Cậu vì báo thù mà tồn tại, nếu thật sự không thể tính chuyện yêu đương, vậy cứ theo kế hoạch mà làm.
Vốn chẳng qua là một hồi đùa mà thành thật.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Biến cố này khiến không khí cả phòng nháy mắt đọng lại, bật lửa trong tay Tần San San gần như khi nhìn đến một thoáng kia liền trượt ra, rơi xuống đất đánh ‘keng’ một tiếng. Nàng kinh ngạc chỉ vào Chương Thiên Ái, “Cô cô cô…” Nửa này cũng không nói nên lời.
Chương Thiên Ái còn tưởng Tần San San muốn nói gì đó, quay đầu chờ cô ta nói, ai dè một hồi cũng không ra được mấy từ, hơi không nhịn được, “Cô nói cái gì!” Sau đó cầm điếu thuốc quay sang hỏi Lưu Gia, “Thuốc hiệu gì vậy, hút rất đã.”
Vẻ mặt Lưu Gia cũng đang cố gồng trấn tĩnh, phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn sang Phùng Xuân.
Vừa rồi phản ứng của Phùng Xuân, dường như cậu ta biết được gì đó, bây giờ vẻ mặt Phùng Xuân lại mất hứng, cau mày bảo Chương Thiên Ái, “Một điếu là được rồi, không được hút nhiều.”
Phản ứng này khiến Lưu Gia thở phào nhẹ nhõm, đây là không biết gì hết?
Chương Thiên Ái lại không thích Phùng Xuân quản thúc cô, phải biết rằng, ngay từ khi bắt đầu, quan hệ giữa hai người bọn họ chính là nữ cường nam yếu, cô nghĩ mình có thể làm nũng với Phùng Xuân, nhưng còn Phùng Xuân thì không có quyền quản cô. Cô nhìn Lưu Gia không lên tiếng, trực tiếp duỗi tay ra với Phùng Xuân, “Đưa em xem một chút.”
Tần San San rốt cuộc lấy lại tinh thần, vội vã xen miệng ngăn cản, “Chỉ là một hộp thuốc lá thôi mà.”
Chương Thiên Ái vốn đã cảm thấy Tần San San vô duyên vô cớ tìm đến Phùng Xuân là không thích hợp, vừa rồi còn vô cớ gây rối với Phùng Xuân, đốt thuốc cho đàn ông? Coi cô là con mù sao? Bây giờ thấy cô ta lại xen vào, vui vẻ sao được, trực tiếp đứng lên ngay. Hôm nay cô mặc một chiếc quần túm dài, dáng người nhìn cực kì đẹp đẽ, tiếc là tính tình lại ngang ngược, lại thêm một câu với Phùng Xuân, “Đưa em.”
Phùng Xuân nhìn thoáng qua bốn phía, thở dài, đưa thuốc cho cô.
Trên mặt Chương Thiên Ái lúc này mới có vẻ nguôi nguôi, nhìn lướt qua chiếc hộp trong tay, bảo, “Thường ngày cũng có hút qua mà, không ngờ lại hút đã như thế, San San cô nói có phải không?”
Điếu thuốc trong tay Tần San San đã cháy hơn phân nữa, cô vốn là nghĩ châm thuốc xong thế là được rồi, ai ngờ Chương Thiên Ái lại hỏi, cô đành khô khan đáp, “Tôi cảm thấy không khác lắm.”
Chương Thiên Ái cau mày, nhìn chằm chằm cô ta, “Cô chưa từng hút cũng cảm thấy không khác ha.” Cô trực tiếp đưa tới cho cô ta một điếu, “Cô hút thử lại nào, tôi thật nghĩ là không giống đâu. Có cần tôi châm lửa giúp cô không?”
Tần San San giờ mới biết, Chương Thiên Ái nào có nổi giận với Phùng Xuân, chính là để mắt tới cô ta thì có. Tính tình Chương Thiên Ái trong giới đã nổi danh ngang ngược, nhưng Chương gia vẫn luôn như mặt trời ban trưa, vợ chồng Chương gia còn cả Chương Thiên Hạnh đều cưng chìu cô, không một ai dám trêu chọc vào. Tần San San vừa nhìn cô ta hút thuốc đã sợ hãi, cũng là vì chuyện này, rất sợ Chương gia gây khó dễ, đến lúc đó, Chu Du Minh chắc chắn sẽ không giúp cô.
Nhưng bây giờ, Tần San San nhìn vẻ mặt khiêu khích của Chương Thiên Ái, còn có điếu thuốc trong tay, cô biết, nếu không hút thì chuyện hôm nay không thể yên được, nhưng nếu hút rồi, lúc cô tới Lưu Gia có nói, chỉ cần khiến Phùng Xuân hút một điếu là được, thứ này đã dính vào là cai không nổi. Cô không nghĩ mình có thể cai được.
Cô cầu cứu nhìn Lưu Gia, nhưng vẻ mặt Lưu Gia lại bình tĩnh, không hề biểu lộ bất cứ điều gì, thật hệt như hắn không hề biết đến bí mật trong đó.
Mồ hôi trên trán theo đó mà rịn ra.
Nhưng trong mắt Chương Thiên Ái, chẳng qua là hút một điếu thuốc, Tần San San trưng ra cái bộ dạng này, rõ ràng là đang giả trang bạch liên hoa, muốn khiến người ta đau lòng đây. Cô cười lạnh một tiếng, trực tiếp vén quần ngồi trước mặt Tần San San, không nói gì cả, nhìn chòng chọc cô ta.
Phùng Xuân lại bị Chương Thiên Ái chen vào đẩy lùi về sau, cậu cầu còn không được, dứt khoát lui qua một bên. Chu Húc và Đồ Mi đều là bạn của Tần San San, không dám chọc vào Chương Thiên Ái thì xin Phùng Xuân bỏ qua vẫn có thể, liền lặng lẽ nói với Phùng Xuân, “Anh Phùng, San San thật sự không hút thuốc, cô ấy chính là biết ơn anh thôi, anh xem…”
Lưu Gia bên kia cầm chắc Phùng Xuân không biết chân tướng, lúc này dĩ nhiên cũng hùa theo khuyên bảo, “Cô ấy chỉ có hơi quá hiếu khách thôi.”
Phùng Xuân gật đầu, một đám người này đều cho là cậu nghe thủng rồi, lại không ngờ Phùng Xuân bảo, “Tôi cũng chẳng quản được em ấy đâu, nếu không thì thế này, tôi tìm một người có thể phụ trách được nha.” Cậu vừa nói vừa huơ huơ di động đứng lên, đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.
Lúc ra cửa, Tần San San đã đốt điếu thứ hai.
Chu Húc và Đồ Mi ngoại trừ khinh thường Phùng Xuân nhu nhược ăn bám, cũng không nghĩ tới gì khác. Nhưng còn Lưu Gia sau đó mới phản ứng được, cái người có thể quản thúc Chương Thiên Ái, chắc chắn là Chương Thiên Hạnh. Nếu để hắn biết bọn họ cho em gái hắn chơi chứ đồ kia, Lưu Gia túa mồ hôi lạnh, không kịp che giấu, đuổi theo, nhưng bên ngoài đông đúc tấp nập, sao còn tìm được người?
Hắn vội vã đi hỏi bảo vệ, “Phùng Xuân đi đâu?”
Mấy người bảo vệ chỉ trỏ nửa ngày, cũng không ai nói ra được mấy chữ. Một người trong đó sợ ông chủ nổi giận, nói đại, “Đi toalet. Tôi có nhìn thấy.”
Lưu Gia vội vàng chạy qua WC.
Phùng Xuân ra khỏi phòng liền gọi ngay cho Lưu Bắc, tiếp đó đi thẳng ra cửa sau, chờ đến khi lên xe, cho dù Phùng Xuân luôn luôn có tố chất tâm lý mạnh mẽ, lúc này cũng ngẫm lại mà kinh, tay đóng cửa xe còn hơi run run, nếu không phải Chương Thiên Ái tức giận, cậu e là mình căn bản trốn không được. Nhưng lại cũng có chút hưng phấn, người Chương gia rốt cuộc bắt đầu gieo gió gặt bão.
Cậu thở hổn hển dặn dò Lưu Bắc, “Đợi lát nữa giải thích cho cậu sau, đi trước đã.” Sau đó cầm ngay di động, suy nghĩ đến mấy phút, cuối cùng mới chém đinh chặt sắt (*) gọi cho Dương Đông. (* Chỗ này ta đổi thành ngữ khác với bản gốc một chút cho xuôi tai)
Điện thoại không được nhận ngay, chuông vang lên một lần lại một lần, sắc mặt của Phùng Xuân trước sau như một, không hề có nửa phần bỏ cuộc. Mãi đến khi xe đã quẹo ra đường lớn, trong điện thoại mới cạch một tiếng, thanh âm của Dương Đông lập tức truyền tới, “Xuân Nhi, sao bây giờ lại gọi cho tôi?”
Nghi ngờ của anh cũng bình thường thôi, Phùng Xuân gặp anh mới có vài lần, đã tức giận bỏ anh ba lần, hai lần trước đơn giản là nằm trên đòn cân, không hề liên lạc với anh, lúc này thật đúng là có chút khác thường.
Phùng Xuân hít một hơi, thanh âm pha chút khẩn trương, “Tần San San hôm nay gọi cho tôi, nói quán bar của bạn cô ta khai trương, nhờ tôi đến chống lưng, tôi tới rồi. Kết quả sau khi kết thúc vào phòng riêng, bọn họ mời tôi hút thuốc lá.”
“Em hút rồi?” Hô hấp của Dương Đông bên kia đột nhiên nặng xuống, vội vàng hỏi, sau đó là tiếng động đi lại vội vàng, “Em ở đâu? Tôi tới đón em.”
“Tôi không hút.” Tiếng động bên kia truyền ra cho thấy người này gấp gáp, mặc dù lúc này không hề có một chút rõ ràng nào, Phùng Xuân lại không tự chủ mà hết khẩn trương, cậu thấp giọng nói, “Tôi chạy ra ngoài, bọn họ bây giờ còn ở trong đó. Anh Đông, tôi không sao, chỉ là có hơi sợ, còn có hận, tôi đi tới bước này đã không dễ dàng, tôi không muốn buông tha bọn họ.” Cậu hỏi đầy phẫn hận, “Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng lại sợ liên lụy đến bản thân, anh Đông, tôi nên làm gì bây giờ?”
E rằng đây là lần đầu tiên Phùng Xuân ở ngay trước mặt Dương Đông hiển lộ ra một mặt không hề hiền lành của mình. Nhưng vào trong tai Dương Đông, nghe tới chỉ có một khoảng đau lòng. Tư liệu Lâm Dũng đưa anh đã nhìn một lần lại một lần, anh cũng gặp qua người này vài bận, dịu dàng nhưng có nguyên tắc, cho dù Ninh Viễn Tranh hãm hại khiến cậu ngã từ nóc nhà xuống, không có chứng cứ cậu cũng không muốn nhiều lời, nhưng hôm nay, có kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Cứ giao cho tôi.” Anh dùng giọng điệu chưa bao giờ dịu dàng đến vậy, trấn an Phùng Xuân, sau đó lại hỏi, “Em bây giờ cứ về nhà, mọi chuyện còn lại cứ để tôi, bây giờ có ai cạnh em không?”
Phùng Xuân gật đầu nói, “Có Lưu Bắc.”
“Bảo cậu ta ở với em.” Bên chỗ Dương Đông vang lên tiếng đóng cửa thật lớn, anh cũng đã ra ngoài, “Tôi đi xử lý, em không cần đi đâu cả, em yên tâm, đây không phải chuyện lớn gì, sáng mai là sẽ xử lý tốt, tôi mua đồ ăn sáng cho em.” Cuối cùng anh nhỏ giọng bảo, “Có tôi đây. Đừng sợ.”
Phùng Xuân nhẹ giọng trả lời, “Được, cảm ơn anh Đông.”
Cúp điện thoại, Phùng Xuân liền bảo Lưu Bắc lái ngay về nhà. Cậu cúi đầu gửi tin nhắn cho Lâm Dũng, “Đúng lúc liên hệ truyền thông.” Còn Lưu Bắc nghe xong cuộc điện thoại kia tiếng được tiếng mất, mặt càng nghi vấn, cứ liên tục nhìn Phùng Xuân qua kính chiếu hậu.
Lưu Bắc tuyệt đối chắc chắn trung thành với Phùng Xuân, nhưng về chuyện báo thù, Phùng Xuân chẳng bao giờ để lộ ra, hôm nay nếu không phải thật sự không còn cách nào, cậu sẽ không tiết lộ trước mặt Lưu Bắc.
Phùng Xuân biết việc này không thể dằn xuống được, nhất định phải tìm cách giải thích.
Cậu lựa chọn lời giải thích cực kì đơn giản lại chính xác, “Là Chương Thiên Hạnh làm, chỉ có thể tìm Dương Đông.”
Lưu Bắc lập tức hiểu rõ, cau mày nói, “Cho dù không đồng ý hôn sự, hắn cũng không thể làm vậy, quá độc ác.” Cậu ta muốn nói lại thôi, “Nhưng Dương tổng nếu biết chân tướng…” Cậu ta là thật lo lắng cho Phùng Xuân, có và không có mặt Chương Thiên Ái, phương pháp giải quyết tất nhiên là không giống nhau.
Phùng Xuân lần này không trả lời, trở mặt đã là chuyện chắc chắn, dù sao bọn họ còn là anh em kết nghĩa mà? Chẳng qua, chỉ cần cậu muốn báo thù, tất nhiên sẽ thương tổn người Chương gia, cũng sẽ chọc giận Dương Đông, đây bất quá là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tuy rằng cái cảm giác được người ta thời thời khắc khắc che chở thật sự rất tốt, nhưng đó là khi cậu không làm gì hết kìa.
Cậu vì báo thù mà tồn tại, nếu thật sự không thể tính chuyện yêu đương, vậy cứ theo kế hoạch mà làm.
Vốn chẳng qua là một hồi đùa mà thành thật.
Phùng Xuân không lên tiếng, trong xe liền yên tĩnh, rất nhanh đã về tới nhà, vào phòng, Phùng Xuân để Lưu Bắc nghỉ ngơi trên ghế sofa trong phòng khách, còn mình vào phòng riêng.
Đến nửa đêm, chuyện này đã bị phanh phui.
Lưu Bắc như phát cuồng phá cửa vào, giơ di động của mình lên nói cho cậu, “Boss, lên trang nhất rồi, quán bar bị đóng cửa, Tần San San bọn họ đều bị phơi bày hết, còn có Chương tiểu thư nữa, ảnh chụp cũng có, cảnh sát đem bọn họ đi hết rồi.”
Nhưng vừa hưng phấn xong, chợt nghe thấy tiếng rung rung, sau đó tiếng nhạc du dương vang lên, Lưu Bắc nhịn không được quay đầu nhìn sang, sắc mặt nhất thời biến đổi, lắp bắp với Phùng Xuân, “Là… Là Dương tổng.”