Giang Tấn đi chưa được bao lâu, tiệm sách lại tiếp đón thêm một vị Lãnh trợ lý.
Dáng vẻ đường hoàng, miệng lưỡi lưu loát.
Hắn ta giới thiệu mình mang hợp đồng ký kết giữa Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh tới. Lãnh trợ lý nói cười vui vẻ, “Giang tổng nói, đây là làm ăn nên tất nhiên phải có hợp đồng.”
Thời hạn của hợp đồng là nửa năm.
Triệu Phùng Thanh nhìn mấy tờ giấy kia, rồi lại liếc mắt nhìn Lãnh trợ lý, “Nửa năm qua có vẻ Giang tổng nhà anh thiếu bạn gái nhỉ?”
“Chắc vậy.” Lãnh trợ lý cười đến là đáng yêu, “Nếu cô và Giang tổng hẹn hò vui vẻ, hợp đồng sẽ có thể được gia hạn. Mười năm hai mươi năm nữa là tương đương với hợp đồng chung thân.”
Cô mếu máo. Mắt thấy vị Lãnh trợ lý này chẳng lạnh lùng chút nào, ngược lại còn nói khá nhiều. Vì thế cô tiếp tục hỏi: “Sao anh ta không ra ngoài đường hô một tiếng, muốn bao nhiêu cô thì sẽ có bấy nhiêu cô.”
“Đã tìm vài người rồi nhưng không hợp tính.” Lãnh trợ lý xua xua tay, ” Giang tổng nhà tôi muốn tìm một người không thích anh ấy, và cô là sự lựa chọn tốt nhất.”
Vẻ mặt cô lạnh dần.
Lãnh trợ lý còn tán thưởng: ” Gu thưởng thức của Giang tổng nhà chúng tôi quái dị như vậy đấy.”
Triệu Phùng Thanh tự biết, trong mắt rất nhiều người, cô là một kẻ kỳ lạ. Không ngờ, núi cao còn có núi khác cao hơn.”Ngộ nhỡ một ngày nào đó tôi yêu anh ta, hoặc là anh ta yêu tôi, thì phải làm sao bây giờ?”
“Không thể nào. Giang tổng đã theo đuổi cô một năm nay, nhưng chẳng thấy cô cắn câu gì cả.” Lãnh trợ lý.
“Xin hỏi ——” Những biểu cảm trên mặt cô biến mất, “Anh nói một năm là ám chỉ từ năm ngoái đến năm nay sao?”
“Đúng, nhưng lập trường của cô khá vững.” Lãnh trợ lý trông đến là vui vẻ, “Tính cách Giang tổng vốn lạnh lùng, sắp lên chùa xin làm hòa thượng rồi. Không ngờ, trên đời này còn có cô làm ni cô xứng đôi với anh ấy.”
“Anh nói theo đuổi là sao cơ?” Một năm qua, cô và Giang Tấn nói chuyện còn chưa đến chục câu, theo đuổi cái mặt trời nhà anh ấy!
Lãnh trợ lý có vẻ như nghĩ ra chuyện gì đó, hắn thu lại nụ cười đáp, “Giang tổng nhà chúng tôi theo đuổi người ta... ừm, hơi thầm lặng...”
Triệu Phùng Thanh lạnh lùng đáp “Đồ thần kinh.”
***
Ngày hôm sau là Thất Tịch.
Chủ nhật, Triệu Phùng Thanh ở nhà nghỉ ngơi.
Giang Tấn nói, hôm nay là ngày để bồi dưỡng tình cảm giữa những cặp đôi yêu nhau.
Triệu Phùng Thanh nghe xong, lại muốn trợn mắt.
Mắt còn chưa trợn lên, người ở đầu kia đã nói: “Không được trợn mắt.”
Mắt cô cứng lại.
“Bao giờ? Đi đâu?” Giọng cô đậm chất khàn khàn ngái ngủ.
“Mười giờ, tôi tới đón em.”
“Sớm thế.” Một ngày nghỉ tuyệt vời đã hết rồi.
“Cho nên đừng nằm lì trên giường nữa.”
Triệu Phùng Thanh đang ngồi lì trên giường chẳng có chút hứng thú, cô cúp điện thoại, kéo chăn lên, tiếp tục ngủ.
Thứ đánh thức cô dậy lần nữa vẫn là cuộc gọi từ Giang Tấn.
Khi cô nhận điện, ánh mắt cứ díp vào không mở ra nổi, “Alo, làm bạn gái anh mệt thật đấy.”
“Tôi đến rồi, em ra mở cửa đi.” Vẫn là chất giọng lạnh lùng như ngày thường.
“Lại chuyện gì nữa?” Cô lật người, “Hai ta có quen nhau à?.” Cô muốn ngủ thêm chút nữa.
“Triệu tiểu thư, em nghĩ rằng tôi tốn tiền mời em làm bạn gái là để em ngủ cả ngày đấy à?”
“Ai thèm chứ.” Triệu Phùng Thanh vốn có tật rất xấu khi mới tỉnh dậy, mà lại còn bị đánh thức hai lần liên tục, cô cảm thấy rất ấm ức, “Chia tay chia tay! Cút ngay cho tôi.”
Giang Tấn đang đứng ngoài cửa, sắc mặt cũng lạnh cứng.
Tòa chung cư Triệu Phùng Thanh thuê trọ, một tầng có hai mươi phòng. Ngoài hành lang thường thường có người qua kẻ lại, mấy người đi qua nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
Hắn ấn chuông cửa, “Triệu Phùng Thanh, mở cửa.”
Cô hậm hực từ trên giường bò dậy.
Thế mới nói, bạn trai có gì tốt chứ? Cứ một mình FA là thoải mái tuyệt vời nhất.
Triệu Phùng Thanh thọc chân vào đôi dép lê, “lộc cộc” đi ra khỏi phòng. Vừa ra đến phòng khách, cô đột nhiên nhớ ra mình đang không mặc cáo lót, vì vậy lại vội vàng trở về phòng, mặc áo lót, rồi khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài. Sau khi chắc chắn không bị lộ ngực, cô mới đi ra ngoài.
Chuông cửa kêu từ nãy đến giờ.
Kêu đến mức khiến cô tức giận.
Triệu Phùng Thanh kéo cửa ra, thờ ơ chào, “Chào buổi sáng.”
“Trưa rồi.” Trong mắt Giang Tấn giờ chỉ toàn băng.
Cô nhướn mày lên, “Sao anh biết tôi sống ở đây?”
“Hôm qua em có cho Lãnh trợ lý địa chỉ nhà”
Hắn không nói, cô cũng quên luôn việc đó rồi. Ngủ đến ngu cả người thế này.”Anh đến có việc gì?”
“Bồi dưỡng tình cảm.” Hắn nhìn tóc tai cô bù xù, mắt mơ màng vì buồn ngủ, “Em và tôi không phải người yêu.”
“Tất nhiên là không phải.”
“Nhưng nửa năm tới là phải.”
“Được rồi, anh chờ tôi 20 phút.” Nói xong, cô định đóng cánh cửa gỗ lại.
“Triệu Phùng Thanh.”
Cách nhau một cánh cửa gỗ, cô vẫn có thể cảm giác được khí lạnh từ người hắn tỏa ra. Cô nở nụ cười quyến rũ, ngả ngớn nói, “Cô nam quả nữ, tôi sợ anh cưỡng ép tôi thì sao.”
Hắn nhìn cô một lượt, “Trông em như thế này, có chỗ nào đáng để tôi cưỡng ép không?.”
Nghe xong, cô liền đóng sầm cánh cửa gỗ.
Giang Tấn nhìn cánh cửa đóng chặt kia mấy giây, rồi xoay người đi xuống lầu.
Cho đến khi ngồi trên xe, vẻ mặt hắn vẫn chưa thể khôi phục lại như thường.
Cô gái tên Triệu Phùng Thanh này, trời sinh tính lười nhác. Bình thường có thể cười rạng rỡ như hoa nở, nhưng lúc bị đánh thức thì xù lông nhím. Hôm ấy khi đi đến nửa đường đánh thức cô, cô cũng tức giận đến mức đóng sầm cửa xe của hắn.
Nhưng khi cô giận thì sẽ giận rất dai.
Hắn nhớ rõ, Triệu Phùng Thanh của thời trung học, là một cô nàng lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, giữa đôi lông mày luôn toát ra vẻ quyến rũ phòng đãng.
Một năm học ở cao trung A, cô xem như là ấn tượng đậm sâu nhất trong ký ức của anh.
Không muốn nhớ cũng khó, bởi vì cô quấn lấy hắn thường xuyên. Bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thấy cô xuất hiện trước mặt mình, nở nụ cười quyến rũ.
Nhưng hắn không thích cô.
Hiện giờ cũng không tính là thích. Chỉ là cảm thấy cái kiểu trong ngoài không đồng nhất của cô có chút quái lạ, hắn không kiềm chế được mà bị cô cuốn hút, rồi lại càng muốn tháo cái lớp vỏ ngụy trang kia của cô.
Đã nhiều năm trôi qua, Giang Tấn đã yêu đương với bao nhiêu người, ngay cả hắn cũng không nhớ được.
Những cô bạn gái đến rồi lại đi, nhưng số người có thể lưu lại trong ký ức của hắn không vượt quá năm người. Qua lại với những cô nàng ấy, bên ngoài thì nói là yêu đương, nhưng thật ra hắn cũng chẳng có mấy cảm tình. Qua lại với càng nhiều phụ nữ, hắn lại càng cảm thấy chữ “Yêu” này đối với hắn thật nhạt.
Bạn bè thân quen đều lo một ngày nào đó hắn sẽ lên chùa đi tu.
Nhưng thật ra là vì hắn không tìm được cảm giác yêu. Những cô nàng xinh đẹp ấy, trong mắt hắn ngoài vẻ đẹp ra thì chẳng còn gì cả.
Khi hẹn hò với Lữ Tiểu Nhân cũng chỉ nói chuyện tâm sự chứ không hề nói chuyện tình cảm.
Nhưng vào ngày cuối cùng khi chia tay, cô lại hỏi, “Anh thích kiểu con gái như Triệu Phùng Thanh sao?”
“Không thích.” Hắn đã trả lời như vậy, bởi vì hắn thật sự không thích. Thời thanh xuân Triệu Phùng Thanh rất đáng yêu, rất xinh đẹp. Giờ thì Triệu Phùng Thanh quá giả tạo, quá kém cỏi. Dĩ nhiên đây không phải style của hắn.
Lữ Tiểu Nhân nghe xong, chỉ nở nụ cười miễn cưỡng rồi xoay người rời đi.
Trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, kéo Giang Tấn về thực tại.
Hắn ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ là Triệu Phùng Thanh đang vội vàng đi tới. Cô để xõa mái tóc dài, mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần đen. Tai trái xỏ sáu cái khuyên tai, phản chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy xe hắn, trong mắt cô thoáng hiện chút vẻ buồn bực, rồi sau đó cô nở nụ cười.
Nụ cười ấy trông thật khó coi.
***
“Giang tổng.” Triệu Phùng Thanh nũng nịu gọi tên hắn, rồi ngồi vào ghế lái phụ ngay bên cạnh.
Giọng cô không thích hợp để làm nũng, hắn chẳng thích chút nào cả.”Nói bình thường đi.”
Cô ho khụ khụ, đặt câu hỏi với giọng bình thường: “Đi đâu?”
“Tới câu lạc bộ cưỡi ngựa.” Hắn khởi động xe.
Cô hỏi: “Cưỡi ngựa có thể bồi dưỡng tình cảm à?”
“Ừm, em và tôi cùng cưỡi một con.” Hắn nói đến là hợp lý.
“Anh không cảm thấy chúng ta nên thực hiện từng bước một thôi sao?”
Hắn liếc qua nhin cô một cái, “Em đang sợ cái gì?”
Triệu Phùng Thanh nở nụ cười, “Tôi sợ mình bị té.”
“Có tôi ở đây, không té đâu.”
“Được rồi.” Mặt cô đanh lại nghiêm túc nói: “Tôi sợ bạn trai mình quá oai hùng hiên, khiến tôi không kiềm chế được mà yêu anh ấy luôn.”
Hắn đạp phanh xe, sau đó nói: “Mỗi người một con.”
Triệu Phùng Thanh phát hiện, thì ra “Yêu” chính là tấm lá chắn cho cô. Dù sao mười mấy năm nay cô cũng không yêu ai, người đàn ông bên cạnh cô đây, hiện tại cũng không khiến cô rung động.
Trong cuộc chiến đóng vai tình nhân này, cô thắng chắc rồi.
“Giang tiên sinh, chừng nào anh mới tra được tin tức về Đào Tuệ Tuệ?” Cô chỉ muốn biết cô ấy vẫn đang bình an khỏe mạnh. Vậy thôi cô cũng yên lòng lắm rồi.
“Không biết.”
“Vì sao?” Triệu Phùng Thanh trêu chọc, “Tổng tài bá đạo mà ra lệnh một cái là vài phút đã có kết quả rồi.”
“Nhưng tôi không phải tổng tài bá đạo.”
***
Câu lạc bộ cưỡi ngựa nằm ở ngoại ô thành phố. Phải đi bốn mươi phút trên đường cao tốc mới tới nơi.
Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn rất ít nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng cũng nói vài câu cho có.
Hắn lái xe của hắn.
Cô chơi game của cô, mà mệt thì ngủ.
Tuy rằng trong xe rất im lặng nhưng không khí cũng không lúng túng lắm.
Khi hai người tới sân ngựa, ngoài đó đã có sáu người đang chờ.
Kiều Lăng đi tới, vỗ lên vai Giang Tấn, “Cậu đến muộn nửa tiếng đấy nhé.”
Khi nói chuyện với bạn bè, Giang Tấn cũng không thân thiện lắm.”Đi đón bạn gái nên hơi xa.”
Kiều Lăng nhìn qua Triệu Phùng Thanh, thuận miệng liền nói: “Trông xinh phết đấy.”
“Ừ.”
Kiều Lăng không nói gì thêm.
Giang Tấn không thích đi bar đêm chơi gái, nên cơ bản đều quen những bạn gái xinh đẹp. Chỉ là vị trí bạn gái ấy thường xuyên được đổi người.
Đối với chuyện này, nhóm bạn bè cũng đã tập mãi thành thói quen.
Nếu một ngày nào đó Giang Tấn không tìm bạn gái nữa, vậy chứng tỏ hắn đã chẳng màng hồng trần nữa rồi.
Triệu Phùng Thanh đưa mắt nhìn người đàn ông kia, khẽ chẹp miệng.
Trước kia cô vốn cảm thấy Giang Tấn rất có khí chất, giờ cũng được chứng kiến rồi. Mấy người đứng kia đều không phải người của tầng lớp lao động bình thường.
Cô quay đầu nhìn ra bãi đỗ xe.
Cả một dãy xe hàng hiệu xếp thành hàng. Không phải giàu thì cũng sang.
Triệu Phùng Thanh đột nhiên rùng mình một cái. Giang Tấn chắc không muốn diễn mấy tuổng kiểu như trong ‘Tổng tài bá đạo yêu tôi: Khế ước cùng cô vợ nhỏ’ đấy chứ.
Vì thế, sau khi Kiều Lăng bỏ đi, cô khẽ kéo góc áo Giang Tấn.
Hắn quay đầu lại nhìn cô.
Cô thấp giọng hỏi, “Giang tổng, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Hở?”
Cô quan sát vẻ mặt của hắn.”Hợp đồng chỉ nửa năm thôi, anh sẽ không đổi ý đấy chứ?.”
Hắn hờ hững đáp, “Không.”
“Tôi đang sợ đến lúc đó anh đột nhiên yêu tôi, rồi hủy hợp đồng không chịu cho tôi đi, còn nhốt tôi ở đâu đó.” Cô khẽ bật cười vì chính vở kịch cô vừa tưởng tượng ra.
Còn Giang Tấn chỉ lạnh lùng đáp một câu, “Đồ thần kinh.”