Phùng Thanh

Chương 41: Tiểu yêu tinh xinh đẹp




Bữa sáng của nhà họ Giang luôn diễn ra vào sáng sớm.
Vì sáu giờ bà nội Giang sáu đã dậy rồi. Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, bà thường hay đi dạo một lúc rồi ngồi trước khoảng sân nhà chính.
Do đó mấy vị vãn bối ở nhà họ Giang cũng không dám dậy muộn.
Gần đây trời nhiều mây, thời tiết này rất hợp lòng người.
Bà nội Giang ôm con mèo béo, thoải mái ngồi ngoài sân.
Giang Tấn ra ngoài tập thể dục từ sớm, lúc đi ngang sân viện, hắn dừng chân chào hỏi.”Bà nội.”
Bà nội Giang quay đầu, nhìn Giang Tấn mặc bộ quần áo thể thao, cười đến tít hết cả mắt lại, “Nghe nói con nghỉ mười ngày hả?”
“Dạ.” Dáng vẻ Giang Tấn nhãn nhã, “Nghỉ ngơi chút ạ.”
Bà ngoại Giang gật gật đầu, “Làm vậy là đúng, kiếm được tiền cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ.”
“Dạ.”
“Bà lo sau này con không còn gì cả, chỉ còn lại tiền.” Con mèo béo nằm trong lòng bà nội Giang kêu meo một tiếng.”Cho nên bà nội đã tìm một cô gái tiêu tiền hộ con.”
“Cám ơn bà nội.” Trong mắt Giang Tấn thoáng ẩn chứa ý cười.
Bà nội Giang thấy vẻ mặt tỏ thái độ hiếm có của Giang Tấn, liền hân hoan hỏi: “Cô ấy có xinh không?”
Hắn gật đầu, “Xinh lắm.”
Nụ cười trên môi bà nội Giang càng đậm, “Vậy chân có đẹp không?”
Hắn lại gật đầu, “Đẹp ạ.”
“Có biết tiêu tiền không?”
“Cũng tạm, chưa xác định quan hệ đã muốn thuê hai phòng rồi.”
Bà nội Giang cười ha ha, “Vậy là tốt rồi.”
Nói chuyện vài câu ngắn ngủi, Giang Tấn liền ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Bà nội Giang vuốt lông mèo béo, nhìn về phía cây hòe cổ thụ trong sân.
Mèo béo ngoan ngoãn nằm trên đùi bà nội Giang.
Bà nội Giang khẽ thì thầm cùng mèo béo, “Đứa cháu này là đứa tao quan tâm nhất.”
Hắn có bạn gái, bà quan tâm.
Hắn không có bạn gái, bà cũng quan tâm.
Hắn không nghe lời, bà quan tâm.
Hắn nghe lời, bà cũng quan tâm.
Bà nội Giang nhìn thấy tấm ảnh xem mặt của Triệu Phùng Thanh là một dịp ngẫu nhiên.
Dì hai nhà họ Giang có một người bạn đánh bài chuyên làm mai mối.
Bà nội Giang nói năm ngoái sau khi Giang Tấn chia tay với cô bạn gái họ Lữ nào đó rồi độc thân đến giờ, vì thế liền gọi vị nguyệt lão làm mai, hỏi xem có người nào phù hợp không.
Mọi người nhà họ Giang đều biết tiêu chuẩn của Giang Tấn, đơn giản chỉ là mặt xinh chân đẹp.
Nguyệt lão mai mối nói, thật sự có một người khá phù hợp.
Gia thế nhà gái không giàu có như nhà họ Giang, ở thành phố S chỉ thuộc hạng trung. Cha mẹ làm kinh doanh, danh tiếng khá tốt. Chỉ là nhà gái bằng cấp không cao, công việc cũng làng nhàng, hơn nữa lại hơi lớn tuổi chút.
Bà nội Giang nghe xong thì chẳng có mấy hy vọng. Nhưng cũng muốn xem ảnh.
Sau đó, bà nội Giang bỗng kích động.
Đây là cô gái trong tấm ảnh Giang Tấn cất giữ như của quý. Cô gái ấy đã trưởng thành rồi, nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp như thế.
Tấm ảnh ấy mười năm trước, trong lúc vô tình Giang Ý đã phát hiện ra. Nó được kẹp trong trang số 222 cuốn ‘The Birth of Tragedy’ xuất bản năm 1986 của Nietzsche. Trong trang sách ấy có một câu được bôi rất đậm: ‘Rõ ràng là mâu thuẫn’.
Bà nội Giang vội vàng nhờ nguyệt lão đi sắp xếp cuộc xem mặt.
Bà nghĩ, nhân duyên của cháu trai bà đã tới rồi.
***
Sáng sớm Triệu Phùng Thanh mở cửa tiệm sách, ngay sau đó liền thấy mặt Giang Tấn.
Đang trong thời gian nghỉ làm nên trang phục của hắn khá thoải mái.
Mặt mũi sáng sủa, ngời ngời khí chất nên mặc cái gì cũng đẹp.
Khi Triệu Phùng Thanh chuyển sách qua từng giá.
Hắn đi tới cản cô, “Để tôi.”
Cô vui vẻ vì được nhãn rỗi.
Từ lúc Giang Tấn nghỉ thì luôn tới tiệm giúp cô, tiệm sách đột nhiên lại có thêm nhiều nữ sinh ghé thăm.
Nhiều nữ sinh bắt đầu thảo luận ồn ào, “Tao thích mấy anh kiểu đó đó.”
Giang Tấn luôn đáp lại với vẻ lạnh nhạt vốn có.
Triệu Phùng Thanh không khỏi khuyên nhủ, “Anh ra ngoài hy sinh sắc đẹp, để tôi kéo lợi nhuận lên cao chút.”
Mặt hắn lại càng lạnh hơn.
Dần dà đám học sinh cao trung A truyền tai nhau, ở tiệm sách không chỉ có chị thu ngân mỹ nhân, mà còn có một anh chàng soái ca. Cặp đôi giai xinh gái đẹp ấy rất thích hợp với những hiệu sách độc lập [1] mang phong cách cổ điển tình cảm. Còn những đôi chìm đắm trong biển đề thi thế này, thì rất hiếm gặp.
[1] Hiệu sách độc lập (Independent Bookstore) có quy mô không lớn lắm. Khác với hiệu sách quy mô lớn với đủ các loại sách, hiệu sách độc lập có phong cách “độc lập”, nhà kinh doanh giữ quan niệm cung cấp cho độc giả những cuốn sách “có khiếu thẩm mỹ, có tư tưởng”
Vì có sự trợ giúp từ Giang Tấn, thời gian rảnh của Triệu Phùng Thanh tăng lên khá nhiều.
Vì vậy cô tiếp tục đọc tiểu thuyết ‘Vương gia bá đạo yêu tổng tài bị chồng ruồng bỏ’. Văn phong của tác phẩm này cũng chẳng có gì đặc sắc, tác giả chắc hẳn cũng thần kinh, nói rằng sách này sẽ được chuyển thành phim, còn cô nàng sẽ đóng vai nữ chính.
Vậy mà, Triệu Phùng Thanh lại đọc rất chăm chú say sưa.
Có đôi khi, cô còn chia sẻ với Giang Tấn những suy nghĩ cá nhân của mình:
“Nam phụ quá tàn nhẫn, vì nữ phụ mà ba lần bốn lượt coi thường nữ chính.”
“Mà nữ phụ còn là một cô béo.”
“Lại vì một cuộc gọi của nữ phụ, nam phụ vô tình vứt nữ chính ở hội trường hôn lễ.”
Cứ mỗi lần như vậy, Giang Tấn sẽ không thèm quan tâm Triệu Phùng Thanh nói gì, hoặc là hắn sẽ ra ngoài mua đồ ăn ngon để chặn miệng cô lại.
Chiều thứ năm, công ty Giang Tấn bất chợt có việc nên hắn về trước.
Sau đó Triệu Phùng Thanh rốt cục cũng cảm thấy tự do.
Thói quen duy nhất chính là, ăn cơm với Giang Tấn thì không cần lo gì cả.
Hắn không ở đây cô đành phải gọi đồ ăn nhanh.
Đồ ăn nhanh nên quả nhiên rất nhanh.
Mấy hôm trước cùng Giang Tấn cơm nước xong, về nhà cô liền lên giường ngủ luôn.
Hôm nay về nhà thì mới chín giờ bốn mươi.
Cô tắm rửa xong, liền mở game lên chơi.
Chưa được bao lâu, Giang Tấn liền inbox qua wechat hỏi cô đang làm gì?
Cô chỉ đáp một câu, “wow.”
Sau đó hắn không quấy rầy cô nữa.
Lại một lúc sau, Mỹ Thạch Như Ngọc online.
Đám nam game thủ vừa thấy Mỹ Thạch Như Ngọc thì gào khóc thảm thiết.
Sau đó đội trưởng liên tục hỏi mọi người có muốn đi đánh phó bản không.
Mỹ Thạch chat riêng tư với Triệu Phùng Thanh: “Có muốn đi không?”
Triệu Phùng Thanh: “Không đi, tôi đang đánh ở hai nơi rồi.”
Mỹ Thạch liền từ chối đội trưởng, sau đó gia nhập tổ chiến đầu của Triệu Phùng Thanh.
Đợi đến khi Mỹ Thạch xuất hiện, Triệu Phùng Thanh liền nở nụ cười, “Trang phục trông đẹp thật đấy.”
Bộ đồ Mỹ Thạch mặc, chính là bộ trang phục xinh đẹp mà Triệu Phùng Thanh tặng cho hắn.
Bởi vì thời gian có hạn, nên hai người tới một chiến địa nhỏ.
Đánh được hai trận.
Lực tấn công của Mỹ Thạch khiến Triệu Phùng Thanh mê muội, cô quyết định, sau này cùng chung đội với Mỹ Thạch đi đánh phó bản quả là một ý hay.
Mỹ Thạch đồng ý rồi.
Ngày hôm sau, Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn tán ngẫu bỗng dưng nhắc đến Mỹ Thạch, cô còn khen ngợi: “Nhất định là một đại mỹ nhân.”
Giang Tấn lạnh lùng nhìn cô, “Em định yêu ảo à?”
“Chắc vậy.” Cô tươi cười rạng rỡ, “Giờ thì tôi rất thích cô ấy.”
Thấy thế mặt hắn chẳng chút biến sắc.
***
Triệu Phùng Thanh nhẩm tính ngày, khoảng cách từ hôm ký hợp đồng đến bây giờ mới được một tháng rưỡi.
Còn bốn tháng rưỡi nữa.
Cô và Giang Tấn vẫn bên nhau như vậy, hắn không vượt quá giới hạn với cô nữa.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì hai người vẫn cứ cãi nhau qua ngày như thế.
Chủ nhật này là ngày nghỉ cuối cùng của Giang Tấn.
Còn Tương Phù Lị đã một tuần không có tin tức gì rồi.
Nhiêu Tử và Đại Hồ đều nói không liên lạc được với cô nàng.
Weibo của cô nàng rất im ắng, hơn nữa cô nàng còn thông báo dừng viết truyện.
Gần đây Nhiêu Tử đi công tác ở tỉnh ngoài nên không có nhiều thời gian rảnh, “Chị Lị làm sao vậy?”
Ngay cả chú rể mới như Đại Hồ cũng bực mình, “Thằng Viên Táo khốn nạn ấy lại làm chị Lị đau lòng à?”
Thật ra chuyện cô nàng ngừng sáng tác, Triệu Phùng Thanh lại có thể hiểu được.
Tương Phù Lị viết tiểu thuyết, đơn giản là vì kỷ niệm mối tình của mình và Viên Táo, nếu Viên Táo đã trở mặt như vậy thì cũng chẳng còn gì để hoài niệm nữa.
“Ngày mai tôi đi thành phố D tìm Lị Lị.”
Từ góc độ người ngoài mà nói, chuyện của Tương Phù Lị và Viên Táo chỉ còn là quá khứ. Hơn nữa Tương Phù Lị đã kết hôn mấy năm rồi, không đáng phải hao tổn tinh thần vì người yêu cũ thế này.
Thế nhưng, chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Tương Phù Lị ở một biệt thự tại thành phố D.
Trước kia Triệu Phùng Thanh đã tới đó vài lần, người giúp việc cũng quen mặt cô. Cho nên rất dễ dàng mở cửa cho cô vào.
Tương Phù Lị thấy Triệu Phùng Thanh thì vẻ mặt không tự nhiên cho lắm.”Sao mày tới bất ngờ thế này?”
“Mày mất tăm mất tích một tuần, tao không đến mà được à?” Triệu Phùng Thanh nhìn Tương Phù Lị, “Nhiêu Tử và Đại Hồ cũng đang lo muốn chết đấy.”
“Mày không lo à?” Tương Phù Lị châm điếu thuốc, ngồi trên sô pha.
Triệu Phùng Thanh coi lời này của Tương Phù Lị là đang làm nũng, liền cười trả lời: “Người lo nhất là tao, nên tao mới đến chứ.”
Tương Phù Lị nhìn lại Triệu Phùng Thanh.
Triệu Phùng Thanh là một mỹ nhân, Tương Phù Lị luôn biết như vậy. Nhưng cô chưa bao giờ tự ti vì điều đó.
Tương Phù Lị kết bạn là vì tình nghĩa. Cô cảm thấy người bạn như Triệu Phùng Thanh rất đáng để qua lại, cứ như vậy. Tính kỹ lại, hai người đã làm bạn mười lăm năm nay rồi.
Nhưng một tuần trước lời nói của Viên Táo đã khiến Tương Phù Lị bị đả kích trầm trọng.
Hôm ấy, Tương Phù Lị chỉ muốn cùng Viên Táo làm một kết thúc thực sự.
Tám năm trước, hắn không giải thích gì mà chỉ muốn chia tay. Tương Phù Lị không biết, tại sao hắn đột nhiên không thích cô nữa?
Đáp án nhận được là, hắn vốn không thích cô, người hắn thích là tiểu yêu tinh xinh đẹp.
Tương Phù Lị cảm thấy mình quá ngu xuẩn. Người ta nói phụ nữ có giác quan thứ sáu, nhưng cô lại chẳng cảm nhận được gì cả.
Cô còn ngớ ngẩn cho rằng, Viên Táo để ý đên Triệu Phùng Thanh cũng như Nhiêu Tử lo lắng cho Triệu Phùng Thanh vậy, đó là sự quan tâm giữa những người bạn với nhau.
Nghe xong lời giải thích thẳng thắn của Viên Táo, cô cho hắn một cái tát. Sau đó, cả người cô phát run bần bật.
Viên Táo cúi đầu, “Lị Lị, cũng như em, áp lực của anh rất lớn. Em giàu hơn anh, sống thoải mái hơn anh. Còn anh giống như con chó mà em nuôi vậy.”
Tương Phù Lị cười khổ. Cô không muốn chuyện gì cũng đến tay mình lo, người phụ nữ nào cũng hy vọng có một bờ vai vững chắc để nương tựa. Nhưng Viên Táo vô dụng, cô chẳng thể bỏ mặc không chắn gió che mưa cho hắn. Cô vì hắn đánh đổi mọi thứ, nhưng lại khiến hắn bị áp lực.”Anh cho rằng Thanh Nhi thèm nhìn anh à?”
“Anh không muốn hẹn hò với Thanh Nhi nữa.” Viên Táo nói, “Hiện giờ mắt cô ấy không sáng như hồi cấp ba nữa.”
Tương Phù Lị lại cho Viên Táo một cái tát, sau đó cô quay đầu bước đi.
Cô hiểu việc này không liên quan gì đến Triệu Phùng Thanh cả.
Chỉ là trong lòng cô, tạm thời chưa thể chấp nhận được chuyện ấy.
Tương Phù Lị và Triệu Phùng Thanh hàn huyên được mấy câu, thì cô chẳng còn hứng thú muốn nói chuyện nữa.”Gần đây tao rất buồn, chỉ muốn ở một mình thôi.”
Ánh mắt Triệu Phùng Thanh lạnh dần chỉ nói: “Lị Lị, ông chủ Tôn rất yêu mày, phải nhớ điều ấy.”
“Ừm.” Tương Phù Lị đứng dậy, “Tiễn khách.”
***
Khi Triệu Phùng Thanh nhận được cuộc gọi của Tương Phù Lị là một tiếng sau đó.
Lúc ấy Giang Tấn đang chuẩn bị đưa cô đi ăn cơm.
Tương Phù Lị ở đầu bên kia đau đớn mà nói, “Thanh Nhi, mày nghe tao nói...”
Triệu Phùng Thanh hoảng hồn, “Làm sao đấy?”
“Mày là người bạn tốt nhất của tao...”
Lúc này, cô giúp việc hét một câu chói tai: “Phu nhân!”
Ngày hôm ấy, Tưởng Phù Lị và chồng đánh nhau một trận, sau đó cô bị đẩy xuống lầu.
Vì Triệu Phùng Thanh đi chưa được bao lâu, Tương Phù Lị liền nhận được một bưu kiện.
Trong thùng là đống ảnh của chồng cô và một người phụ nữ xinh đẹp nào đó. Từ thời gian trên tấm ảnh có thể thấy tiểu tam đã xuất hiện từ nửa năm trước rôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.