Sở dĩ Tương Phù Lị gọi cuộc điên thoại đó là vì cô cảm thấy bản thân có thể sẽ bị Tôn Chính đánh chết ở đây mất.
Cú đạp ấy khiến cô đau như muốn ngất đi.
Lúc ấy cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu, nếu thật sự phải chết ở đây, cô sẽ hối hận vì thái độ với Triệu Phùng Thanh vừa nãy.
Cho nên, lúc này cái gì gọi là ân oán tình thù đều hóa thành mây khói, cô không muốn để tình bạn của mình phải có bất cứ điều tiếc nuối nào. Đàn ông là cái quái gì chứ? Nhiều năm trôi qua, Viên Táo chưa từng quan tâm đến cô.
Mới nói được nửa câu, Tôn Chính lại đạp cô cái nữa, Tương Phù Lị ngã thẳng từ cầu thang lăn thẳng xuống dưới đất
Trong lúc lăn xuống, cô nghĩ gọi điện thoại cho Triệu Phùng Thanh quả là một hành động sáng suốt.
Tôn Chính thấy thế, kích động chạy xuống gọi bác sĩ.
Tương Phù Lị chết lặng nằm trên mặt đất nhưng ý thức vẫn sáng suốt.
Kỳ tích là, vết thương té ngã từ trên gác xuống lại không đáng ngại, vết thương nặng hơn là vì mấy cú đạp của Tôn Chính.
Triệu Phùng Thanh vội vàng chạy về, cảnh nhìn thấy là Tương Phù Lị đang xoa đùi mặt mày xướt xát.
Và Tôn Chính mặt buồn rầu ngồi trên sofa hút thuốc.
Triệu Phùng Thanh lạnh lùng nhìn Tôn Chính, nhưng lời nói lại hướng về Tương Phù Lị, “Có báo công an không?”
Tôn Chính nghe xong lời cô nói, trong mắt lóe lên ánh nhìn hung dữ.
Triệu Phùng Thanh khinh miệt bĩu môi, chẳng thèm để ý đến cái nhìn ác ý của gã.
Tương Phù Lị lắc đầu, “Không sao, vết thương ngoài da thôi, nhưng trên đùi có một vết bầm tím.” Sau đó cô nở nụ cười với Triệu Phùng Thanh, “Luật sư của tao sắp đến rồi. những chuyện còn lại tao sẽ nói với ông chủ Tôn đây.”
Tôn Chính ngồi bên cạnh không rên lấy một tiếng.
Tính cách Tương Phù Lị nóng này, nhất định sẽ không chịu được hành động quá đáng này của gã.
Nhưng gã không muốn ly hôn. Có một vài người phụ nữ chỉ có thể làm tiểu tam, gã cũng chỉ chơi đùa qua đường. Ai ngờ tiểu tam lại muốn lên chính cung khiến hắn gặp rắc rối.
Gia thế nhà Tương Phù Lị và nhà gã môn đăng hộ đối, gã muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này.
Nhưng hiện giờ gã lại không thể nói được gì cả.
Tương Phù Lị tiến tới, dang hai tay ôm lấy Triệu Phùng Thanh, “Tao đang có đống chuyện rắc rối, tạm thời không thể ôn chuyện với mày. Mày cứ nói mấy tiếng với Nhiêu Tử và Đại Hồ, sau này tao sẽ sống hạnh phúc thôi.”
Triệu Phùng Thanh vỗ vỗ lưng Tương Phù Lị, “Tao biết mày có thể vượt qua mà.” Sau đó cô liếc mắt nhìn Tôn Chính, hạ thấp giọng để chỉ mình Tương Phù Lị mới nghe thấy được, “Làm gì cũng phải lại lưu chứng cứ.”
“Biết mà.” Tương Phù Lị thả Triệu Phùng Thanh ra.
***
Triệu Phùng Thanh ra về.
Cô luôn cảm thấy Tôn Chính đối với Tương Phù Lị khá tốt. Hơn nữa qua lời của Tương Phù Lị miêu tả, cũng thật sự rất tốt.
Hóa ra tất cả đó chỉ là ảo giác.
Tuy nhiên người ta thường nói: Mười thằng đàn ông thì chín thằng lăng nhăng.
Xã hội này càng ngày càng phóng khoáng, khiến cho quan niệm trung thủy càng lúc càng mờ nhạt.
Cũng như một đồng nghiệp cũ của công ty Triệu Phùng Thanh trước kia, dù biết rõ chồng mình đi công tác có cặp bồ bên ngoài nhưng lại giả vờ coi như không biết.
Cô ấy còn nói, “Khi em cảm thấy nghi ngờ chồng mình rồi sẽ dẫn tới chia tay. Sau đó em sẽ phát hiện ra, thật ra bọn đàn ông tất cả đều giống nhau. Em nghĩ là tốt, chẳng qua là biết che giấu giỏi mà thôi.”
Người đồng nghiệp ấy là một người phụ nữ đã nhìn thấu hôn nhân. Hiện giờ đối với cô ấy chỉ có đứa con là quan trọng nhất. Gã chồng chẳng qua chỉ là cần câu cơm nuôi con mà thôi.
Cuộc sống này luôn phải dựa vào bản thân mình. Lựa chọn của cô ấy, Triệu Phùng Thanh không thể đánh giá.
Triệu Phùng Thanh sống đến từng này tuổi, không phải cô chưa từng nghĩ về cuộc sống hôn nhân về sau của mình.
Ai cũng mong muốn có cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào.
Chỉ là không có đối tượng tốt như vậy xuất hiện.
Không kết hôn mà sống ở xã hội này như người ngoài hành tinh. Mà với tính cách của cô, muốn tìm một người yêu cô trọn đời này có lẽ là vô cùng khó khăn.
Nói về hôn nhân của Tương Phù Lị, các điều kiện khách quan giữa hai người đều phù hợp, nhưng hai bên không có tình cảm gì với nhau thì đó chính là gánh nặng.
Triệu Phùng Thanh buộc cao mái tóc sau đầu.
Không biết bao giờ cô mới có thể rung động thêm lần nữa với một người đàn ông đây.
Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Giang Tấn đang dựa người vào xe, ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng cổ thụ phía trước.
Hôm nay đến thành phố D, hắn đổi một chiếc xe mới, xe hiệu AMG chạy băng băng trên đường.
Khi cô trêu hắn địa chủ, hắn còn bình tĩnh nói, “Không biết mua gì nên đành mua xe thôi.”
Cô biết hắn không thích khoe khoang sự giàu có của mình. Chỉ là hắn không biết mua gì mà thôi.
Thật ra, ở cạnh Giang Tấn đã một thời gian, Triệu Phùng Thanh bỗng nhiên hoài nghi, người năm ấy cô thích thật ra là con người hắn hay cái cảm giác rung động như có đóa hoa nở rộ trong lòng vì thích hắn.
Dường như nhận ra cô đang nhìn mình, hắn quay đầu nhìn lại.
Triệu Phùng Thanh cười cười, đi về phía hắn.
“Sao rồi?”
Cô nói vài câu qua về chuyện của Tương Phù Lị.
Giang Tấn gật đầu, không hề hỏi thêm nữa.
Sau khi lên xe, Triệu Phùng Thanh hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Hẹn bạn ăn cơm.”
“Anh nhiều bạn quá nhỉ.” Về phương diện này, cô quái gở hơn hắn nhiều.
“Mấy người thôi mà.”
Triệu Phùng Thanh coi như bỏ qua, chuyện cô và Giang Tấn thường xuyên làm nhất chình là ăn cơm.
Thật hợp với câu ngày chỉ cầu ba bữa.
***
Người sống theo bầy, vật hợp theo loài.
Bạn của Triệu Phùng Thanh đều là phần tử phản nghịch, còn những người bạn của Giang Tấn, nhìn là biết ngay không giàu ắt sẽ sang.
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng trên cao của thành phố D.
Bạn của Giang Tấn đều là các thiếu gia nhà giàu.
Có một người mặc chiếc áo hàng hiệu màu hồng phấn, dung mạo cực kỳ xuất sắc. Dù mặc chiếc áo hồng nhưng lại không cảm thấy cậu ta đàn bà chút náo.
Khi thấy Giang Tấn cậu ta liền cười gọi, “Sư huynh.”
“Đến sớm vậy à?” Giang Tấn chọn cho Triệu Phùng Thanh một vị trí ngay bên cạnh cửa sổ.
“Rảnh rỗi mà.” Cậu ta cười tủm tỉm, “Em cũng muốn tới gặp mỹ nữ nữa.”
Triệu Phùng Thanh nhìn qua mấy nhân viên phục vụ của nhà hàng.
Quả thật người người đều là mỹ nữ.
“Chị gái xinh đẹp này cũng là mỹ nhân đây.” Thật kỳ lạ, cách nói của cậu ta tuy ngả ngớn, nhưng giọng điệu lại rất thành thật.
Triệu Phùng Thanh nở nụ cười.
“Bạn gái anh, Triệu Phùng Thanh.” Giang Tấn ngồi cạnh lạnh lùng giới thiệu.
“Chào chị dâu. Sư đệ họ Vương, tên chỉ có một chữ là Thần.” Vương Thần cười đến rạng rỡ mê người.
Triệu Phùng Thanh thích ngắm trai đẹp, nhất là một người thân thiện dễ chơi như Vương Thần, so với tòa núi băng ngàn năm đang ngồi cạnh cô đây thì ấm áp hơn vạn lần.
Chỉ là, tòa núi băng càng ngày làng lạnh.
Vương Thần cũng cảm nhận được điều gì đó không bình thường.”Sư huynh, anh có thể tăng nhiệt độ cơ thể lên chút không?”
Giang Tấn né tránh đề tài của cậu ta, hỏi, “Hạ Khuynh đâu?”
“Anh ấy đi đón bà xã rồi.” Vương Thần rót cho Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh mỗi người một tách trà, sau đó lại rót cho mình một chén đầy, rồi buông một câu khen ngợi, “Trà ngon.”
Triệu Phùng Thanh bưng tách trà lên ngửi qua.
Mùi trà hợp lòng người, quả thật trà ngon.
Ngồi một lúc, Hạ Khuynh cũng đến rồi, dẫn theo vị bà xã đáng yêu kia của hắn.
Vương Thần vừa nhìn thấy Phó Tự Hỉ, liền cười thân thiện như anh hàng xóm nhà bên, “Em gái Tiểu Hỉ trông càng ngày càng đáng yêu đấy nhỉ.”
Phó Tự Hỉ cười ha ha, “Cám ơn anh.”
Trên bàn ba người đàn ông nói chuyện với nhau, đề tài có vẻ hơi khó hiểu. Phó Tự Hỉ luôn trong trạng thái như vịt nghe sấm, cô nàng tò mò quan sát thành phố D bên ngoài cửa sổ, sau đó lôi di động ra chụp lung tung một lúc.
Cả buổi nói chuyện Triệu Phùng Thanh không xen mồm vào. Cô liếc mắt nhìn ngực Phó Tự Hỉ.
Triệu Phùng Thanh thích những cô nàng ngực bự có lẽ là vì cô không được như thế.
Phó Tự Hỉ ngẩng đầu, thấy Triệu Phùng Thanh nhìn mình, cô nàng chớp mắt mấy cái, thật lễ phép nói: “Chào chị ạ.”
“Chào em.” Triệu Phùng Thanh cười cười.
Hai người con gái, một người hồn nhiên vô cùng, một người kiều diễm vô cùng.
Một sự tương phản rõ rệt khiến đám nhân viên cứ liếc mắt để ý.
Sau khi đồ ăn lên, Phó Tự Hỉ lập tức ăn, Triệu Phùng Thanh cũng vậy.
Phó Tự Hỉ thường hỏi, “Hạ Khuynh, đây là gì vậy anh?”
Sau đó, Hạ Khuynh sẽ kiên nhẫn trả lời cô nàng.
Triệu Phùng Thanh thấy thế, không khỏi nhìn Hạ Khuynh nhiều hơn.
Bàn về độ xứng đôi mà nói, Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ chính là hình tượng điển hình của hoàng tử và cô bé lọ lem.
Chỉ là hắn thật sự rất tốt với vợ mình. Dù là khi đang nói chuyện với Vương Thần, nhưng lúc nào cũng để ý đến hành động của Phó Tự Hỉ.
Vậy nên trong cuộc sống này thực sự tồn tại cổ tích.
Triệu Phùng Thanh nghĩ, nói không chừng ở một góc nào đó của thế giới, sẽ có một người đàn ông giống như cô, ao ước muốn có tình yêu nhưng lại không biết yêu ai và yêu như thế nào.
***
Đang trong bữa Lãnh trợ lý bỗng gọi điện tới, Giang Tấn đành tạm thời ra ngoài nghe điện thoại.
Vương Thần thấy bóng dáng Giang Tấn đã đi xa, đột nhiên cậu quay sang Triệu Phùng Thanh cười hỏi, “Chị dâu, một người đáng yêu mê người như em đây, chị không nhớ chút nào sao?”
Triệu Phùng Thanh nhướn mày, quan sát cậu ta. Cô thật sự không có ấn tượng gì cả.
“Anh Tiểu Hạ thì sao? Có nhớ không?” Không thể chỉ mình trai đẹp như cậu bị lãng quên, cậu muốn kéo cả Hạ Khuynh xuống nước nữa.
“Tôi cũng chẳng nhớ cô ấy.” Hạ Khuynh rõ ràng chẳng có hứng thú gì với Triệu Phùng Thanh, hắn quay qua nhìn Phó Tự Hỉ, giọng điệu dịu dàng hẳn, “Có muốn ăn cá tuyết không?”
Phó Tự Hỉ nuốt ực đồ ăn trong miệng xong liền gật gật đầu.”Ăn chứ.”
“Anh Tiểu Hạ của chúng tôi còn trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân cơ mà.” Vương Thần gắp cho Phó Tự Hỉ miếng cá tuyết, nhìn cô nàng cười hớn hở, cậu cũng cười. Sau đó, cậu tiếp tục nói: “Trong con ngõ tối tăm u ám, thằng xã hội đen đó tên là ca gì ấy nhỉ?”
Triệu Phùng Thanh và Hạ Khuynh đều trưng ra vẻ mặt không nhớ gì cả
Vương Thần nhấp một ngụm trà, sau đó nói, “Thắng ca hay là Thua ca ấy nhỉ?”
Cậu ta vừa thốt ra hai chữ “Thắng ca”, Triệu Phùng Thanh liền nhớ ra chuyện đó rồi.
Viên Táo quen đám bạn khốn nạn, suýt nữa đã hại đời cô.
Ngày ấy cũng may có hai thiếu niên đẹp trai bỗng nhiên xuất hiện rút dao tương trợ.
Một người mặc áo khoác màu hồng phấn còn người kia thắt bím tóc dài.
Vương Thần nhìn vẻ mặt Triệu Phùng Thanh, liền biết qua lời nhắc nhở của cậu, cô cũng nhớ ra rồi, liền quyết định tuyên dương bản thân, “Quả nhiên chỉ có trí nhớ em là tốt thôi mà.”
“Vô cùng cảm ơn.” Triệu Phùng Thanh chân thành đáp lời. Tuy rằng chuyện đó đã trôi qua mười mấy năm, nhưng hai vị thiếu niên này quả thực là ân nhân của cô.
“Không cần cám ơn.” Vương Thần cũng gắp cho Triệu Phùng Thanh một miếng cá tuyết. Sau đó bắt đầu kể lại ngọn nguồn mọi chuyện cái đêm giết người gió lớn trăng cao ấy, trong đó còn nhấn mạnh chuyện cậu ta và Hạ Khuynh khổ cực đi lòng vòng mấy con phố mới tìm được hiện trường gây án.
Triệu Phùng Thanh hơi nhăn mày.”Là vị Giang sư huynh kia đã nhờ hai người tới cứu tôi à?” Cô bỗng giật mình vì sự thật này.
“Đúng vậy.”
Thấp thoáng thấy bóng Giang Tấn đi vào, Vương Thần cười mà nói: “Sư huynh tôi khiêm tốn như vậy đấy, làm việc tốt chẳng cần ai biết tên.”
Hạ Khuynh nói tiếp: “Cũng như Lôi Phong [1], chỉ thích viết nhật ký thôi.”
[1] Một vị anh hùng dân tộc của Trung Quốc
Vương Thần run người, “Chẳng đáng cười tí nào cả.”
Hạ Khuynh khẽ hừ một tiếng.
Thấy Giang Tấn quay lại, Triệu Phùng Thanh cúi thật thấp đầu.
Hồi ấy, Viên Táo nói người báo công an là gã nên cô vô cùng thất vọng.
Dù Giang Tấn có ghét cô đi nữa thì ít nhất hắn cũng phải có nhân tính.
Vì thế khoảnh khắc ấy lòng cô lạnh hẳn.
Nhiều năm trôi qua vậy rồi, cuối cùng hôm nay cũng cảm thấy được chút an ủi. Năm ấy Giang Tấn chỉ không thích người theo đuổi là cô, nhưng cũng không đến mức bỏ mặc cô không thèm để ý khi cô gặp nguy hiểm.
Vương Thần nhìn Giang Tấn càng ngày càng gần, cười đến tít cả mắt, “Sư huynh, em kể chuyện năm ấy em và Hạ Khuynh hành tẩu giang hồ cho chị dâu nghe hết rồi.”
“Hả?”
“Cái lần mà anh sợ người ta đòi lấy thân báo đáp đó.”
Giang Tấn lạnh lùng nhìn Vương Thần.
Vương Thần cười rạng rỡ đáp lại.
Giang Tấn nghiêng đầu qua nhìn Triệu Phùng Thanh một cái,
Cô đang im lặng ngồi ăn.
Giống hệt cô nàng béo ngồi ăn phía đối diện vậy.
Hôm ấy hắn thật sự không muốn ra mặt, hắn sợ cô sẽ càng bám lấy hắn. Hơn nữa dáng vẻ cô dựa người vào tên Thắng ca cười quyến rũ đó khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Để Vương Thần làm việc, hắn rất yên tâm.
Tối hôm đó, hắn vừa cúp cuộc gọi với Vương Thần, liền nhìn thấy Viên Táo đứng cách đó không sao.
Viên Táo đang cay cú.
Giang Tấn vừa nhìn vào mắt gã là biết ngay.
Viên Táo chế nhạo nói: “Sợ một mình đánh không lại, nên muốn tìm người tới giúp đỡ để làm anh hùng à? Tính cách Thanh Nhi thoải mái, con trai thằng nào cũng chơi được. Giờ cậu ấy chỉ đang cảm thấy hơi hứng thú với gương mặt của mày thôi.”