Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 131: Thì ra ngươi là nữ nhân




Lúc hoàng hôn, hoàng tử Nguyệt Thị Nạp Lan Tuyết ngồi xe ngựa, cùng với thị nữ của hắn với Nguyệt Phách trở về Dịch Quán. Dịch Quán của Nguyệt Thị cũng không lớn, chỉ có một khoảng sân nhỏ, ở giữa có một hòn non bộ, xung quanh có mấy gốc cổ thụ.
Nạp Lan Tuyết bước xuống xe, chậm rãi đi vào trong Dịch Quán, rốt cuộc tới khi bước ra phía sau hòn non bộ, hắn không chống đỡ nổi nữa, choáng váng chống vào hòn non bộ thở dốc.
Nguyệt Phách thở dài, thản nhiên nói: “Ngươi cũng liều mạng quá đấy, vết thương còn chưa lành đã đòi ra ngoài!”
Nạp Lan Tuyết nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi cũng được chơi đã mà!” Nói xong liền nhíu mày bước lên cầu thang, đi vào một căn phòng tinh xảo ở tầng hai.
Nguyệt Phách theo sau Nạp Lan Tuyết, bĩu môi nói: “Chơi thì vui nhưng vẫn chưa đã, mà ta cảm thấy, mọi chuyện càng lúc càng thú vị, ài...... hắn đột nhiên than thở, lấy tay vuốt ve gương mặt mình, tự kỷ nói. “Lần đầu tiên lộ ra dưới ánh mặt trời, không ngờ lại khiến nhiều người sững sờ như vậy, ta thật đẹp, thật có mị lực!”
Thị nữ Nguyệt Thị đang châm nến, nghe thấy vậy liền bật cười, không cẩn thận thổi tắt cả ngọn nến mới thắp. Nguyệt Phách vội vàng la lên: “Được lắm, Nguyệt Phách, ngươi dám cười ta sao?”
Thị nữ tên Nguyệt Phách nghe vậy, cười tới hai mắt tít chặt lại: “Hoàng tử, nô tỳ không nhịn được.”
“Nguyệt Phách, tên của ngươi rất hay, để ta dùng tạm tên của ngươi mấy ngày coi như trừng phạt!” Tên tùy tùng kia nheo mắt nói.
“Vậy nô tỳ sẽ dùng tên nào?” Thị nữ thắp lại ngọn nến, cười hỏi.
“Ngươi.........” Nguyệt Phách chỉ vào ngọn nến đang cháy, nói: “Ngươi tên là A Chúc đi. Thế nào, rất dễ nghe đúng không? Cứ quyết định vậy đã, mau lui xuống đi!”
**Trong tiếng Trung, Chúc có nghĩa là ngọn nến.
Thị nữ bất mãn nhìn hắn, mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ lui xuống.
Hoàng tử Nạp Lan Tuyết ngồi trên giường chậm rãi tháo mặt nạ để lộ ra gương mặt tuyệt mỹ, chỉ là sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào.
“Lạc, ta chỉ muốn trút giận cho ngươi, cũng không có ý giết chết tên thái giám kia, nhưng không ngờ người muốn trút giận cho ngươi cũng không ít. Chỉ e, tên thái giám này không còn đường sống nữa!” Hoàng tử Nạp Lan Tuyết chân chính, cũng là tên tùy tùng Nguyệt Phách kia nhíu mày nói.
Còn người ngồi trên giường lúc này đúng là Cơ Phượng Ly đã hồi sinh, mang theo thân phận hiện tại là Dung Lạc, dưới ánh nến, gương mặt của hắn vô cùng tiều tụy, môi trắng bệch như tuyết, ánh mắt sâu thẳm không chút cảm xúc. Nhưng dù như vậy, hắn vẫn mang theo sự tao nhã, tự tại khiến người khác khó thể bỏ qua.
Cơ Phượng Ly thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ Hoàng Phủ Vô Song giam hắn vào Nội Trừng Viện là để giết hắn sao?”
Nạp Lan Tuyết chau mày, sau đó bật cười, nói: “Thì ra, Hoàng Phủ Vô Song cũng có ý với hắn.”
Cơ Phượng Ly thản nhiên nói. “Có hay không, cũng không liên quan đến ta.”
Nạp Lan Tuyết nhíu mày, vết chu sa trên trán càng thêm kiều diễm. “Ngươi không định đi cứu hắn sao? Dù sao, ngươi cũng từng... ”
Cơ Phượng Ly hờ hững nói: “Đó đều là chuyện của kiếp trước!” Giọng nói của hắn lạnh như cơn gió mùa đông thổi qua ngọn núi tuyết, mang theo hơi thở khiến người khác cảm thấy lạnh giá.
Nội Trừng Viện cũng có thể coi là nơi quen thuộc, dù gì, Hoa Trứ Vũ đã từng ở đó vào mùa hè năm trước. Tổng quản ở đây vẫn là Chu Toàn, khi bước ra nhìn thấy nàng liền nói: “Đã đến nơi này thì không còn là tổng quản nhất phẩm nữa mà là phạm nhân, sau khi ngài bước vào trong, tiểu nhân sẽ không phải hành lễ với ngài. Đây là xiềng xích, mời ngài đeo vào!”
Giọng nói thật quen thuộc, Hoa Trứ Vũ cảm thán trong lòng, nàng chậm rãi đưa tay ra để hai gã coi ngục xích hai tay nàng lại. Năm ngoái, Hoàng Phủ Vô Song tới nơi này cũng phải đeo xiềng xích chứ đứng nói tới một thái giám như nàng.
Xuyên qua hành lang tối như mực, bước vào một phòng giam âm u, quả nhiên, vẫn là gian phòng nàng ở lần trước. Như vậy cũng tốt! Nàng không sợ khổ, nàng cảm thấy áy náy vì đã liên lụy tới Đan Hoằng. Vì nam nữ cách biệt, nàng và Đan Hoằng còn có gian tình với nhau nên hai người bị tách ra giam giữ riêng. Hoa Trứ Vũ cũng không biết Đan Hoằng có chịu được sự khổ sở trong chốn lao tù hay không.
Hoa Trứ Vũ nằm xuống một đống cỏ khô, nhắm mắt lại ngủ. Một ngày bận rộn, lại còn tỷ thí võ nghệ với Nguyệt Phách, Hoa Trứ Vũ đã rất mệt, hơn nữa, mấy ngày gần đây nàng cũng không ngủ được. Giờ vào nhà lao, không cần hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song, có thể an nhàn nghỉ ngơi một chút.
Nàng chìm vào giấc ngủ rất nhanh, thế nhưng, nàng lại mơ thấy những chuyện xảy ra trước đây, từng chuyện cứ chạy lướt qua đầu nàng như đèn kéo quân. Những lần huấn luyện ma quỷ, lần đầu tiên cầm đao giết người, lần đầu tiên lên chiến trường......
Nhà lao rất lạnh, tới nửa đêm, Hoa Trứ Vũ bị lạnh tới giật mình tỉnh lại, nàng cuộn tròn người lại, nhưng đúng lúc này, có tiếng bước chân ngoài hành lang truyền tới.
Tiếng bước chân trầm ổn, bình tĩnh, rõ ràng không phải người ngoài xâm nhập.
Hoa Trứ Vũ khẽ thở phào một hơi, cửa nhà lao mở ra, có một chiếc đèn lồng lớn chiếu sáng cả căn phòng. Ánh sáng đột ngột làm Hoa Trứ Vũ phải nheo mắt lại, một lúc sau, nàng mới nhận ra Hoàng Phủ Vô Song mặc thường phục đứng trước cửa nhà lao.
Hoa Trứ Vũ cũng nghĩ Hoàng Phủ Vô Song sẽ tới đây thăm nàng, chỉ là nàng không nghĩ hắn lại lén lút tới vào lúc nửa đêm thế này.
Hoàng Phủ Vô Song nhìn Hoa Trứ Vũ nằm trên đống rơm, ra lệnh: “Cát Tường, ngươi mau truyền lệnh đánh Chu Toàn năm mươi đại bản!” Giọng nói lạnh như băng, mang theo sự tôn nghiêm không thể kháng cự.
Cát Tường cả kinh, năm mươi đại bản khác nào đánh chết người. Nhưng khi nhìn thoáng qua nhà lao bày biện đơn sơ, hắn cũng hiểu được Chu Toàn đã đắc tội Hoàng Thượng ở điểm nào. Nhìn gương mặt Hoàng Phủ Vô Song lạnh tới cực điểm mặt, hắn chỉ có thể vội vàng chạy đi truyền lệnh.
“Các ngươi lui hết ra!” Hoàng Phủ Vô Song tiếp tục ra lệnh, mấy cao thủ theo sau liền cắm đèn lồng vào vách tường, lặng yên lui đi ra ngoài không một tiếng động, còn nhẹ nhàng đóng cửa nhà lao lại.
Hoàng Phủ Vô Song đi tới chỗ Hoa Trứ Vũ, ngồi xuống cười nói: “Tiểu Bảo Nhi, trẫm nhớ ngươi muốn chết.” Khi Hoa Trứ Vũ nhìn lên, ánh mắt Hoàng Phủ Vô Song đang ở rất gần nàng, gần tới mức nàng có thể nhìn thấy hình bóng trong mắt hắn, nhìn thấy rất rõ.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, nói: “Hoàng Thượng, ngài không nghĩ ta là thái giám giả chứ?”
“Tiểu Bảo Nhi, giam ngươi vào đây cũng chỉ là kế tạm thời. Đợi qua một thời gian, sẽ chứng minh ngươi là thái giám thật, thả ngươi ra ngoài!” Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười.
“Nói như vậy, Hoàng Thượng cũng nghĩ Tiểu Bảo Nhi là thái giám giả sao?” Hoa Trữ Vũ hỏi.
“Dù ngươi là thái giám hay là nam nhân, đối với trẫm cũng không có gì khác! Tiểu Bảo Nhi, đừng có nhúc nhích, trên đầu ngươi có cọng rơm này!” Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên đưa tay chạm lên búi tóc của Hoa Trứ Vũ. “Chu Toàn này có mắt cũng như không, xem ra phải dạy cho hắn một bài học!”
“Nô tài là phạm nhân, Chu Toàn cũng không làm gì sai! Để nô tài tự làm đi!” Hoa Trứ Vũ vừa nói vừa nghiêng người ra sau.
“Đừng nhúc nhích!” Hoàng Phủ Vô Song thu tay lại, lúc này, Hoa Trứ Vũ cảm thấy búi tóc bị lỏng, đến khi nhìn lại, thứ trong tay Hoàng Phủ Vô Song không phải rơm cỏ gì cả, mà chính là cây trâm cài tóc của nàng.
Mái tóc đen chảy dài xuống hông. Mái tóc đen nhánh càng tôn lên gương mặt trắng sáng của Hoa Trứ Vũ, còn có đôi mắt lấp lánh như sao.
Sau một thoáng sửng sốt, Hoa Trứ Vũ chỉ có thể thản nhiên cười. Thì ra, Hoàng Phủ Vô Song đã nghi ngờ nàng, e là khi bắt đầu bước chân vào nhà lao này đã nghĩ xem phải tháo trâm cài tóc trên đầu nàng ra bằng cách nào!
“Cuối cùng, ngài vẫn nghi ngờ ta?” Nàng tựa vào vách tường, chậm rãi hỏi.
Hoàng Phủ Vô Song ngây người, chăm chú nhìn Hoa Trứ Vũ, giống như nhìn cả đời này cũng không đủ.
Trước mặt hắn là một đôi mắt trong suốt, xinh đẹp động lòng người, làn da trắng nõn, môi hồng đỏ mọng, vì sao, vì sao hắn lại luôn nghĩ nàng là nam nhân!
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi là nữ nhân sao? Đúng là nữ nhân sao?” Hắn không dám tin, vui sướng cười tới không ngậm miệng lại được.
Nụ cười kia, thật phấn khích, thật vui mừng, nụ cười như bừng sáng cả nội tâm của hắn, hắn giống như một tên ăn mày nghèo khổ đột nhiên nhặt được báu vật.
Hắn không nhịn được lấy tay nâng cằm nàng lên. Hoa Trứ Vũ nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của hắn.
Hoàng Phủ Vô Song thôi cười, buồn bã nói: “Tiểu Bảo Nhi... ”
“Vì sao lại nghi ngờ ta là nữ nhân?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi.
Hoàng Phủ Vô Song nói: “Ta đã phái người tới bắt mạch cho Tống Chiêu Nghi, ta muốn xem đứa bé đã được mấy tháng. Nhưng không ngờ... Cô ta không hề mang thai, vậy nên ta đoán, người sử dụng thuốc dưỡng thai chính là ngươi!”
“Thì ra, ngươi đã sớm biết đó là thuốc dưỡng thai!” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng hỏi.
Hoàng Phủ Vô Song khẽ gục đầu xuống như một đứa bé biết mình vừa phạm lỗi. “Tiểu Bảo Nhi, ta biết, nhưng ta không biết là ngươi dùng. Ta nghĩ......”
“Ngài nghĩ là Tống Chiêu Nghi mang thai, ngài nghĩ đó là con của Khang đế, thế nên ngài đã hạ độc vào Huyết Liên! Nhưng Vô Song à, lúc đầu ngài đã nói với ta như thế nào, sau này ngài sẽ buông tha Khang đế, vậy mà, ngài không thể tha cho con của hắn!”
Hoàng Phủ Vô Song ảo não nói: “Tiểu Bảo Nhi, chuyện này là ta sai, sau này, chuyện gì ta cũng nghe ngươi! Sẽ không hãm hại người khác nữa!”
Thế nào là chuyện gì cũng nghe nàng?
Hoa Trứ Vũ chỉ có thể thản nhiên cười, nàng nhìn Vô Song, dường như hắn cảm nhận được suy nghĩ của nàng, lại tươi tỉnh nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
Hoàng Phủ Vô Song, dường như từ khi sinh ra hắn đã có bản lĩnh làm điên đảo chúng sinh, rõ ràng người khác biết nụ cười của hắn có độc, nhưng vẫn không nhịn được để hắn đầu độc.
“Vô Song, ngài thả ta đi đi!” Hoa Trứ Vũ ngước mắt nói. Hiện tại, nàng không thể tiếp tục làm thái giám, nàng phải rời khỏi hoàng cung, rời đi ngay lập tức.
“Không được!” Hắn bá đạo nói, hắn vung tay lên giam hai người vào trong bức tường, cảm nhận được nàng định dùng nội lực chống lại, hắn mím môi ôm chặt lấy nàng. “Ngươi, ngươi thật sự muốn rời khỏi ta sao? Tiểu Bảo Nhi, ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, ngươi không cảm thấy rung động sao?”
Hơi thở ấm áp phảng phất bên tai, tất cả đều là những lời thâm tình của Hoàng Phủ Vô Song.
Nhưng nghe thấy những lời này, gương mặt Hoa Trứ Vũ lập tức tái nhợt.
Thì ra...... Hoàng Phủ Vô Song đối với nàng......
Nàng định đẩy hắn ra, nhưng lại phát hiện lực tay Hoàng Phủ Vô Song rất lớn. Nàng đang dựa vào lòng hắn thở dài ngao ngán, nàng biết Hoàng Phủ Vô Song không đơn giản như vẻ bề ngoài, mà lúc này xem ra, võ công của hắn cũng không kém chút nào.
Không hiểu vì sao, nàng cảm thấy rất lạnh.
“Tiểu Bảo Nhi, nàng nhất định phải là của ta!” Hắn bá đạo tuyên bố vào tai nàng, còn hơi nghiêng đâu, dùng lực hôn lên môi nàng.
Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nheo mắt, nàng đột ngột dùng nội lực đánh vào ngực Hoàng Phủ Vô Song, Hoàng Phủ Vô Song lập tức bị đánh bay vào một góc nhà lao.
Hoàng Phủ Vô Song vừa rơi xuống liền chậm rãi đứng lên, lau đi vết máu trên môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.