Hoàng Phủ Vô Tương, đại hoàng tử của Thái thượng hoàng Viêm Đế, đứa con duy
nhất do Tạ hoàng hậu sinh ra. Nghe nói hắn có tài năng trời phú, bốn
tuổi có thể ngâm thơ, sáu tuổi bắt đầu luyện võ, là một kỳ tài khó gặp.
Chỉ là Hoàng Phủ Vô Tương đã mắc bệnh chết non từ nhiều năm trước, Thái
thượng hoàng Viêm Đế vì thế mà nằm trên giường bệnh mấy tháng liền, bách quan thở dài cảm thán ông trời đố kỵ anh tài.
Một người rõ ràng đã chết, sao có thể cầm quân?
“Hoang đường!” Hoàng Phủ Vô Song áp chế sự sợ hãi trong lòng, ngửa đầu cười
to. “Trẫm thấy tên phản tặc này đã bị ma quỷ ám ảnh, ngay cả lời hoang
đường như vậy cũng có thể nói ra. Người đâu, trẫm muốn lên tường thành
quan sát!”
“Ta thấy ngươi không cần lên tường thành đâu!” Cơ Phượng Ly thản nhiên
cười, hắn khẽ vẫy tay, thuộc hạ của hắn mau chóng xông vào.
Hoàng Phủ Vô Song tiến sát về phía Cơ Phượng Ly. “Chỉ bằng mấy tên thuộc hạ
của ngươi mà muốn ngăn trẫm lại sao? Nhưng trẫm rất có hứng thú, không
biết hoàng tử trà trộn vào Nam Triều với mục đích gì?”
Hoa Trứ Vũ cũng cảm thấy nghi hoặc nhìn về phía người mới tới, chỉ thấy hắn khẽ nhếch môi cười, nhấn mạnh từng chữ: “Bản hoàng tử vừa nói rồi, cướp tân nương thôi!”
Lần đầu tiên, Hoa Trứ Vũ còn nghĩ hắn nói đùa nên không để tâm. Bây giờ,
khi nghe hắn nhắc lại lần hai, nàng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Vì sao
lại muốn cướp tân nương? Nàng trầm tư suy nghĩ, đem mọi chuyện phân tích lại lần nữa.
Nàng đoán, có thể vị hoàng tử Nguyệt Thị này đã hợp tác với tên Hoàng Phủ Vô Tương kia, ý đồ cướp đoạt ngôi vị hoàng đế của Hoàng Phủ Vô Song. Nếu
nói như vậy, hắn đột nhập vào tẩm điện là muốn bắt giữ Hoàng Phủ Vô
Song. Còn nàng, sẽ trở thành con tin của hắn? Nhưng không hiểu vì sao,
Hoa Trứ Vũ lại có cảm giác mọi việc không giống như nàng nghĩ. Bởi vì
thoạt nhìn, nàng có thể thấy người kia không có ác ý với mình. Nhưng dù
xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không đi theo hắn, cũng như sẽ không ở
lại bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song.
Nàng muốn giãy dụa trốn thoát khỏi hắn, lại phát hiện, vòng tay thoạt nhìn
trông rất bình thường kia lại tràn đầy sức mạnh, nàng có cố gắng đến đâu cũng không thoát ra được. Dường như hắn nhận ra ý đồ của nàng, hung
hăng ôm chặt nàng vào lòng, mạnh mẽ như muốn để nàng hòa tan vào cơ thể
hắn, giọng nói có phần ma mị của hắn vang bên tai nàng. “Muốn trốn, trừ
khi, giết ta!” Hắn nhấn mạnh từng chữ.
Hoa Trứ Vũ bị sự bá đạo của hắn trấn áp, hắn là ai vậy? Rõ ràng giọng nói
của hắn rất xa lạ, nhưng vòng tay của hắn lại làm nàng thấy an lòng. Cảm giác an ổn trong vòng tay một người xa lạ, điều khiến Hoa Trứ Vũ cảm
thấy kinh ngạc.
“Ngài hiểu lầm rồi, ta không có ý định chạy trốn, ta tình nguyện đi theo
ngài!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười. Trên môi nở nụ cười rạng rỡ khiến
lòng người say mê.
Trong một phút thất thần, Hoa Trứ Vũ đột ngột vung tay về phía mặt nạ của
hắn. Đồng thời khuỷu tay cũng tấn công về phía ma huyệt ở eo hắn.
Nếu hắn né tránh nàng, nàng sẽ giật được chiếc mặt nạ của hắn. Nhưng không
ngờ, hắn hoàn toàn không né tránh mà giơ tay bắt lấy tay nàng, một tay
còn lại kịp thời giữ được cổ tay trước khi nó chạm vào chiếc mặt nạ kia.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy tức giận, nàng không muốn bị người khác nắm giữ trong tay, nàng tiếp tục đứng đó giao đấu với hắn.
“Tiểu Bảo Nhi, quay lại bên trẫm! Đừng ham chiến!” Hoàng Phủ Vô Song lo lắng nói.
Âm thanh ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, ánh đèn trong điện cũng càng lúc càng u ám.
Hoàng Phủ Vô Song bị bao vây trong tẩm điện không thể ra ngoài, đột nhiên
trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, hắn vung trường kiếm đâm về phía Cơ
Phượng Ly.
Ám vệ trong điện cùng với cấm vệ quân giao đấu với thuộc hạ của Cơ Phượng Ly mang tới.
Nhất thời, cả đại điện vang lên âm thanh vũ khí va chạm không ngừng.
Lúc Hoàng Phủ Vô Song xông tới giao chiến với Cơ Phượng Ly, Hoa Trứ Vũ định lặng lẽ trốn đi, chợt nghe thấy tiếng xé gió, một mũi tên ghim vào cây
cột. Ngay sau đó, có vô số mũi tên bay vào như mưa.
Hoa Trứ Vũ kinh hãi, nàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều cấm vệ quân
xông vào tẩm điện. Người cầm đầu đúng là phó thống lĩnh cấm vệ quân An
Tiểu Nhị.
“Hộ giá, bảo vệ Hoàng Thượng!” An bình tĩnh hạ lệnh.
Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười, quả nhiên An đã bán mạng cho phụ thân.
Nạp Lan Tuyết bắt đầu sốt ruột, mọi việc đã được lên kế hoạch một cách hoàn hảo, sau khi đợi binh mã của Dực vương tới sẽ liên thủ với Phong Vân Kỵ công thành. Còn bây giờ, việc bọn họ đang đứng trong tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song lại hoàn toàn không nằm trong kế hoạch. Cấm vệ quân đã bao
vây chỗ này, chỉ bằng vài người bọn họ rất khó trốn thoát ra ngoài. Tệ
nhất là, võ công của Cơ Phượng Ly vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Cơ Phượng Ly thấy số lượng cấm vệ quân tăng lên mà không hề sợ hãi, hắn
vung bảo kiếm lên chém thêm một gã cấm vệ quân lao tới. Bảo kiếm trong
tay khẽ rung lên, thanh kiếm hóa thành biển kiếm, thật thật hư hư khiến
người ta không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Một kiếm rất chậm rất nhẹ nhưng lại mang theo lực lượng hùng hậu. Hắn đã
dồn hết nội lực vào chiêu kiếm này, mục đích chỉ có một, hắn muốn một
kiếm hạ gục Hoàng Phủ Vô Song. Trong tình huống trước mắt, chỉ có bắt
giữ Hoàng Phủ Vô Song, bọn họ mới có thể bình yên thoát ra ngoài.
Kiếm khí sắc bén đâm về phía cổ họng Hoàng Phủ Vô Song, đến khi còn cách nửa tấc thì dừng lại, mang theo sự lạnh lẽo bức người.
Hắn đột nhiên hét lớn. “Tất cả dừng tay!” Cấm vệ quân nghe thấy liền đưa
mắt nhìn sang, khi thấy Hoàng Phủ Vô Song bị đe dọa, tất cả sợ hãi thu
tay lại.
Gió nổi lên, trong điện trở nên yên tĩnh.
Hoàng Phủ Vô Song trừng mắt nhìn, thản nhiên nói: “Các ngươi có thể rời đi, trẫm sẽ không làm khó các ngươi!”
Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, trên môi xuất hiện nụ cười băng giá, cảm giác nguy hiểm ép Hoàng Phủ Vô Song không thở nổi.
“Ta nghĩ điều đó không cần thiết. Hoàng Phủ Vô Song, ngươi hãy chú ý lắng nghe xem!” Hắn thản nhiên nói.
Sắc mặt Hoàng Phủ Vô Song trở nên trắng nhợt. Chỉ thấy bên ngoài vang lên
những tiếng kinh thiên động địa, có vô số ngọn đuốc tập trung trước cửa
đại điện chiếu sáng cả gương mặt hoảng hốt của Hoàng Phủ Vô Song. Có rất đông bĩnh sĩ mặc ngân giáp đang khống chế đám nội thị, cung nữ bên
ngoài.
Ngân giáp đội quân này mặc hoàn toàn khác với giáp của cấm vệ quân, dưới ánh đèn đuốc rực rỡ, Hoa Trứ Vũ có thể nhìn thấy trước áo giáp có khắc một
chữ “Phong” rất lớn.
Phong Vân Kỵ?
Nghe nói, Phong Vân Kỵ không giống Lôi Đình Kỵ, Lôi Đình Kỵ theo lối tác
chiến dũng mãnh, còn Phong Vân kỵ theo lối tác chiến tốc độ. Binh sĩ của Phong Vân Kỵ có khinh công rất cao, hơn nữa, ngân giáp bọn họ mặc trên
người cũng là loại có trọng lượng nhẹ nhất. Mỗi một lần tác chiến, bọn
họ đều xuất hiện theo cách bất ngờ, tốc chiến tốc thắng, nhanh nhẹn như
gió.
Nếu Phong Vân Kỵ đã vào được hoàng cung, xem ra, Vũ Đô đã bị Phong Vân Kỵ công phá!
Hoa Trứ Vũ thầm kinh hãi, Phong Vân Kỵ quả là danh bất hư truyền.
Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng nhìn Phong Vân Kỵ hùng dũng xông vào, chậm rãi
nói: “Công phá nhanh như vậy, Lôi Đình Kỵ vô dụng tới mức đó sao?”
Cơ Phượng Ly thờ ơ nói: “Cách công thành tốt nhất là để nó tự phá từ bên trong.”
Hoàng Phủ Vô Song vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: “Phá từ bên trong? Chẳng lẽ......” Hắn không dám tin.
“Không sai, Hoàng Phủ Vô Song, không phải Lôi Đình Kỵ vô dụng, mà là ngươi đã
quên, Lôi Đình Lỵ là binh mã của ai?” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói.
Lôi Đình Kỵ là binh mã của ai, cả một tên nô tài trong cung cũng có thể trả lời, đó là binh mã của Thái thượng hoàng. Hoàng Phủ Vô Song có thể đoạt lại vương vị là do sự trợ giúp của Lôi Đình Kỵ với cấm vệ quân, bức
Hoàng Phủ Vô Thương thoái vị. Sau đó, Lôi Đình Kỵ rơi vào tay Hoàng Phủ
Vô Song. Nhưng chỉ cần Viêm Đế ra lệnh, mọi mệnh lệnh của Hoàng Phủ Vô
Song sẽ trở thành vô nghĩa.
Ý của Cơ Phượng Ly, chẳng lẽ là do Thái thượng hoàng ra lệnh?
“Không có khả năng!” Hoàng Phủ Vô Song không dám tin nói.
Cơ Phượng Ly rút kiếm về, thản nhiên nhìn hắn cười.
Hoa Trứ Vũ cũng không dám tin, trong ấn tượng của nàng, Viêm Đế luôn luôn
che chở cho Hoàng Phủ Vô Song. Chẳng lẽ vì Hoàng Phủ Vô Tương mới sống
lại kia đã muốn lấy lại ngôi vị hoàng đế của Hoàng Phủ Vô Song? Liệu
người tên Hoàng Phủ Vô Tương này có tồn tại thật không, hay vẫn chỉ là
tin đồn. Hoa Trứ Vũ nhớ tới lời Hoa Mục, ông nói Hoàng Phủ Vô Song không mang họ Hoàng Phủ, chẳng lẽ đây là sự thật. Thái thượng hoàng Viêm Đế
cũng đã biết chuyện này?
Hoa Trứ Vũ cảm thấy rất loạn, nàng muốn tìm Hoa Mục, muốn rời khỏi hoàng
cung. Nàng không thể tiếp tục ở lại đây. Xảy ra chuyện lớn như vậy, có
một số việc nàng muốn hỏi cho rõ ràng.
Hoa Trứ Vũ đi vòng qua tấm bình phòng định trốn ra khỏi tẩm điện. Bỗng có
một cơn gió cuốn tới, Hoàng Phủ Vô Song đang lao về phía nàng, một tay
tóm chặt lấy nàng.
Không biết Hoàng Phủ Vô Song tác động tới chỗ nào, tấm bình phong đột nhiên dời chỗ, lộ ra một cửa động sâu hun hút.