Cả Bộ Hộ sôi trào, Ôn Thái Phó đích thân chỉ huy việc nhập đồ vào quốc
khố. Hoa Trứ Vũ phụng thánh chỉ tới giám sát. Ôn Thái Phó vừa nhìn thấy
Hoa Trứ Vũ, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục công việc. Trong mắt ông
ta, Hoa Trứ Vũ chỉ là một thái giám yêu nghiệt mê hoặc thánh thượng,
cũng không buồn để nàng vào mắt.
Hoa Trứ Vũ cũng không để tâm, nhìn thấy hai thị vệ khiêng một rương lớn
tới, nàng liền lệnh cho cấm vệ quân đi theo xé giấy niêm phong, mở rương ra.
Hoa Trứ Vũ đi về phía trước quan sát. Những châu báu đều là hàng thứ phẩm, hoàn toàn không phải châu báu quý giá.
“Ôn Thái Phó, mấy thứ này do đích thân ông kiểm kê sao?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi.
Ôn Thái Phó hừ lạnh: “Không sai!” Vừa nói vừa đi lại gần chiếc rương. Khi
nhìn rõ những thứ bên trong, sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch, ngạc
nhiên nói. “Chuyện này là sao?”
“Mở tất cả rương ra.” Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua Ôn Thái Phó, lạnh lùng ra lệnh.
Lập tức, tất cả rương châu báu được mở ra, toàn là đồ thứ phẩm giá trị
không vượt quá mười vạn lượng, chứ đừng nói là mấy chục vạn lượng.
“Chuyện này là sao? Câu này phải để nô tài hỏi mới đúng.” Hoa Trứ Vũ quay lại nói với Ôn Thái Phó.
Nàng còn nghĩ Ôn Thái Phó là quan liêm khiết, sẽ không mượn dịp kê khai tài
sản kiếm tiền bỏ vào túi riêng, ai ngờ ông ta lại đem đổi hết châu báu
quý giá thành hàng thứ phẩm.
“Ngươi nói bản quan làm ra những chuyện này sao? Ngươi có chứng cớ gì không?” Ôn Thái Phó trừng mắt, thở phì phì nói.
Hoa Trứ Vũ nhìn sắc mặt Ôn Thái Phó trắng bệch, chậm rãi nói: “Nếu ngài nói không phải, ta cũng hy vọng là không phải. Đã vậy thì người đâu, tới Ôn phủ lục soát, để trả lại công đạo cho Ôn Thái Phó!”
Quan Hình bộ Trương Mục dẫn theo người tới Ôn phủ kiểm kê tài sản, chưa đầy
hai canh giờ sau, Trương Mục đã trở về bẩm báo: “Hạ quan phụng mệnh kiểm kê tài sản phủ Ôn Thái Phó, phát hiện ra mười ba khối vàng lớn, ước
tính hai mươi vạn lượng một khối, ba mươi khối bạc lớn, ước tính tám vạn lượng một khối, khế ước nhà đất, châu báu, trang sức ước tính hơn bốn
mươi vạn lượng......”
“Câm mồm” Ôn Thái Phó tức giận, ngón tay run run chỉ về phí hắn: “Nói bậy, các ngươi bịa đặt......”
An Tiểu Nhị lệnh cho cấm vệ quân dẫn Ôn Thái Phó đi.
“Yêu nghiệt, yêu nghiệt ngươi mê hoặc Hoàng Thượng, hãm hại lão phu, ngươi
sẽ gặp báo ứng......” Ôn Thái Phó bị dẫn đi mà vẫn không ngừng hô lớn.
Hoa Trứ Vũ nhìn gương mặt trắng bệch của Ôn Thái Phó, còn cả giọng nói run
rẩy vì tức giận, nàng thấy có gì đó không đúng. Chẳng lẽ là bị hãm hại
thật sao?
“Trương Mục, có đúng là người phát hiện ra nhiều thứ như vậy ở phủ Thái Phó không?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi.
“Những lời hạ quan nói đều là thật!” Trương Mục cúi đầu nói.
Hoa Trứ Vũ cười khan: “Ngươi không cần phải giấu ta, tâm cơ của Hoàng Thượng ta còn không biết sao!”
Trương Mục cúi đầu vâng dạ liên tục.
“Vâng cái gì!” Hoa Trứ Vũ đột ngột quát lớn.
Trương Mục hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, mồ hôi chảy ra ướt đẫm trán. Hắn khom
người nói: “Bảo tổng quản......chuyện này...... ngài có thể trực tiếp
đến hỏi Hoàng Thượng!”
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn Trương Mục rồi bước nhanh ra ngoài. Đến cửa Bộ Hộ, nàng xoay người lên ngựa chạy về hoàng cung.
Hoa Trứ Vũ cưỡi ngựa rất nhanh, bỏ xa những thị vệ đi theo lại phía sau,
khi đến ngõ Bình An lại bắt gặp một con ngựa lao ra, cản đường nàng.
Hoa Trứ Vũ vội vàng giữ chặt dây cương, tuấn mã hí dài tung hai vó trước lên cao, mãi sau mới bình tĩnh lại.
Nàng nhìn về phía trước, Tả tướng Cơ Phượng Ly đang ngồI trên ngựa, lạnh lùng nhìn nàng cười.
Áp lực do hắn mang tới khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy khó thở, nàng định giục ngựa đi tiếp lại bị Cơ Phượng Ly ngăn lại.
Hoa Trứ Vũ hừ lạnh, ghìm dây cương, thản nhiên cười, nụ cười tươi tắn như
hoa, mang theo nét quyến rũ khó nói nên lời. “Tả tướng đại nhân, không
biết ngài ngăn bản công công lại có chuyện gì?”
Ánh nắng nhẹ nhàng bao phủ lên người Cơ Phượng Ly, hắn nhìn thẳng vào mắt Hoa Trứ Vũ, nhếch môi cười.
“Bảo tổng quản về cung vội vã như vậy là muốn tranh công sao” Giọng nói của hắn đầy vẻ trào phúng.
Hiển nhiên, Cơ Phượng Ly đã biết chuyện của Ôn Thái Phó. Chắc hắn nghĩ nàng
ra tay hãm hại Ôn Thái Phó. Việc này, Hoa Trứ Vũ rơi vào thế yếu, bởi vì việc kiểm kê quốc khố là ý tưởng của nàng. Nhưng người khác có thể chất vấn nàng, chỉ riêng loại người xảo quyệt như Cơ Phượng Ly, hắn dựa vào
gì mà bắt bẻ nàng. Hoa Trứ Vũ bừng bừng lửa giận nắm chặt tay lại.
Nàng tự trấn tĩnh, chậm rãi cười nói: “Thật có lỗi, đã động tới phụ thân của Ôn tiểu thư khiến Tả tướng đại nhân đau lòng. Nhưng chứng cớ xác thực,
nô tài cũng không thể làm gì khác. Mong Tả tướng đại nhân nhường đường,
bằng không đừng trách nô tài không khách khí.”
“Ồ?” Cơ Phượng Ly nheo mắt hỏi. “Không biết Bảo công công không khách khí với bản tướng như thế nào!”.
Hoa Trứ Vũ cầm roi ngựa trong tay, thản nhiên nói: “Tả tướng đại nhân, ngài nghĩ chỉ cần ngài ngăn cản đường đi thì nô tài không thể đi qua được
sao?” Nói xong, nàng đột ngột giơ roi ngựa lên, đánh về phía Cơ Phượng
Ly.
Cơ Phượng Ly bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa nhìn chiếc roi xé gió lao tới,
hắn vung tay áo lên, mắt thấy sắp kẹp được đầu roi thì Hoa Trứ Vũ biến
chiêu rời khỏi đầu ngón tay Cơ Phượng Ly. Cơ Phượng Ly vung tay áo, dùng chân khí tiếp chiêu.
Chiếc roi da uốn éo như rắn, quấn lấy ống tay áo Cơ Phượng Ly.
Hai màu đen trắng quấn lấy nhau, dây dưa qua lại không dứt.
Đột nhiên, Cơ Phượng Ly thu chân khí về, ống tay áo trở nên mềm mại. Hoa
Trứ khẽ rùng mình, ngón tay của Cơ Phượng Ly đã kẹp chặt lấy roi da,
chiếc roi đứt thành từng mảnh bay tán loạn.
Phản lực đánh úp lại khiến cổ tay Hoa Trứ Vũ đau nhức. Nàng vội vàng buông
đoạn dây trong tay ra. Lực đạo lớn tới mức khiến con ngựa dưới thân nàng hí dài một tiếng, tung vó lên trời.
Lúc bụi đất mờ mịt tung bay cũng là lúc Cơ Phượng Ly giục ngựa chạy qua
người nàng. Giọng nói của hắn nhẹ nhàng như gió xuân. “Ngươi nói đúng,
nếu còn gặp lại, ngươi sống thì ta chết!”
Trong không trung ngập tràn hơi thở nguy hiểm.
Đợi đến khi bụi đất tan hết, Hoa Trứ Vũ quay đầu nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng Cơ Phượng Ly đâu nữa.
Hoa Trứ Vũ nâng tay áo lau sạch vết máu trên môi, ánh mắt thâm sâu như biển.
“Bảo tổng quản! Ngài sao rồi? Không có việc gì chứ!” Mấy thị vệ đuổi kịp tới lo lắng hỏi.
Hoa Trứ Vũ chỉ cười. “Không có việc gì! Về cung thôi!”
Mấy tối nay Hoàng Phủ Vô Song luôn bận rộn chuyện chính sự, việc gì cũng tự mình xả lý mới yên tâm. Hắn đã sớm không còn là thái tử ngang ngược ở
Đông cung năm đó nữa. cũng vì vậy mà Hoa Trứ Vũ biết, chuyện của Ôn Thái Phó do Hoàng Phủ Vô Song bày mưu tính kế
Trong điện Cần Chính, Hoàng Phủ Vô Song ngồi trên ghế phê duyệt tấu chương,
long bào màu vàng, kim quan cột tóc tôn lên vẻ mặt đẹp như tranh, ngoài
ra còn có phần uy nghiêm. Khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ bước vào vào, hắn
liền ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Bảo Nhi, chuyện làm đến đâu rồi?”
“Như Hoàng Thượng mong muốn, Ôn Thái Phó đã bị giam vào đại lao.” Giọng nói trong trẻo có phần lạnh lẽo.
Hoàng Phủ Vô Song đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, rồi buông tấu chương trong tay
xuống, đứng dậy đi tới gần Hoa Trứ Vũ. “Là ai khiến Tiểu Bảo Nhi tức
giận thế này!”
Hoa Trứ Vũ cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Hoàng Thượng, chuyện của Ôn Thái Phó là do người sắp đặt sao?”
Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày, nếu là người khác, hắn đã sớm tức giận. Nhưng
không biết vì sao, chỉ cần là Nguyên Bảo hắn sẽ không giận nổi.
“Tiểu Bảo Nhi, từ sau khi đăng cơ, đám đại thần luôn bất mãn với ta. Mấy ngày nay, bọn họ còn liên tục gây áp lực, nhất là Ôn Thái Phó và đảng phái
của Cơ Phượng Ly. Ngươi cũng từng nói nếu không loại bỏ Tả tướng, ngai
vàng này trẫm ngồi không yên, nếu không loại bỏ Ôn Thái Phó, trẫm cũng
khó có cơ hội xuống tay với Cơ Phượng Ly. Có những việc không thể không
bày mưu tính kế. Trẫm đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay giam Ôn Thái Phó vào ngục, sau này vẫn có thể thả ông ta ra, trọng dụng ông ta!”
Hoa Trứ Vũ mỉm cười, nàng nhìn không ra Hoàng Phủ Vô Song, mới đăng cơ không lâu đã rất thành thạo với những mưu kế triều chính.
“Hoàng Thượng định động tới Tả tướng sao?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi, tuy nói
lần này, Cơ Phượng Ly nhân dịp Bắc chinh để thâu tóm binh quyền phía
Bắc, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn đã lập công lớn. Danh vọng trong
lòng dân chúng rất cao. Mấu chốt là, rất khó tóm được nhược điểm của Cơ
Phượng Ly, rất khó động tới hắn.
Hoàng Phủ Vô Song cười lớn: “Trẫm cũng muốn vậy, nhưng chưa nghĩ được kế sách nào vẹn toàn. Nhưng cũng nhanh thôi, Tiểu Bảo Nhi, không phải ngươi đã
mượn được binh ở chỗ Dực vương sao, chỉ cần ngăn cản được đại quân của
Vương Dực thì không còn chuyện gì nữa.” Nói xong, hắn lại ngồi xuống phê duyệt tấu chương.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ bao phủ lên người hắn, phản chiếu màu vàng chói mắt.
Ngày hai mươi hai tháng chạp.
Lúc thượng triều, Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều dâng tấu.
Hoa Trứ Vũ nhận lấy tấu chương trong tay Nhiếp Viễn Kiều, trình lên Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song nhận lấy tấu chương, vừa đọc lướt qua vẻ mặt đã trở nên
nghiêm trọng. Hắn vỗ mạnh tấu chương xuống bàn, lãnh đạm nói: “Hữu
tướng, những lời này là tội phỉ báng, Tả tướng vì Nam Triều đã đích thân dẫn quân bảo vệ biên cương phía Bắc. Tả tướng trung thành, tận tâm, là
trụ cột đất nước, vậy mà ngươi lại nói Tả tướng đại nhân có ý đồ phản
nghịch sao. Thật hoang đường. Bãi triều!
Hoàng Phủ Vô Song vừa dứt lời, toàn bộ quần thần trong triều lập tức ồ lên.
Hoa Trứ Vũ cũng kinh ngạc nhìn Nhiếp Viễn Kiều, chỉ thấy người luôn có vẻ
mặt u ám như Nhiếp Viễn Kiều đang nở nụ cười, hắn cao giọng nói: “Thần
không hề phỉ báng, thần có chứng cớ!”
“Nói đi!” Hoàng Phủ Vô Song định đứng dậy bãi triều, nghe thấy lời của Nhiếp Viễn Kiều lại chậm rãi ngồi xuống.
Hoa Trứ Vũ đứng bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, nàng nghĩ đây là mưu kế do
Hoàng Phủ Vô Song và Nhiếp Viễn Kiều bày ra, lúc này chỉ là diễn trò
thôi. Nhưng, Hoàng Phủ Vô Song xuống tay với Cơ Phượng Ly nhanh như vậy, chẳng lẽ đã có kế sách vẹn toàn?
Nàng nhìn về phía Cơ Phượng Ly, chỉ thấy hắn mặc triều phục đứng trong bá
quan, thản nhiên nhìn Nhiếp Viễn Kiều và Hoàng Phủ Vô Song kẻ tung người hứng.
“Lần này Tả tướng tự mình dẫn quân Bắc chinh, thực tế là đã thông đồng với
Tiêu Dận, thế nên Bắc quân mới giả bộ thất bại. Tả tướng Cơ Phượng Ly
gom hết binh quyền vào tay mình, ý đồ lật đổ Nam Triều, khi thành công
sẽ chia đôi Nam Triều. Nếu Hoàng Thượng không tin, thần có chứng cứ, phu nhân của Tả tướng chính là muội muội đã thất lạc nhiều năm của Bắc Đế - công chúa Trác Nhã. Bệ hạ hãy nghĩ xem, nếu như Tả tướng không thông
đồng với Bắc Đế, sao Bắc Đế có thể gả muội muội ruột của mình cho Tả
tướng.
Nhiếp Viễn Kiều vừa nói xong, quần thần lại ồ lên.
Hoàng Phủ Vô Song cũng hít sâu một hơi.
Hoa Trứ Vũ kinh hãi.
Sao Nhiếp Viễn Kiều lại biết Cẩm Sắc là muội muội thất lạc nhiều năm của Tiêu Dận?
Ngày đó, khi nàng mang theo sợi dây chuyền của Cẩm Sắc tớI Bắc Triều, bị
Tiêu Dận nhận ra, nghĩ nàng là muội muội của hắn. Khi đó, nàng mới biết
Cẩm Sắc là muội muội của Tiêu Dận. Tính ra, nàng là người đầu tiên biết
chuyện này! Tiêu Dận là người thứ hai, bây giờ, Tiêu Dận đã mất trí nhớ. Trên đời này chỉ có hai người biết là nàng và Cẩm Sắc.
Vậy sao Nhiếp Viễn Kiều biết được?
Chẳng lẽ là Cẩm Sắc nói?
Chuyện này không có khả năng, nếu do Cẩm Sắc nói ra, nàng cũng sẽ mất mạng.
Mặt khác, Cẩm Sắc yêu thương Cơ Phượng Ly như vậy, sao có thể hãm hại Cơ Phượng Ly!
Cơ Phượng Ly nhếch môi cươi: “Hữu tướng thật quan tâm tới chuyện nhà của
bản tướng, chỉ không biết Hữu tướng dựa vào gì mà khẳng định phu nhân
của bản tướng là công chúa Bắc Triều?”
Nhiếp Viễn Kiều nhìn Cơ Phượng Ly: “Mới đầu bản tướng cũng không tin, sao Tả
tướng có thể làm ra những chuyện phản nghịch như vậy, nhưng khi nhìn
thấy vật này, bản tướng không thể không tin.” Nói xong, Nhiếp Viễn Kiều
lấy một thứ trong tay áo ra giơ cao lên đầu.
Hoa Trứ Vũ bước xuống nhận lấy đồ vật kia.
Ngay cả Hoa Trứ Vũ là người điềm tĩnh đến đâu, nhưng khi nhìn thấy vật này, đầu óc liền trở nên trống rỗng.
Đó là một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền của Cẩm Sắc.
Hoa Trứ Vũ cầm lấy sợi dây chuyền, bàn tay hơi run lên.
Ngày ở Dương Quan, khi bị Tiêu Dận bắt đi, nàng đã giao lại sợi dây chuyền
này cho Tiêu Dận. Tiêu Dận vẫn đang ở Bắc Triều, sao sợi dây chuyền này
có thể lọt vào tay Nhiếp Viễn Kiều?
Hoa Trứ Vũ áp chế sự kinh ngạc trong lòng, chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng
Phủ Vô Song, giao sợi dây chuyền vào tay Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song nheo mắt đánh giá sợi dây chuyền: “Đây không phải dây chuyền của phụ nữ sao? Có gì đặc biệt?”
“Hoàng Thượng, đây không phải sợi dây chuyền bình thường, Hoàng Thượng hãy
nhìn hoa văn khắc trên đó, đây chính là hoa văn lưu truyền lại qua các
đời hoàng thất Bắc Triều, chỉ có người trong hoàng thất Bắc Triều mới
được đeo. Mà sợi dây chuyền này lại là của phu nhânTả tướng.”
“Nực cười, Nhiếp Viễn Kiều, ngươi lấy ra một sợi dây chuyền rồi bảo đó là
của phu nhân Tả tướng, ngươi có thể chứng minh không.” Một đại thần cất
tiếng nói.
“Chuyện này, Bảo công công có thể làm chứng.” Nhiếp Viễn Kiều bỗng nhiên quay
lại nhìn Hoa Trứ Vũ. “Đây có phải sợi dây chuyền của phu nhân Tả tướng
hay không? Ta nghe nói Bảo công công có quen biết với phu nhân Tả
tướng!”
Hoa Trứ Vũ nhìn sợi dây chuyền, trong lòng dậy sóng.
Nàng không nói rõ được cảm xúc của mình lúc này.
Nàng có cảm giác máu huyết toàn thân đang sôi sục vì hưng phấn, cuối cùng đã có thể lật đổ Cơ Phượng Ly, cuối cùng cũng có thể báo thù cho Hoa gia
quân.
Nhưng mặt khác, nàng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nàng có cảm giác mình đang lạc vào giữa sương mù, có một số chuyện, càng lúc càng trở nên mơ
hồ.