“Đan Hoằng, lần này muội đừng về cung nữa, ta đưa muội tới chỗ Bình!” Hoa
Trứ Vũ đứng dậy, đi tới trước mặt Đan Hoằng, trầm giọng nói.
“Đưa muội đi? Tướng quân, người không đi sao?” Đan Hoằng ngước mắt hỏi.
Một cơn gió lướt qua thổi tung tóc mai của Đan Hoằng, để lộ va một vết bớt
đỏ phía sau tai trái, Đan Hoằng kiên quyết nói: “Tướng quân, nếu người
cùng đi, Đan Hoằng mới đi, nếu người muốn ở lại, Đan Hoằng sẽ ở lại cùng người.”
Hoa Trứ Vũ sững sờ ngồi xuống giường.
Ánh nắng đầu xuân xuyên qua tấm màn làm từ lụa mỏng, chiết xạ thành năm màu sáng khác nhau hắt lên người Hoa Trứ Vũ. Nhưng dù cho vầng sáng này
diễm lệ tới cỡ nào cũng không thể che được vẻ mặt tái nhợt và đôi mắt
đầy vẻ khiếp sợ của nàng.
Trước mắt trở nên mơ hồ, trời đất như chỉ còn lại một màu trắng xóa, nàng cúi đầu xuống, một lát sau mới nhìn Đan Hoằng, cười nói: “Đan Hoằng, ta
không thể liên lụy tới muội cả đời!”
Đan Hoằng cúi đầu nghẹn ngào, Hoa Trứ Vũ giang tay ôm Đan Hoằng vào lòng.
Nàng nheo mắt quan sát vết bớt sau mái tóc rối của Đan Hoằng. Một vết
bớt màu đỏ hiện rõ trong tầm mắt. Tay nàng khẽ run lên.
Trái tim Hoa Trứ Vũ, dường như đã rơi xuống vực thẳm.
......
“Ta muốn biết, vì sao lại nói ta không phải là Trác Nhã?”
Bạch Mã phu nhân quay lại mỉm cười, nói: “Sau tai trái Trác Nhã có một vết bớt màu đỏ.”
......
“Tiểu thư, đây là vật Cẩm Sắc đeo từ nhỏ, cũng là tín vật để đoàn tụ với
người nhà. Nguyện vọng lớn nhất kiếp này của Cẩm Sắc là được đoàn tụ với người thân, chuyện này, để phiền tiểu thư thay Cẩm Sắc hoàn thành.”
......
Cẩm Sắc! Chẳng lẽ Cẩm Sắc không phải công chúa Bắc Triều? Mà là Đan Hoằng?
Từ sau khi gặp lại Cẩm Sắc, nàng cũng chưa quan sát sau tai trái Cẩm Sắc
có vết bớt màu đỏ hay không. Mà vết bớt sau tai trái Đan Hoằng, tuyệt
đối không phải trùng hợp ngẫu nhiên.
Cẩm Sắc do nàng cứu ở bên ngoài về, Đan Hoằng do nàng cứu ở kỹ viện về, Cẩm Sắc và Đan Hoằng đều là người bên cạnh nàng. Trước giờ nàng vẫn luôn
tin, Cẩm Sắc được Cơ Phượng Ly cứu, chuyện công chúa Bắc Triều là do Ôn
Uyển tiết lộ.
Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, mọi chuyện có thật đúng như vậy không?
Nàng đã từng nghi ngờ, nhưng nàng không dám tin. Nguyên nhân khiến nàng
không dám tin chỉ có một, nàng không dám tin, hai lần cứu giúp kia đều
do người đó thiết kế. Càng không dám tin những người bên cạnh nàng đều
do người ở trong bóng tối sắp đặt. Càng không thể tin được, việc Cẩm Sắc thay thế nàng cũng một kế hoạch, tất cả là để cài Cẩm Sắc – người mang
danh công chúa Bắc Triều đến bên cạnh Cơ Phượng Ly.
Nhưng mọi chuyện đã đi tới nước này, nàng không có lý do gì không tin!
Trái tim như thiếu dưỡng khí, đau tới không thở nổi!
“Đan Hoằng, nếu muội muốn ở lại thì ở lại đi, nhưng ở trong cung, phải biết tự mình bảo trọng.” Hoa Trứ Vũ khẽ nói.
Cảm giác khiếp sợ trong lòng chưa tan biến đã có thể mở miệng tươi cười,
nàng tự bội phục chính mình, nàng luyện được bản lĩnh khống chế cảm xúc
từ khi nào vậy, chỉ là ở lâu trong mớ âm mưu hỗn độn này, nàng đã sớm
trở thành một con rối rồi.
Trong mắt Đan Hoằng dâng lên một lớp sương mù, bi thương như vậy, lạnh giá
như vậy. Cảm xúc này sao có thể là giả, Đan Hoằng trong lòng nàng mãi là một cô nương lương thiện mà kiên cường, dù cho tất cả mọi người bên
cạnh phản bội nàng, nàng cũng không tin Đan Hoằng sẽ làm như vậy.
“Tiểu thư, điểm tâm tới rồi.” Thúy Vân bưng một đĩa điểm tâm lên.
“Đặt lên bàn đi!” Hoa Trứ Vũ quay lại nói với Đan Hoằng. “Nếm thử đi!”
Đan Hoằng dùng tay cầm lấy một miếng điểm tâm, chậm rãi cho vào miệng, chỉ
cảm thấy hương vị ngọt ngào, rất ngon miệng, liền gật đầu cười: “Ngon
lắm!”
Hoa Trứ Vũ nhìn nụ cười thuần khiết của Đan Hoằng, trong lòng cảm thấy chua xót.
Vào ngày Thái nói với nàng trong thuốc có độc, nàng từng nghi ngờ Đan
Hoằng, nhưng từ khi biết tất cả chỉ là hiểu lầm, nàng đã thề sẽ không
bao giờ nghi ngờ Đan Hoằng nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Trứ Vũ lên chùa dâng hương, lên xe ngựa rời khỏi Nhiếp phủ.
Từ sau vụ Hoa Trứ Vũ nhảy xuống hồ, Hoàng Phủ Vô Song cũng không còn hạn
chế tự do của nàng, có lẽ vì Đan Hoằng vẫn đang ở trong cung, cũng có lẽ hắn nghĩ Hoa Trứ Vũ đã mất hết nội lực, cho dù muốn trốn cũng chạy
không thoát.
Trời vừa mưa, mặt đường hơi trơn, xe ngựa đi rất chậm. Hoa Trứ Vũ ngồi trong xe ngựa, vén màn xe nhìn ra ngoài, lúc này xe ngựa đã chạy lên đường
núi, hai bên đất đá lởm chởm, bóng cây xanh lòa xòa lay động trong gió,
hoa đào nở rộ như dải mấy màu hồng treo trên đường.
Phía sau xe ngựa có bốn thị vệ cưỡi ngựa đeo đao, bám sát không rời. Mắt
thấy xe ngựa sắp đi hết còn đường núi, khoảng cách với am nhỏ không còn
xa, Hoa Trứ Vũ chậm rãi buông màn xe xuống. Khóe mắt nhìn về phía Thúy
Vân, chỉ thấy cô đang vén màn xe phía đối diện, không ngừng ngó nghiêng
xung quanh.
Hoa Trứ Vũ âm thầm rút ra mấy mũi mai châm phóng về phía mông con ngựa kéo. Một con ngựa chấn kinh hí dài, kéo xe ngựa chạy như điên, một khác thấy thế cũng vội vàng hí lên chạy theo một hướng khác, xe ngựa bị hai con
vật giằng co, nghiêng ngả chực đổ xuống đường.
Thúy Vân là người có võ công, nhìn thấy tình cảnh này liền đưa tay kéo Hoa
Trứ Vũ lại, nhưng toa xe đột ngột nghiêng sang một phía, Hoa Trứ Vũ thừa cơ đẩy Thúy Vân ra khỏi xe, ngã xuống mặt đất.
Thị vệ phía sau thấy thế, lập tức phi ngựa đuổi theo, có người nhảy lên mới ghìm lại được hai con ngựa đang kinh hãi kia.
Hoa Trứ Vũ ngồi trong toa xe, thở hắt ra.
“Tiểu thư, người thế nào rồi? Có bị thương không?” Thị vệ đứng ngoài toa xe, lo lắng hỏi.
“Ta không sao!” Hoa Trứ Vũ bình tĩnh nói.
Mấy thị vệ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Trứ Vũ xốc màn xe bước ra ngoài. “Ta không sao, may mà có gối mềm che
chắn, cũng không bị thương, chỉ cảm thấy vai hơi ê ẩm, Thúy Vân sao
rồi?”
“Thúy Vân ở đây!” Lúc này mới có một thị vệ lo lắng chạy lại chỗ Thúy Vân.
Hoa Trứ Vũ nhìn lại, chỉ thấy Thúy Vân đã ngã xuống đường, đùi bị thương,
có máu chảy ra thấm ướt váy. Trán cũng bị đập vào đá rớm máu. Nàng bước
qua nâng Thúy Vân dậy, lệnh cho một thị vệ tới cõng Thúy Vân, thản nhiên nói: “Tới am phía trước, tìm một căn phòng để băng bó vết thương.”
Đoàn người vào trong am, Hoa Trứ Vũ cũng không vội đi dâng hương mà đỡ Thúy
Vân vào trong một gian phòng nhỏ. Ni cô trong am cầm thuốc trị thương
tới, Hoa Trứ Vũ lệnh cho các thị vệ canh gác bên ngoài, còn mình tự tay
băng bó, bôi thuốc cho Thúy Vân.
Đợi sắp xếp thỏa đáng, Thúy Vân đã hôn mê, để an toàn nàng điểm thêm huyệt
ngủ của cô ta rồi mới đẩy cửa sổ, lặng yên đi ra ngoài.
Hậu viện am ni cô là nơi ở của các ni cô, vào ban ngày, lúc dâng hương nơi
đây không có một bóng người. Còn bây giờ, có một người đang chắp tay
đứng dưới gốc cây hoa đào, dáng người cao lớn, mặc bộ quần áo màu tím
sang trọng, quý phái, nghe thấy tiếng động phía sau, hắn liền chậm rãi
quay đầu lại.
Vẻ mặt của hắn vẫn tuấn mỹ và lạnh lùng như trước, toàn thân toát lên khí
chất kiêu ngạo, trong khoảnh khắc nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, đồng tử mắt đột
ngột co lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, ánh mắt sâu thẳm, sắc bén
nhìn Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, trong lòng cảm thấy hơi bối rối.
Nàng hít sâu một hơi, cất tiếng nói: “Để ngài chờ lâu rồi!”
Đôi mắt tím thâm thúy của Tiêu Dận đăm chiêu nhìn Hoa Trứ Vũ, ánh mắt sâu
thẳm khó lường, môi mỏng khẽ mím lại thành một đường thẳng, lạnh lùng
khoanh tay im lặng không nói. Một lúc sau, hắn mới nhếch môi cười: “Thì
ra Bảo thống lĩnh oai phong nơi chiến trường lại là một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.”
“Bảo thống lĩnh đã chết!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
Tiêu Dận vuốt cằm, chậm rãi hỏi: “Cô cho người hẹn ta tới đây, nói là muốn cho ta biết tin tức về Trác Nhã, vậy Trác Nhã đâu?”
Nhân lúc rời phủ mấy ngày trước, nàng đã âm thầm truyền tin cho Bình Lão Đại, bảo hắn nghĩ cách dẫn Tiêu Dận tới am ni cô.
Hoa Trứ Vũ nhìn Tiêu Dận, cố gắng khắc chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng,
bình tĩnh cất tiếng hỏi: “Nếu chỉ nhìn qua tranh, liệu ngài có thể nhận
ra cô ấy hay không?”