Phùng Thanh

Chương 61: Đại gia à , xin ngài nguôi giận




Gương mặt Trịnh Dao từ trắng biến thành đen xong từ đen lại qua xanh. Cuối cùng cô ta nói, “Tôi đi trước, hai người cứ tiếp tục nói chuyện.”
“Này, đi nhanh thế à, sách này cô còn chưa mở đâu.” Triệu Phùng Thanh cười lật lật mấy trang sách.”Rất uyên bác đấy. Tiếc là với trình độ này của cô sao so được với tôi, chậc chậc, còn không chịu nổi một đòn nữa.”
Trịnh Dao oán hận nhìn Giang Tấn.
Hắn chỉ nhìn Triệu Phùng Thanh
Tiếng chiếc guốc mười phân của Trịnh Dao đánh cộp cộp xuống sàn, cô ta nhanh chóng rời khỏi tiệm sách.
Triệu Phùng Thanh vươn tay gãi gãi cằm Giang Tấn mấy cái, cười đắc ý, “Không cần đánh cũng thắng.”
Hắn cầm lấy tay cô, “Là do em lợi hại.”
“Giang tổng phối hợp tốt lắm.” Lúc này khí chất nữ vương của Triệu Phùng Thanh đã tan hơn phân nửa, ở trước mặt hắn, bỗng chốc lại trở thành cô nữ sinh nhỏ.”Vừa rồi trông em bá đạo lắm đúng không?”
Giang Tấn gật đầu, “Rất bá đạo.”
Triệu Phùng Thanh cười, sau đó nhìn cuốn sách ‘ Zarathustra đã nói như thế’ trên mặt bàn. Cô cầm sách lên mở ra đọc, đọc mấy lần mới đọc rõ tên cuốn sách.”Phức tạp chết được.”
“Đọc không hiểu thì đừng đọc nữa.” Giang Tấn giữ chặt tay cô, “Chúng ta về.”
“Sớm vậy à.”
“Không sớm đâu. Về nhà tắm một cái làm một lần, lên giường lại làm một lần. Sau đó ăn cơm rồi lại tiếp tục làm. Ngày mai em còn phải đi làm, đêm nay cho em ngủ sớm chút vậy.” Gọi một câu nữ vương đại nhân lại đổi được nhiều phúc lợi như thế, quả thực là hắn được lời hơn.
Triệu Phùng Thanh rất bội phục Giang Tấn, khi nói mấy lời xấu hổ đó mà trông hắn vẫn có thể tỏ vẻ thong dong như thường, quả thực tu vi cực cao.”Giang tổng, thời gian qua anh miệt mài như vậy, có khi nào tinh[1] cạn người vong không.”
[1] Tinh trong t*ng trùng
Giang Tấn chau mày, “Anh miệt mài khi nào?” Hắn còn cảm thấy chưa thỏa mãn nữa là.
“Ngày nào anh chả làm...” Cô dừng một chút rồi mới nói: “Thế này…..” Tư thế lại rất phong phú khiến cô mệt vô cùng.
“Ngày nào anh cũng phải nhịn.” Dù có lúc không thể nhịn được nữa thì trong tiềm thức của hắn cũng cố mà nhịn. Chỉ là, dù hắn có cố nín nhịn thế nào thì cũng luôn khiến cô bật khóc thành tiếng.
Triệu Phùng Thanh trừng mắt, “Em còn không biết trò mèo của anh chắc, uống thuốc ít thôi.”
“Ừm, không uống nữa.” Hắn nhìn cô vì đánh tiểu tam mà trang điểm rõ đậm thì hạ thấp giọng nói: “Nữ vương đại nhân, mời ngài về nhà.”
Trên đường về nhà, mẹ Triệu gọi điện tới, nói dì hai mang móng giò qua, nên hỏi Triệu Phùng Thanh có rảnh thì qua lấy một ít.
Triệu Phùng Thanh liếc mắt nhìn Giang Tấn, đáp, “Vâng, con qua ngay ạ.”
Cúp di động, cô liền nói với Giang Tấn, “Anh đưa em về nhà trước đã.”
“Hả?”
“Dì hai mang móng giò tới, mẹ bảo em qua lấy một út.”
Giang Tấn nói được rồi quành xe quay ngược lại.
Xe chạy vào gara để xe dưới hầm.
“Nơi này không gần bảo vệ lắm.” Triệu Phùng Thanh chỉ vào một ô, “Nếu không anh đỗ xe ở lô nhà em đi, xe ba em chưa về đâu. Em sẽ xuống nhanh thôi.”
Giang Tấn gật đầu.
Sau đó, cô vui vẻ đi lên.
Còn hắn ở lại trong xe đợi.
Chưa đến hai phút, có một chiếc Gle Mercedes đi tới, đỗ ngay phía trước xe của Giang Tấn.
Chủ xe bấm còi rồi hạ cửa kính xe xuống, “Đây là chỗ để xe của nhà dân khu chung cư, nếu cậu muốn gửi xe thì đi thẳng rẽ phải là đến.”
Giang Tấn lập tức hiểu chuyện, hắn xuống xe, lễ phép nói, “Chào chú, đây là chỗ để xe của nhà bạn gái cháu.”
“Đây là chỗ để xe nhà tôi mà.” Ba Triệu vừa nói xong thì dừng lời. Ông nheo mắt, đánh giá Giang Tấn.
Ông chợt nhớ lại lời bà Triệu từng nói, Thanh Thanh tìm được một cậu chàng, trông có vẻ khá ưa nhìn.
Ba Triệu vừa thấy hắn thì thầm nhủ: Mặt mũi thế này là quá sáng sủa rồi. Khó trách bà bạn già nhà mình vừa gặp được một lần đã nhớ mãi không quên.
“Chào chú, có thể bạn gái cháu lát nữa mới xuống được, vậy cháu sẽ qua chỗ gửi xe bên bảo vệ vậy.” Nói xong, Giang Tấn liền đi về vị trí ghế lái của mình.
Ba Triệu liền gọi hắn lại, “Bạn gái cậu.. tên gì?”
“Triệu Phùng Thanh.”
“Ừm, cái tên này.” Ba Triệu kiêu ngạo, “Do tôi đặt.”
Giang Tấn hơi hơi cúi đầu, “Chào chú, lần đầu gặp mặt. Cháu là Giang Tấn, Giang trong thủy công, Tấn trong Vương Tiến Tấn.”
Ba Triệu cười, “Cậu chờ ở đây, để tôi đỗ xe qua ô nhà ông hàng xóm, giờ này ông ấy cũng chưa về.” Thông tin gia cảnh nhà Giang Tấn, mẹ Triệu đã nói cho ông nghe đến mấy trăm lần rồi.
Giờ ấn tượng của ba Triệu về cậu thanh niên này là khí chất phi phàm, phong độ có thừa, hoàn toàn phù hợp với thông tin trước đó, nên ông vô cùng hài lòng.
Đỗ xe xong, ba Triệu vẫy tay gọi Giang Tấn, “Thanh Thanh lên nhà rồi à?”
Giang Tấn gật đầu, “Vâng.”
“Con bé này lại để cậu ngồi một mình dưới đây.” Ba Triệu cười hiền, “Đi với tôi cùng lên nhà uống một tách trà rỗi hãy về.”
Giang Tấn hơi mỉm cười, “Cám ơn chú.”
Rồi hắn đi theo ba Triệu lên nhà.
Ba Triệu hỏi, “Chiều nay cậu không bận gì chứ?”
“Vâng, cháu rảnh cả chiều ạ.”
“Được.” Ba Triệu cười rạng rỡ.
Triệu Phùng Thanh và mẹ Triệu vừa nhìn thấy Giang Tấn xuất hiện thì ngạc nhiên không thôi.
Triệu Phùng Thanh là ngơ ngác còn mẹ Triệu là vui mừng.
Ba Triệu giải thích: “Chúng tôi vừa gặp nhau dưới gara, đợi Thanh Thanh đã lâu, nên tôi kéo cậu ấy lên nhà luôn.”
Triệu Phùng Thanh lập tức cãi lại: “Ba, con mới lên nhà chưa được mười phút.”
Ba Triệu vừa thấy con gái trang điểm đậm liền khiển trách, “Sao lại cắt kiểu tóc thế kia.”
Ngón tay Triệu Phùng Thanh dọc theo vành tai trái của mình miết một cái, “Bởi vì soái mà.”
Mẹ Triệu cười đi tới, “Này này, sao lại để cậu ấy ngồi dưới gara đợi chứ. Mau vào đi, ngồi xuống nào.”
Triệu Phùng Thanh trợn mắt liếc nhìn Giang Tấn một cái.
Trên gương mặt hắn vẫn tràn ngập ý cười mà chẳng thèm nhìn cô.
Mẹ Triệu tiếp đón, “Cậu muốn uống trà gì?”
“Gì cũng được ạ.”
“Ngoan lắm, ngoan lắm.” Mẹ Triệu tươi cười đi pha trà.
Triệu Phùng Thanh đi theo, “Mẹ, con lấy chân giò xong thì về luôn đây, mẹ còn pha trà làm gì?.”
“Về làm gì sớm, tối nay hai đứa ở đây ăn một bữa đi. Đã mấy tuần con chưa về nhà rồi đấy.” Mẹ Triệu chọn lá trà, nhìn trái nhìn phải cũng không ưng ý lắm, “Ngày nào chả gặp nhau mà cứ sốt sắng đòi về.”
“Anh ấy và con... Không phải quan hệ đó đâu.” Hôm nay cứ như ra mặt người lớn vậy, Triệu Phùng Thanh rất bối rối.
“Thế hai đứa là quan hệ gì? Khi nào cô định cho ba mẹ ăn cỗ đây.” Mẹ Triệu chọn những lá trà ngon nhất, rồi lấy chiếc ấm sứ hoa ra, “Cũng đã hơn ba mươi rồi, còn nhõng nhẽo như con nít thế này. Có phải cô định bụng to mới chịu lấy chồng đúng không?.”
Triệu Phùng Thanh mếu máo.
Mẹ Triệu cũng sắp tức chết rồi. Giang Tấn tướng mạo song toàn, ai gặp cũng muốn giữ lấy thật chặt. Con gái bà lại cứ lề mà lề mề. “Mau đi lên nhà tiếp khách, đó là vị hôn phu tương lai của con đấy. Thật là không hiểu chuyện chút nào.”
“Vị hôn phu nào chứ...” Triệu Phùng Thanh lầu bầu, nhưng dưới cái nhìn soi xét của mẹ Triệu cô đành phải đi ra phòng khách.
Đúng lúc ba Triệu và Giang Tấn đang nói chuyện rôm rả.
Giang Tấn ôn hòa lại lễ phép, bề ngoài thì thể hiện học thức của bản thân nhưng lại rất khiêm tốn với tiền bối.
Ba Triệu cười ha ha, gương mặt biểu lộ sự thích thú rõ ràng với Giang Tấn.
Nhìn Triệu Phùng Thanh, ba Triệu cười nói, “Thanh Thanh, sao con không nói Tiểu Giang là bạn học thời trung học.”
“Đã là chuyện mười mấy năm trước rồi mà.” Cô ngồi xuống bên cạnh Giang Tấn, lẳng lặng lườm hắn.
Giang Tấn khẽ cười.
Ba Triệu và mẹ Triệu cùng Giang Tấn hàn huyên một lúc thì vô cùng vừa lòng về hắn. Rồi hai người bắt đầu quay ra quở trách tinh cách quái dị của cô con gái nhà mình.
Cô chỉ im lặng nghe, mặt không chút thay đổi.
Cả cuộc nói chuyện Giang Tấn chỉ cười suốt, ánh mắt nhìn cô lại càng dịu dàng.
Triệu Phùng Thanh đáp lễ bằng một cái nhìn xem thường.
Ba Triệu hôm nay rất vui, ông giữ Giang Tấn ở lại ăn cơm tối, còn đích thân tự mình xuống bếp nấu cơm.
Giang Tấn có phần chần chừ, hắn nhìn Triệu Phùng Thanh một cái.
Ba Triệu lập tức giáo huấn cô, “Buổi tối hai đứa cũng không có việc gì, ở đây ăn xong bữa cơm rồi về.”
Triệu Phùng Thanh muốn cãi cũng chẳng thể cãi lại được.
Đợi ba Triệu và mẹ Triệu xuống bếp, Triệu Phùng Thanh đánh một cái thật mạnh vào người Giang Tấn, “Anh muốn làm gì hả?”
Hắn nhéo một cái vào đùi cô, “Anh đỗ xe ở ô nhà em thì gặp ông ấy thôi.”
“Anh đừng nói lung tung nữa, còn lôi cả chuyện bạn gái ra.” Cô đập tay hắn một cái, “Ba mẹ em cứ nghĩ hai đứa sắp kết hôn đấy.”
Nghe cô nói thế, hắn lạnh lùng đáp: “Vậy cứ ăn một bữa trước đã.”
Bữa cơm hôm ấy ở nhà họ Triệu rất ấm áp.
Ba Triệu nghiễm nhiên coi Giang Tấn là con rể tương lai, từ từ tâm sự.
Mẹ Triệu cười đến tít cả hai mắt lại, cứ như bà đã nhìn thấy tương lai hạnh phúc của con gái mình sau khi kết hôn.
Hai vị phụ huynh đều cảm thấy, so với điều kiện của Giang Tấn thì con gái nhà mình có vẻ đã trèo cao rồi.
Triệu Phùng Thanh ngồi bên kia cắn đũa, trong lòng thầm lo không biết giải thích với ba mẹ thế nào sau khi kết thúc hợp đồng với Giang Tấn. Nếu tìm một người đàn ông có cùng điều kiện như Giang Tấn thì khó như lên trời.
Rồi cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, dù sao thì ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước Vu Sơn bất thị vân’. [2]
[2] Ý nghĩa: Đã từng tiếp xúc với biển cả rộng lớn thì các loại nước khác (sông, hồ…) so với nước biển thì không đáng gọi là nước. Nói chung ý chị là đã gặp được anh rồi thì khó gặp được người thứ 2 như anh.
Hồi cô còn học trung học đã gặp được người ở đỉnh cao nhan sắc, từ nay về sau bất cứ chàng trai nào cũng không lọt vào được mắt cô. Hiện tại cô đã thế này, còn có thể thích ai được nữa.
Cuộc sống ba mươi mốt năm qua, cô chỉ từng thích một mình Giang Tấn.
Hiện giờ hắn rất chiều cô, thương cô. Còn hai tháng sau nữa thì sao?
Có lẽ hắn sẽ ôm một cô nàng khác trong lòng, đút cho cô ấy từng miếng hoa quả, sấy tóc, rồi ôm cô ấy ngủ đến tận sáng. Những chuyện đã làm với cô ấy, hắn cũng sẽ làm với một cô gái khác.
Mới cơm nước xong, chú hàng xóm đã về, gọi điện thoại lên hỏi tại sao xe ba cô lại chiếm chỗ nhà ông ta.
Lúc này ba Triệu mới nhớ ra chuyện để xe.
Khu đỗ xe của tòa chung cư này rất khó tìm, vì thế khi ba Triệu định xuống đưa xe đỗ về vị trí nhà mình thì Giang Tấn cũng xin phép về luôn.
Ba Triệu không nỡ nhưng cũng đành phải đồng ý, “Hôm khác nhớ đến chơi nhé. Chú còn món sở trường là cá nướng hoa quế đấy, con nhất định phải tới nếm thử nhé.”
Sau khi Triệu Phùng Thanh ra về, cảm xúc cô liền không tốt.
Tất nhiên Giang Tấn cũng nhận ra điều đó, tay trái hắn giữ cô định trên vô lăng, tay phải thì vươn tới nắm lấy tay cô, “Chỉ ăn một bữa cơm đã rầu rĩ không vui rồi, ba em còn tưởng anh bắt nạt em đấy.”
“Thì anh bắt nạt em đúng rồi còn gì.” Cô nắm tay hắn lên định cắn một cái nhưng lại không nỡ.
Ngón tay hắn vừa thon dài lại đều nhau, nhìn đẹp cực kỳ.
Chỉ là ngẫm lại, chân của cô đẹp như vậy, hắn cũng cắn rồi. Vì thế, cô cắn một cái thật mạnh lên tay hắn.
Giang Tấn liếc mắt nhìn cô một cái nhưng cứ để mặc cô cắn.”Em bực cái gì chứ?”
Đúng lúc cột đèn giao thông phía trước báo hiệu đèn đỏ. Hắn dừng lại xe.
Triệu Phùng Thanh lấy ra một tờ khăn giấy, lau một lượt ngón trỏ của hắn sau đó khẽ cắn một cái nữa, “Giang tổng, nếu sau này anh hẹn hò với một cô gái khác, anh đừng hợp sức với cô ấy tới đánh em nhé?”
“Nói bậy bạ gì đó?” Hắn thấy cô cắn tay mình thì không chịu, xoay tay một cái chặn ngược lên môi cô, “Cô gái khác ở đâu ra?.”
Cô kéo tay hắn xuống nghịch chơi, “Không phải bạn gái cũ của anh xếp được một hàng dài đấy à?.”
“Hiện giờ anh chỉ có mình em thôi.” Giang Tấn nhìn từng con số màu đỏ đang chạy trên cột đèn giao thông, còn hơn hai mươi giây nữa.”Triệu Phùng Thanh, em là nữ vương đại nhân của anh.”
Rồi hắn nghiêng người qua hôn lên môi cô một cái.
“Đại gia à, xin ngài nguôi giận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.