Vốn thùng này được dùng để đựng rượu, bên trong vẫn còn hương rượu lưu lại, không chỉ đậm đà, còn thơm mát hơn những loại rượu nàng từng uống rất
nhiều. Nghĩ tới rượu, Hoa Trứ Vũ lại nhớ tới cảnh bị Tiêu Dận ép uống,
trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Hai người nâng thùng rượu, vừa đi vừa nói chuyện.
Từ câu chuyện của họ Hoa Trứ Vũ mới biết, rượu này đi theo đoàn xe vận
chuyển lương thảo từ kinh đô Bắc Triều tới. Trong lòng trầm xuống, ngay
cả lương thảo cũng đã chuẩn bị, xem ra, trận chiến này không thể tránh
được.
Nàng phải chạy trốn kiểu gì đây, việc cấp bách bây giờ, là làm sao có thể trốn ra khỏi thùng rượu này.
Nghe hai người bọn họ nói, là định đem rượu đến trại chứa đồ, Hoa Trứ Vũ
cuộn chặt thân mình không dám cử động, chỉ có thể đợi đến bọn họ hạ
thùng rượu này xuống, quay về bê nốt những thùng rượu còn lại, nàng mới
có cơ hội thoát thân.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, thùng rượu khẽ chấn động, giống như được người ta đặt xuống đất.
Hoa Trứ Vũ chỉ đợi hai người kia đi rồi, thì sẽ đi ra, ai ngờ lại nghe có
tiếng bước chân truyền tới, còn có tiếng người hỏi: “Đây là rượu ngon
mới đem tới tối nay sao?”
Giọng của người này, có cảm giác quen thuộc, hình như đã từng nghe qua ở đâu.
Hai người kia cuống quít đáp: “Bẩm Tả úy tướng quân, đây đúng là rượu mới
mang tới tối nay, là rượu ngon Ngự phường mới ủ ra — Túy Hoa Gian.”
“Được rồi, hai người các ngươi, khiêng thùng rượu đi theo ta.” Người nọ lại tiếp tục nói.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ thầm kêu không ổn, chỉ cảm thấy thùng rượu lại chấn
động, nãng lại được nâng lên cao. Lúc này hai người kia không dám nói
chuyện, giữa ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, rất đồng
đều.
Bỗng nhiên, nghe thấy hai người thì thầm nói với nhau: “À, trên đường đi
chúng ta đã uống hết một thùng, thùng đó ngươi đã bỏ đi chưa?”
“Ta quên chưa bỏ, nhưng chắc chắn không phải thùng này, nếu không sao lại nặng như vậy!” Một người khác nói.
“Ngươi không thấy là nặng quá mức sao?” Người đi trước như nghĩ ra chuyện gì đó, cúi đầu nói.
Hoa Trứ Vũ nhắm chặt mắt lại, bây giờ các ngươi mới phát hiện ra sao!
Chợt nghe giọng nói quen thuộc kia quát: “Các ngươi còn thầm thì gì nữa, mau khiêng vào trong đi.”
“Vâng!” Hai người đồng thanh đáp.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy thùng rượu lại chấn động, chắc chắn đã được đặt xuống
đất. Rồi những tiếng bước chân có trật tự càng ngày càng xa, hình như đã lui ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ bị hương rượu làm cho mơ hồ, chỉ biết yên lặng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Vô cùng yên tĩnh.
Hình như là không có người!
Nếu không dựa vào nhĩ lực của nàng, nhất định phải nghe được động tĩnh gì đó.
Hoa Trứ Vũ lặng lẽ đưa tay ra, nâng nắp thùng lên một đường nhỏ, nheo mắt nhìn ra ngoài.
Đây là một lều trại rất lớn, điều kiện tốt hơn so với chỗ nàng đang ở
nhiều, cung cách bài trí cực kỳ hoa lệ. Trên giường có một tấm thảm rất
dày, ngoài ra còn đặt thêm một cái chậu than, than bên trong đang cháy
đỏ, khiến cả căn phòng ấm áp như mùa xuân. Trên chiếc bàn màu nâu đỏ bày ra một chiếc lô hương bằng đồng, điêu khắc hình Phi Long trông rất sống động, trong miệng còn rồng còn phun ra nuốt vào những làn khói nhẹ, vấn vít quấn chặt tinh thần của người ta theo làn khói lơ lửng.
Phi Long!
Dù là Nam Triều hay Bắc Triều, người có thể sử dụng đồ vật chạm trổ hình rồng, ngoài hoàng đế chỉ có thái tử.
Xem ra đây là trại của Tiêu Dận.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ run sợ, đúng là người sa sút, cả vận khí cũng quay lưng lại với nàng, sao lại bị khiêng tới trại của hắn. Ánh mắt nàng đảo qua, nhìn thấy trong trại không có ai, đang muốn bước ra ngoài.
Chợt nghe một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Hoa Trứ Vũ cuống quít đậy nắp thùng lại, cố gắng nín thở, tiếng bước chân
đã đi vào phòng. Nghe giọng nói không phải chỉ có một người. Nhưng không có ai nói chuyện, không khí bên trong căng thẳng vô cùng.
“Trương Tích, lấy bản đồ địa hình ra đây.” Giọng nói hờ hững, lại mang chút giá lạnh, giống như gió bắc, làm người ta phát lạnh.
Tiêu Dận, nhanh như vậy đã quay trở lại.
“Vâng, điện hạ!” Vẫn là giọng nói quen thuộc kia.
Cuối cùng Hoa Trứ Vũ cũng nghĩ ra, bảo sao giọng nói này nàng cảm thấy quen
thuộc, Trương Tích này, nàng đã từng gặp hắn một lần. Một tiếng động
vang lên, là tiếng trải bản đồ, sau đó lại rơi vào im lặng.
“Điện hạ, Bình Tây Hầu Hoa Mục thật sự khó đối phó như vậy sao?” Một giọng thô vang lớn.
Giọng nói này cũng quen thuộc, chính là Đạt Kì.
“Hoa Mục đúng thật rất khó đối phó, nhưng trước mắt hắn lại thiếu một tướng
tài phụ tá, thực lực yếu đi không ít. Như vậy, có lẽ chúng ta vẫn có cơ
hội chiến thắng!” Tiêu Dận thản nhiên nói.
“Điện hạ, ngài muốn nói tới ai?” Đạt Kì hỏi.
“Điện hạ nói tới thiếu tướng quân dưới trướng Hoa Mục là Ngân diện Tu la —
Doanh Sơ Tà, dưới trướng hắn có một đội quên tên là Sát Phá Lang, là một đội quân toàn những người mồ côi, phong thái tác chiến rất dũng mãnh.
Còn có bốn thân vệ, đặt tên lần lượt là: Bình, An, Khang, Thái, nhưng
mà, nếu quân địch gặp phải bọn họ, vĩnh viễn sẽ không được an khang bình yên.” Lại một giọng nói xa lạ cất lên.
Hoa Trứ Vũ thật không ngờ được, những người này lại biết rõ về Doanh Sơ Tà như thế.
“Ngân diện Tu la kia rất lợi hại sao, để Đạt Kì ta đi thu thập hắn!” Đạt Kì nói.
“Chỉ sợ cả đời này ngươi cũng không có cơ hội! Hắn đã thua trong tay Trương
Tích, còn đã chết. Nhưng, Trương Tích, ta thật sự nghi ngờ, hắn có thật
là do ngươi giết hay không?” Giọng nói kia đầy hoài nghi.
“Hừ, ngay cả Trương Tích cũng không đánh lại, còn gọi là Ngân diện Tu la nỗi gì.” Đạt Kì xùy một tiếng.
“Hắn thật sự rất lợi hại, ta chỉ là may mắn mới thắng hắn!” Trương Tích thấp giọng nói, thật ra cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể tin chính mình đã giết chết tiểu tướng mặc áo bào trắng kia.
“Tuy hắn đã mất, nhưng đội quân dưới trướng hắn — Sát Phá Lang, vẫn nằm
trong đội quân tiên phong của Hoa Mục.” Tiêu Dận trầm giọng nói, bỗng
nhiên chuyển đề tài, hỏi, “Đó là cái gì?”
“Là rượu mới chuyển tới, nghe nói là rượu do Ngự Phường mới ủ, cho nên
thuộc hạ liền sai người mang tới cho điện hạ một thùng, điện hạ muốn nếm thử hay không? Nghe nói là rất ngon.” Giọng nói thản nhiên của Trương
Tích truyền đến, tiếp theo lại nghe được tiếng bước chân đi tới phía
Hoa Trứ Vũ.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ thở dài, thật sự không xong rồi. Tên Tiêu Dận này,
nghiên cứu bản đồ địa hình thì nghiên cứu bản đồ địa hình, còn uống rượu gì nữa?
Chỉ thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, nắp thùng đã được nâng lên.
“A, ngươi là ai?” Thị nữ vừa mở thùng ra rất thông minh, phát hiện thấy
chuyện lạ liền đưa đẩy mạnh một cái, Hoa Trứ Vũ còn chưa kịp đứng lên,
đã ngã lăn theo thùng rượu.
Tiếp đó là một loạt tiếng rút đao, một, hai, ba, bốn, năm…… Không đếm nổi số đao kiếm đã đặt lên cổ nàng.
“Quả nhiên là rượu ngon!” Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dận truyền đến, mang theo sát khí nặng nề