, hơn nữa giờ có nhiều giải thưởng như vậy, một năm có thể xuất hiện mấy ảnh hậu. Sao cô có thể nhớ được.
Cô lên mạng tra cứu hồi lâu, cũng không tra được tin tức gì có liên quan đến Liễu Nhu Nhu.
Lướt lại từ trong ra ngoài, mới tìm được một cái tên ba chữ Liễu Nhu Nhu ở một diễn đàn nhỏ.
Thì ra Liễu Nhu Nhu có nghệ danh là Liễu Xuân Xuân.
Quan trọng là từ khi tìm với cái tên Liễu Xuân Xuân, thì hàng loạt tin tức giải trí đã xuất hiện. Trước kia Liễu Nhu Nhu là một người mới vô danh, gần đây mới nổi tiếng như vậy. Bộ phim điện ảnh cô đoạt giải là một bộ phim cấp ba cấm bị chiếu toàn đại lục.
Bộ phim đó vừa đóng máy quay hồi đầu tháng chín năm ngoái.
Mà Triệu Phùng Thanh tới cửa hàng bán hoa là vào tháng mười năm ngoái.
Tương Phù Lị buồn bực, “Vậy thì sao?”
“Không biết thì phải hỏi chứ sao.” Triệu Phùng Thanh ăn xong chiếc chân vịt cuối cùng, “Tao phải đi hỏi anh người yêu mới nhậm chức cái đã.”
Tương Phù Lị gào lên đầy sợ hãi, “Mày chẳng hiểu gì cả mà đã đồng ý hẹn hò với hắn à?”
“Hư danh thôi. Nếu mày muốn, tao cũng có thể cho mày.”
Tương Phù Lị: “...”
Triệu Phùng Thanh cúp điện thoại. Tháo bao tay bên trái xuống, cô nhắn một tin nhắn âm thanh cho Giang Tấn qua weibo: “Bạn trai, có phải anh đang thực hành vận động cùng Liễu cô nương không?”
Mười phút sau, Giang Tấn đáp lại: “Bạn gái, em hơi lố rồi đấy.”
“Giang tiên sinh.” Triệu Phùng Thanh ngả người xuống giường, nói chậm từng lời: “Tôi rất ngạc nhiên đấy, anh và Liễu cô nương diễn trò ướt át đó là vì muốn huấn luyện kỹ năng diễn xuất cho cô ấy à?”
Từ khi Triệu Phùng Thanh lên lầu hai của tiệm bán hoa, cô đã cảm thấy có gì đó rất lạ rồi.
Căn phòng đó thật sự không phải một nơi hoàn hảo để lên giường. Muốn khung cảnh không có khung cảnh, muốn bầu không khí không có không khí. Hơn nữa mỗi lần Giang Tấn và Liễu Nhu Nhu từ lầu hai đi xuống cùng nhau, bộ dáng hai người đều có vẻ không bình thường.
Ban đầu, Triệu Phùng Thanh còn chưa nhận ra điểm nào bất thường, sau này nhìn Giang Tấn vài lần, cô mới biết.
Hắn rất sợ nóng.
Khi hắn và Liễu Nhu Nhu cùng nhau từ lầu hai đi xuống, luôn là nam sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái, nữ nhớp nháp mồ hôi. Hai người dường như một người đang trong mùa đông, một người ở mùa hạ vậy.
“Không phải.” Sau khi Giang Tấn thốt ra lời này thì một phút sau hắn mới nặn ra nốt câu còn lại: “Vì muốn theo đuổi em thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.