Phùng Thanh

Chương 47: Vẻ đẹp hiếm thấy, khuynh quốc khuynh thành




Người phụ nữ trung niên nói ào ào một hơi, sau đó bà vẫy vẫy tay, nhờ bà chủ quán rót thêm một chén trà.
Khi bà chủ cầm chén trà tới, còn bưng ra thêm một bát cháo hải sản.
Uống một ngụm trà lớn, người phụ nữ trung niên rốt cục cũng nhớ ra bà chưa tự giới thiệu mình, vì thế liền nói: “Tôi họ Đổng, nhà ngay bên cạnh nhà bà Lý.”
Triệu Phùng Thanh gật gật đầu, vươn tay nhận bát cháo hải sản.
Đổng đại thẩm hỏi: “Giang Tấn giờ đang làm gì vậy? Trông có vẻ khá giàu.”
“Cũng đi làm công ăn lương thôi ạ.” Triệu Phùng Thanh mỉm cười, cầm lấy thìa, gạt mấy hạt đậu phộng trong bát cháo qua một bên.
Cô còn đang bận suy nghĩ chuyện trung học X và Giang Tấn liên quan gì đến nhau.
Thế nên, ánh trăng lạnh lùng cô tịch năm ấy... đã đi đâu rồi?
Đổng đại thẩm lại hỏi vài ba câu về cuộc sống gần đây của Giang Tấn.
Triệu Phùng Thanh đều đá qua đá lại trả lời cho qua chuyện.
Đổng đại thẩm nhìn mấy bà cô đang ngồi ngoài kia thì thào to nhỏ liền nói: “Ôi trời, Giang Tấn ở khu này nổi tiếng lắm mà, cô ra ngoài đừng nói với ai là bạn của nó.”
“Vâng.” Bát cháo này rất nóng, Triệu Phùng Thanh ăn rất chậm.
“Trước kia nó đẹp trai mà hư, mấy đứa con gái ở đây đứa nào cũng mê nó như điếu đổ.” Đổng đại thẩm vươn tay phải ra chỉ từ trái qua phải nói: “Từ đầu đường đến cuối phố ai ai cũng nói cháu ngoại bà Lý khôi ngô tuấn tú.”
“Dạ.” Vẻ đẹp hiếm thấy, khuynh quốc khuynh thành.
“Mà ba mẹ mấy đứa kia không thích nó lắm.” Đổng đại thẩm lắc đầu, “Với cái tính ấy của nó thì bà mẹ nào muốn làm mẹ vợ cơ chứ.”
Đổng đại thẩm nhớ rõ, năm ấy khi Giang Tấn vừa chuyển tới đây, hàng xóm láng giềng tò mò mặt mũi thằng bé nên thường thường sang nhà bà Lý tám chuyện.
Chẳng còn cách nào, với diện mạo đẹp trai như thế thì rất nhiều người yêu thích.
Hơn nữa bà Lý bao năm nay vẫn chỉ sống một mình, đột nhiên có một đứa cháu ngoại đến sống cùng, thì mọi người đều rất tò mò.
Chỉ là tuy đứa cháu ngoại nhìn tuấn tú nhưng tính cách cực kỳ tệ.
Hôm ấy, Đồng đại thẩm xách theo giỏ trứng gà, gõ cửa nhà bà Lý.
Người ra mở cửa là Giang Tấn.
Vừa lúc nhìn thấy hắn, Đổng đại thẩm chỉ nghĩ đứa bé này trông cũng khôi ngô tuấn tú lắm.
Nhưng nhìn kỹ hơn thì bà nhận ra có điều g ì đó không đúng lắm.
Một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ sát khí.
Điều này khiến Đổng đại thẩm hoảng hồn, giọng điệu nói chuyện cũng khẩn trương hẳn, “Bà... bà Lý có ở nhà không?”
Giang Tấn nghiêm mặt, từ từ mở cửa. Sau đó hắn đi ra ngoài.
Đổng đại thẩm nhìn theo bóng lưng Giang Tấn khẽ xoa xoa ngực.
Lúc đi vào bà liền hỏi bà Lý, “Thằng bé này có vẻ như... không thích cười lắm nhỉ?” Đổng đại thẩm chỉ có thể biết ý mà khéo léo hỏi chuyên. Thật ra không phải không thích cười, mà là quá đáng sợ.
Vẻ mặt bà Lý trông có vẻ hơi buồn, thở dài nói: “Không trách được... trước kia cháu nó khổ lắm cô ạ.”
Về phần khổ thế nào, bà Lý nói được mấy câu rồi bắt đầu rơi lệ.
Đổng đại thẩm biết ý nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Bà thầm đoán, có thể là do thiếu tình yêu thương. Con gái bà Lý đã qua đời từ rất lâu rồi, cho nên thằng bé không còn mẹ nữa.
Mà ba của nó thì cũng chưa ai thấy mặt cả.
Đổng đại thẩm nghĩ, có lẽ kia người ba đó không thương Giang Tấn.
Kỳ nghỉ hè năm ấy, Giang Tấn ở lại con ngõ đó.
Gây ra không ít chuyện náo loạn.
Thôn trên có nữ sinh thích hắn, thường xuyên qua đây gặp hắn.
Hắn mặt lạnh lùng, dọa con gái người ta khóc lóc bỏ về.
Người qua đường thấy thế, chỉ trỏ phê bình hắn.
Mấy ngày sau, cô nữ sinh ấy lại tới nhà tìm hắn.
Hắn đột nhiên sờ bắp đùi của cô gái ấy.
Lại khiến con gái người ta khóc thét lên.
Người qua đường lại phê bình hắn lần nữa.
Giang Tấn lạnh lùng quét mắt nhìn người qua đường một cái, gằn giọng nói rõ từng chữ: “Còn dám nói thêm lời nào nữa, tôi sẽ dính chặt miệng mấy người.”
Vì thế không ai dám mở miệng nói gì nữa.
Lần này, nhiều nữ sinh đã biết sợ.
Hắn đi ruộng dưa trộm dưa, ăn xong thì vứt vỏ dưa ở lại.
Hắn đi sân gà bắt gà làm thịt, vứt lông gà ở lại.
Hắn còn đánh nhau cùng một đám con trai làng bên.
Giang Tấn luôn độc lai độc vãng. Khi cả đám nam sinh vây đánh hắn thì chẳng có ai bên cạnh giúp đỡ hắn cả.
Theo lời em gái Phương Phương miêu tả, trên đường về nhà hôm ấy tình hình rất loạn.
Giang Tấn vốn đang nằm trên cây ngủ gật.
Có một nam sinh nhặt đá ném về phía hắn.
Hắn đạp một cái bay viên đá, sau đó xoay người nhảy xuống khỏi cây.
Em gái Phương Phương thuật lại: “Giang Tấn ngậm cỏ đuôi cáo, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.”
Rất nhiều người không hiểu ngậm cỏ đuôi cáo thì có liên quan gì đến nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, bọn họ chỉ biết rằng trận ấy Giang Tấn thắng đậm.
Một chọi bảy, thắng vô cùng nhanh gọn lưu loát.
Một người trong đám bị thương nặng nhất, bác sĩ nói phải nằm viện hai tháng mới lành.
Kết quả là mấy đứa con gái hư lại mê hắn như điếu đổ.
Vài ngày sau, cảnh sát tìm đến tận nhà.
Con ngõ này chẳng lớn lắm. Chỉ sau một đêm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể lan ra từng ngõ ngách.
Khi cảnh sát đến nơi, thì chỉ có một mình bà Lý ở nhà.
Nghe nói là có cảnh sát đến, bà thở dài một hơi, sau đó nhanh tay pha trà cho mấy chú cảnh sát.
Mấy bà dì hàng xóm lại chạy sang xem náo nhiệt.
Cảnh sát ngồi ở nhà bà Lý đợi hơn một tiếng.
Có một dì nhìn thấy Giang Tấn từ xa xa liền hô lên, “Giang Tấn đã về rồi!”
Giang Tấn vừa liếc mắt đã biết ngay chuyện gì vừa xảy ra vì thế hắn xoay người bỏ chạy.
Cảnh sát nghe tiếng mà đuổi theo.
Dù đã qua nhiều năm nhưng Đổng đại thẩm vẫn nhớ rất rõ chuyện ngày hôm ấy.
Tình hình đúng như gà bay chó sủa.
Giang Tấn quen thuộc địa hình nơi đây, hắn chạy đông chạy tây, khiến mấy tay cảnh sát mệt bở hơi tai đuổi theo.
Dọc đường chạy Giang Tấn còn lật đổ mấy sạp hàng ra đường chặn đường cảnh sát.
Mấy vị chủ quán tức giận, nhanh chóng đuổi theo.
Trong lúc nhất thời, quanh con ngõ nhỏ thấp thoáng bóng dáng Giang Tấn, cảnh sát và cả những chủ sạp hàng rong.
Nhà nhà ai nấy đều đóng cửa tránh tai nạn.
Cuối cùng vẫn phải là bà Lý phải xuất trận, quát gọi Giang Tấn quay lại.
Sau khi nghe thấy giọng bà mình Giang Tấn dừng bước không dám chạy nữa, xoay người nhìn bà Lý.
Dưới ánh nắng chiều, hắn mặc chiếc áo thun và quần đùi đầy bụi bẩn, giầy thì đã rơi cả đôi từ lúc chạy trốn.
Hắn đi chân trần đứng trên đường đá sỏi loang lổ.
Bà Lý nói, “Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu.”
Giang Tấn im lặng, chỉ là trông vẫn có vẻ ngang bướng nhìn đám đông xung quanh mà khinh thường.
Hắn bị cảnh sát dẫn đi.
Chưa được vài ngày đã trở lại.
Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thâm trầm như thế, vẻ hung ác càng nặng hơn.
Bà Lý đứng ngoài đầu ngõ đường lớn đón cháu, bờ lưng gù hơi dựng thẳng dậy, bà nhẹ nhàng ôm vai Giang Tấn, an ủi: “Về nhà thôi.”
Nửa tháng sau, trung học X bắt đầu thông báo kế hoạch tuyển sinh.
Giang Tấn được đưa vào trung học X.
Sau khi vào trung học X, hắn rất ít khi trở về.
Sau này thì hoàn toàn không ai thấy mặt nữa.
Đổng đại thẩm hỏi thăm bà Lý.
Bà Lý nói, bà nội Giang Tấn đã xin cho hắn vào một trường cấp ba ở thành phố S.
Đổng đại thẩm nổ xong những gì mình biết thì uống một ngụm trà rồi hỏi, “Cô có biết Giang Tấn hồi trung học thế nào không? Còn đánh nhau không?”
“Không ạ.” Triệu Phùng Thanh cúi đầu ăn cháo, cô còn chưa luận ra được quan hệ của Giang Tấn trung học và Giang Tấn cao trung.
Cuối cùng, Đổng đại thẩm tự cảm thấy bản thân phải chịu thiệt rồi. Bà đã dốc hết chuyện của Giang Tấn kể cho cô nghe nhưng lại chẳng thu về được chút bát quái nào.
***
Triệu Phùng Thanh ăn xong bữa sáng liền tạm biệt Đổng đại thẩm.
Triệu Phùng Thanh bước trên con đường đá đi thẳng về phía trước.
Ngay lúc này, cô cảm thấy chút say nắng năm ấy của mình quả là thảm kịch. Ngay cả Giang Tấn là hạng người gì cô cũng không biết. Chỉ là cảm thấy hắn học giỏi, tính cách lạnh lùng, rồi tự mình tưởng tượng mà vẽ ra cuộc sống của hắn.
Đi đến băng ghế đá cạnh hồ, cô ngồi xuống.
Thật ra, cô rất coi thường mấy thiếu niên bất lương. Tuy rằng cô cũng đã từng như vậy.
Có lẽ vì cô không có thiên phú trong học hành, cho nên vô cùng ngưỡng mộ những học sinh giỏi. Trùng hợp là Giang Tấn lại rất đẹp trai, bỗng chốc đánh trúng trái tim thiếu nữ của cô.
Triệu Phùng Thanh cầm vài hòn đá nhỏ lần lượt ném xuống hồ.
Hòn đá bật lên khỏi mặt hồ ba lần rồi chìm hẳn.
Câu chuyện tra nam xưa của cô, càng ngày càng không biết phải kể tiếp thế nào nữa rồi.
Đúng lúc này chuông di động vang lên.
Giang Tấn nhắn tin qua wechat hỏi, “Đang ở đâu?”
Triệu Phùng Thanh mở định vị chung.
Khi hắn tìm được tới nơi, cô còn đang ném đá, nhưng những viên đá bật lên càng ngày càng ít.
Giang Tấn đi tới, “Mặt trời lên cao quá rồi, em tính ngồi đây phơi nắng à.”
Triệu Phùng Thanh ngẩng đầu lên, mặt trời quá chói mắt khiến cô không nhìn rõ gương mặt hắn, nhưng vẫn cười nói: “Giang tổng, anh đẹp trai thật ấy.”
“Đứng lên.” Hắn kéo cô đứng dậy, lau những giọt mồ hôi lăn dài trên trán cô.
Cô nheo mắt lại, dựa bóng hắn cản nắng, “Xe của anh sao rồi?”
“Vì em thấy việc nghĩa hăng hái làm nên tôi bị trả thù thôi.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Mấy đứa trẻ đó đang trong độ tuổi vị thành niên, cảnh sát cũng không có cách nào cả.” Hắn đưa cho cô một túi khăn giấy, “Em tự lau mồ hôi đí. Tôi gọi điện cho bên bảo hiểm.”
Cô nhận nhưng chưa vội lôi khăn giấy ra, “Giang tổng, anh cảm thấy nguyên lý dùng bạo lực chống bạo lực có chính xác không?”
Giang Tấn lườm cô một cái, “Phạm pháp.”
“Nhưng pháp luật cũng chẳng có tác dụng gì với những đứa trẻ đó.” Giọng Triệu Phùng Thanh lạnh lùng, “Không phải đang có tin, học sinh khiến giáo viên bị bỏng, nhưng học sinh chưa tròn mười bốn tuổi, nên được miễn xử phạt đấy sao.”
Hắn lấy lại túi khăn giấy, rút ra một tờ lau mồ hôi cho cô, “Xã hội tiến bộ là một quá trình dài đằng đẵng. Chúng ta cố gắng thay đổi hiện tại, nhưng nếu muốn có kết quả thì đến lúc chúng ta xuống lỗ cũng chưa chắc đã thực hiện được.”
Cô nhìn hắn.
Hắn cầm khăn giấy che ngang mắt cô, “Nhưng dù sao cũng sẽ có người tiếp tục giúp chúng ta làm điều đó.”
Triệu Phùng Thanh chẳng thể nghĩ anh chàng Giang Tấn đang đứng trước mặt cô và cậu thiếu niên mặt lạnh trong câu chuyện Đổng đại thẩm là cùng một người được.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn canh rắn.” Hắn vứt mấy chiếc khăn giấy vào thùng rác, “Em ngốc quá rồi, cần phải bổ não.”
Mà đến khi Giang Tấn thấy gói thuốc tránh thai trong túi sau quần bò của Triệu Phùng Thanh thò ra, liền quát lên: “Triệu Phùng Thanh, em bị thiểu năng trí tuệ đúng không?”
“Anh mới thiểu năng ấy.”
Hắn rút vỉ thuốc kia ra, thấy thiếu một viên, hắn lạnh giọng hỏi: “Em uống rồi?”
“Tôi sợ ngộ nhỡ…”
Giang Tấn im lặng.
Triệu Phùng Thanh châm chọc nói, “Anh không phải mang thai, đương nhiên thoải mái xong là hết.”
Hắn không thèm để ý đến cô.
Cô cũng không thèm để ý đến hắn.
Một lúc lâu sau, Giang Tấn nói: “Sau này về chuyện tránh thai tôi sẽ lo, em đừng uống thuốc lung tung nữa.”
“Ai có sau này với anh.”
“Tôi sợ ngày nào đó em lại uống say rồi bổ nhào lên người tôi thì sao?.”
“Xì!”
“Sớm biết thế cứ lưu lại đoạn video ấy, cho em biết bản thân nhiệt tình với tôi đến mức nào.” Hắn vẫn lạnh giọng như vậy.
“...”
***
Bữa trưa hôm ấy hoàn toàn là bữa tiệc rắn.
Trong bữa, Triệu Phùng Thanh ra vẻ lơ đãng, hỏi: “Không phải nhà anh ở thành phố S à? Sao lại có một căn nhà cổ ở đây nữa vậy.”
“Tổng tài bá đạo mà em thích không phải có nhà ở khắp các thành phố à?” Giang Tấn còn chưa hết giận vì chuyện thuốc tránh thai vừa nãy, giọng điệu có vẻ không dễ nghe cho lắm.
Nghe vậy, cô cắn mạnh miếng thịt rắn muối tiêu đang gắp trên đũa. Dường như coi miếng thịt rắn kia là Giang Tấn vậy.
Trong bữa hai người im lặng một lúc lâu.
Sau đó, Giang Tấn lại chủ động múc cho Triệu Phùng Thanh một bát cháo rắn, nói: “Đó là nhà bà ngoại tôi.”
“Ừm.” Cô nghe Đổng đại thẩm nói, bà ngoại hắn đã qua đời mấy năm trước rồi, cho nên cũng không hỏi thêm nữa.
Nhưng ngược lại là tự mình Giang Tấn nói, “Bà đã qua đời năm năm trước.”
“Ừm.”
“Triệu Phùng Thanh, em có lời gì cứ nói đi.”
Cô đảo mắt một cái nhìn thẳng vào hắn, “Sáng nay tôi có gặp một người, bà ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện. Một câu chuyện rất hay, ngày xưa có một cậu bé...”
“Em muốn biết điều gì?”
Triệu Phùng Thanh không ngờ, Giang Tấn lại thẳng thắn đặt câu hỏi với cô như vậy.
Cô muốn biết điều gì? Cô muốn biết con người thật của hắn. Cô muốn biết, ánh trăng lạnh lùng cô độc kia có phải hình ảnh cô tự tưởng tượng ra mà không.
Xưa nay Giang Tấn chưa từng biểu lộ cảm xúc yêu ghét của mình.
Hắn có thói quen bất cứ chuyện gì cũng sẽ giữ trong lòng. Trong thế giới ấy của hắn, đó là nơi duy nhất có thể giấu được bí mật.
Không ai có thể nhìn thấy.
Chỉ là, nếu Triệu Phùng Thanh muốn nghe, hắn có thể chọn lọc chi tiết mà kể cho cô nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.