Hoa Trứ Vũ ngồi trước bàn trang điểm, để mặc cho Thúy Vân đứng sau chải đầu cho nàng.
“Tóc tiểu thư thật đẹp!” Thúy Vân cảm thán, đôi tay linh hoạt lướt qua mái tóc nàng, đầu tiên là vén cao tóc mai của nàng lên đỉnh đầu tạo thành búi tóc hình mây, để lại hai dải tóc tết đuôi sam vòng quanh búi tóc, số còn lại thả ra đằng sau. Rồi sau đó, Thúy Vân lấy ở rương trang điểm ra một cây trâm bạch ngọc cài vào búi tóc, lấy một viên châu hoa cài trước ngực.
Đã bao nhiêu năm, nàng học các nói chuyện của nam nhân, học tác phong đi đứng của nam nhân, học cách cười sảng khoái của nam nhân...... Cải trang quá lâu, lâu đến mức chính nàng đã quên mình là một cô nương. Càng không thể nhớ được lúc mình mặc trang phục nữ nhân trông sẽ như thế nào.
Còn bây giờ, Hoa Trứ Vũ nhìn người phản chiếu trong gương, giật mình sững sờ. Tay nghề của Thúy Vân rất khéo, búi tóc tinh xảo hơn nàng tự làm rất nhiều, giống như một đám mây đang chuyển động, xinh đẹp đầy sức sống.
Làn da đen sạm do phơi nắng, phơi gió trên chiến trường đã hồi lại màu trắng nõn nà, không còn chút dấu vết nào của việc cải trang nam nhân, chỉ là gương mặt kia có thêm mấy phần dịu dàng, mấy phần thanh tú, mấy phần kiều mị......
Thúy Vân lấy ra một chiếc váy dài màu trắng đưa tới trước mặt Hoa Trứ Vũ, Hoa Trứ Vũ nhận lấy mặc vào người, chiếc váy ôm sát, tôn lên dáng người uyển chuyển.
Nàng đứng dậy, toàn thân giống như một đóa quỳnh trắng nở rộ trong đêm, bộc lộ hết vẻ xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Thúy Vân sững sờ nhìn người trước mắt, chỉ thấy tiểu thư trầm tĩnh như một bức tranh thủy mặc, rất đẹp. Ánh sáng từ những ngọn đèn lưu ly càng tôn lên khí chất lạnh lẽo, trong trẻo như băng. Nhưng cô không dám lên tiếng ca ngợi, chỉ vì cô cảm thấy, chỉ cần cất tiếng nói, bầu không khí thần thánh này sẽ bị phá vỡ.
Hoa Trứ Vũ thay quần áo xong, liền chậm rãi bước ra khỏi phòng.
“Tiểu thư, đã tối rồi, người......còn định đi đâu?” Thúy Vân thấy thế vội vàng đuổi theo.
“Sao vậy?” Hoa Trứ Vũ nhíu mày. “Ta không biết là ở Nhiếp phủ, tiểu thư làm gì cũng cần phải báo lại cho nha hoàn biết?” Nàng biết lén trốn ra ngoài rất khó khăn, có khi bình thường đi ra lại không bị ngăn cản.
Thúy Vân vội vàng nói: “Nếu tiểu thư muốn đi ra ngoài thì đợI một chút, để nô tỳ sai người bẩm báo lão gia, còn chuẩn bị xe ngựa cho tiểu thư!”
Hoa Trứ Vũ mỉm cười gật đầu, chỉ thấy Thúy Vân bước ra hành lang, nói gì đó với mấy cấm vệ quân canh gác bên ngoài. Nàng nhìn lướt qua bóng người khuất dần sau dãy hành lang gấp khúc.
Chỉ một lát sau, cấm vệ quân đi truyền lời đã quay lại, hắn khom người thi lễ nói: “Mời tiểu thư đi theo thuộc hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!”
Hoa Trứ Vũ hơi ngạc nhiên, nàng chỉ muốn thử một chút, không ngờ Nhiếp Viễn Kiều lại đồng ý dễ dàng như vậy. Nàng và Thúy Vân đi ra cửa, lập tức có bốn thị vệ bám sát không rời.
Trời đã về đêm, ánh đèn rực rỡ.
Hoa Trứ Vũ dẫn theo Thúy Vân ra ngoài, có một cỗ xe đã đợi sẵn ngoài cổng, Thúy Vân đỡ Hoa Trứ Vũ lên xe ngựa, bốn gã thị vệ cưỡi ngựa theo sau.
Xa phu theo lời Hoa Trứ Vũ đi dọc theo đường cái. Ở chợ đêm lúc này đang bày rất nhiều quầy hàng, xe ngựa chỉ có thể nhích dần từng bước. Hoa Trứ Vũ sai người dừng xe, thả bộ trên đường cùng Thúy Vân.
Khu chợ đêm vô cùng náo nhiệt, ngoài những món đồ lặt vặt thì còn có đồ ăn như pháo hoa, bút mực, cung tên, mứt quả….trong số đó, phụ kiện của nữ nhân nhiều hơn cả, ví dụ như bức tranh thêu, lụa là, đồ trang sức. Đọc thê𝒎 các chươ𝙣g 𝒎ới tại ~ tгu𝒎tг u𝗒e𝙣.V𝙣 ~
Gian hàng nào Hoa Trứ Vũ cũng dừng lại quan sát, cầm cái này, ngắm cái kia, tỏ vẻ vô cùng hứng thú mà chủ quán cũng không hề tức giận, trước khi Hoa Trứ Vũ xuống ngựa đã đeo khăn che mặt, tuy mọi người không nhìn được gương mặt thật của nàng, nhưng có thể nhìn rõ được đôi mắt xinh đẹp ngập tràn vẻ hứng thú khiến người ta khó lòng tức giận. Dù nàng không mua gì, nhưng các chủ quán vẫn cười hì hì để mặc nàng loay hoay đùa nghịch những món đồ kia.
Đi dạo trên đường hồi lâu, khi tới trước cửa hiệu thuốc khám thai lần trước, nàng bảo thị vệ đứng chờ ngoài cửa, chỉ có Thúy Vân theo nàng vào trong. Dưới ánh nền mờ nhạt, Hoa Trứ Vũ vừa đưa mắt đã thấy Thái đang ngụy trang làm thái y đảo thuốc.
Hoa Trứ Vũ tiến vào, nàng còn lo lắng hắn không kịp tới, trong lúc xem xét mấy món đồ ở quầy hàng, nàng đã truyền mảnh giấy hẹn Thái tới tiệm thuốc. Trong chợ đêm chỉ có hai tiệm thuốc là nơi phòng ngừa bất trắc của bọn họ, đồng thời cũng là nơi truyền tin tức.
“Xin hỏi cô nương thấy không thoải mái ở đâu?” Thái buông đống thuốc trong tay ngồi xuống ghế, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Nhưng khi nghe giọng nói hơi run của hắn, có thể thấy, trong lòng hắn cũng không hề bình tĩnh.
Tin Nguyên Bảo bị xử trảm chắc đã dọa bọn họ kinh sợ, nhưng chắc bọn họ cũng đã nhận ra người đó không phải là nàng.
“Cô nương gì chứ, ta là thiên kim phủ Nhiếp tướng. Gần đây bản tiểu thư thấy tim đập hơi nhanh, đêm ngủ không ngon giấc, mời đại phu bắt mạch cho!” Hoa Trứ Vũ cao giọng nói, đồng thời cũng báo cho Thái biết thân phận hiện tại của mình.
Rời khỏi Nhiếp phủ, nàng vẫn cảm thấy rất lo lắng. Không biết đứa bé có mạnh khỏe hay không.
Thái đặt ngón tay lên cổ tay Hoa Trứ Vũ, hai hàng mi nhíu chặt, căng thẳng không dám thở mạnh. Hoa Trứ Vũ nhìn Thái thoáng biến sắc, lẳng lặng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì, gần đây tiểu thư mang nhiêu ưu phiền, chỉ cần uống vài thang thuốc bổ sẽ khá hơn. Xin chờ một chút, tiểu nhân sẽ kê đơn cho tiểu thư!” Thái khẽ nói, đồng thời nhấc bút viết một đơn thuốc đưa cho Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ run tay nhận lấy, vừa đưa mắt nhìn hàng chữ nhỏ trên đơn thuốc, nàng có cảm giác như bị ai dùng dao khoét vào lồng ngực, đau tới trống rỗng.