“Vậy người đó là ai?” Hoa Trứ Vũ chậm rãi hỏi.
“Con đừng hỏi nữa, bây giờ ta không thể nói cho con! Sau này con sẽ biết.”
Huyên phu nhân nhíu mày nói. Bà lại cầm cây lược lên, tiếp tục chải đầu
cho nàng, coi nàng giống như một đứa bé vậy. Nhưng Hoa Trứ Vũ lại cảm
thấy không được tự nhiên, cũng không quen với mùi hương trên người Huyên phu nhân. Nàng đưa tay lấy lại cây lược, thản nhiên nói: “Để con tự
làm!”
Huyên phu nhân chỉ có thể thở dài. “Tiểu Vũ, không còn sớm nữa, con mau nghỉ
ngơi đi!” Bà bước ra ngoài, cũng không quên khép cửa phòng lại.
Hoa Trứ Vũ nằm trên giường, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua tầng tầng lớp lớp
màn che chiếu vào khiến gương mặt nàng càng thêm u ám. Đối với những
chuyện Huyên phu nhân vừa nói, nàng không biết mình có nên tin hay
không, trong lòng còn cảm thấy lo lắng.
Ngày mai, ngôi vị hoàng đế Nam Triều lại đổi chủ một lần nữa. Hoàng Phủ Vô
Tương trong lời đồn liệu có còn sống hay không? Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô
Song chắc đã an toàn thoát thân, nàng biết, dựa vào năng lực của bọn họ, chắc chắn bọn họ đã không còn ở Vũ Đô.
Đêm nay Hoa Trứ Vũ ngủ không yên, mới sáng sớm đã tỉnh lại. Đấu Thiên Kim
quả là một người chu đáo, trong phòng đã sớm chuẩn bị điểm tâm và quần
áo. Hoa Trứ Vũ chọn một bộ váy dài thêu hoa hải đường, chậm rãi ra
ngoài. Khang và Bình đang đứng ngoài hành lang, dường như bọn họ đã đợi
nàng rất lâu, khi thấy bóng dáng thướt tha của nàng, bọn họ hơi sững sờ
nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Bình, tình hình Vũ Đô lúc này thế nào? Đêm qua có tìm hiểu được gì không?”
Hoa Trứ Vũ cất tiếng hỏi, đêm qua, nàng đã bảo Bình đi tìm Khang, tìm
hiểu qua tình hình Vũ Đô hiện tại.
Bình nói: “Tướng quân, hiện giờ ở Vũ Đô đang lan truyền tin đồn Hầu gia chèn ép Thái thượng hoàng, mê hoặc Hoàng Phủ Vô Song, mưu đồ soán vị, đoạt
lấy giang sơn Nam Triều. Cuối cùng thất bại đã mang cả Hoành đế và Khang đế rời khỏi Vũ Đô!”
Trong lòng Hoa Trứ Vũ xuất hiện một cảm giác rất khó tả. Chưa cần biết tin
tức này từ đâu lọt ra ngoài, nhưng không hề nhắc tới chuyện Hoàng Phủ Vô Song trốn ra ngoài bằng mật thất. Xem ra đây là vấn đề có liên quan đến tôn nghiêm hoàng thất, đành phải cải biên thành Hoa Mục bắt cóc Hoàng
Phủ Vô Song. Nhưng chuyện khiến nàng bất ngờ là, ngay cả Hoàng Phủ Vô
Thương cũng bị Hoa Mục mang đi.
“Nghe nói tối qua, Hoàng Phủ Vô Tương đã dẫn Phong Vân Kỵ công phá Vũ Đô,
Hoàng Phủ Vô Tương, người này có thật hay không?” Hoa Trứ Vũ hỏi.
“Có!” Khang cúi đầu nói. “Đêm qua thuộc hạ đã hỏi thăm rất kỹ, người dẫn đầu Phong Vân Kỵ lần này đúng là Hoàng Phủ Vô Tương.”
“Không nghe ngóng được gì về hoàng tử Nguyệt Thị sao?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi.“
Bình lắc đầu nói: “Không có!”
Hoa Trứ Vũ cảm thấy mất mát, nàng hạ quyết tâm nói: “Chúng ta đi ra ngoài!” Vừa định bỏ đi lại bắt gặp Đấu Thiên Kim đi tới, nhìn thấy Hoa Trứ Vũ
mặc váy dài, mắt hắn lập tức sáng ngời, cười tán thưởng. “Không hổ là
Vương phi của bản vương!”
Hoa Trứ Vũ nhướng mày nói: “Là Vương phi hay là muội muội đây?”
Đấu Thiên Kim khẽ thở dài, ánh mắt hoa đào thoáng hiện vẻ châm chọc: “Xem
ra di nương đã nói hết chuyện cho muội rồi. Như thế thì sao nào? Chẳng
lẽ biểu muội cũng không thể làm Vương phi sao, cũng không phải là thân
muội muội!”
Hoa Trứ Vũ nhếch môi nói: “Chẳng lẽ ngài chưa có Vương phi sao?” Ngoài cười nhưng trong lòng lại rất ảm đạm, thì ra nàng là biểu muội của hắn thật.
“Nếu đã biết ta là biểu muội của ngài từ lâu, vì sao bây giờ mới nói với ta?” Hoa Trứ Vũ hỏi.
Đấu Thiên Kim ảo não cười: “Ta biết Doanh Sơ Tà là muội liền lập tức đi tìm muội. Sau lại nghe nói muội tới Bắc Triều. Sau khi vô tình nghe Tiêu
Dận nói muội là Doanh Sơ Tà, ta biết đúng là muội. Đáng tiếc là vẫn chưa được nhìn thấy gương mặt của muội, nên sau khi muội đào hôn, ta không
có cơ sở tìm kiếm. Mãi tới năm ngoái, ta mới Nam Triều tìm kiếm tên
Doanh Sơ Tà giả, có ai nghĩ được muội đã trở thành thái giám! Nhưng bây
giờ vẫn chưa quá muộn, mau theo ta về Đông Yến đi!”
“Ta chưa thể đi được, có một số việc, ta muốn hỏi cho rõ ràng!” Hoa Trứ Vũ phất tay áo, thản nhiên nói.
“Không đi thật sao?” Dường như Đấu Thiên Kim cũng biết nàng sẽ nói như vậy, hắn không kinh ngạc mà chỉ thấy hơi mất mát.
“Không đi!” Hoa Trứ Vũ nói rõ ràng dứt khoát, sau đó đi dọc theo con đường lát đá.
“Tiểu Vũ, muội đi đâu vậy?” Đấu Thiên Kim vội vàng đuổi theo, cười hỏi.
Hoa Trứ Vũ mặc váy dài, mái tóc đen uốn lượn như mây. Khang và Bình theo
sau. Khi tới cửa lớn mới phát hiện có không ít binh sĩ Phong Vân Kỵ đang bao vây nơi này.
Đấu Thiên Kim bất đắc dĩ buông tay, nói: “Ta còn chưa kịp nói, chúng ta không ra ngoài được!”
Có một vị tướng trẻ tuổi tiến lên, chắp tay nói: “Xin thứ lỗi, chủ nhân đã có lời dặn, tạm thời không ai được phép đi ra ngoài!”
Hoa Trứ Vũ lãnh đạm nói: “Ta muốn gặp hoàng tử Nguyệt Thị, các ngươi mau
dẫn ta đi.” Thái vẫn còn nằm trong tay bọn họ, dù có thế nào nàng cũng
phải cứu Thái ra.
Mấy binh sĩ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng mới lên tiếng: “Mời!”
Một cỗ xe ngựa được đưa tới, Hoa Trứ Vũ bước lên xe, Đấu Thiên Kim và
Khang, Bình cưỡi ngựa, Phong Vân Kỵ bao vậy xung quanh đưa họ về Dịch
quán Nguyệt Thị.
Hoa Trứ Vũ xuống ngựa. Đi qua mấy dãy hành lang gấp khúc, đã thấy dưới một
mái hiên xa xa, hoàng tử Nạp Lan đang chắp tay đứng đó.
Bộ quần áo màu đen phần phật bay trong gió, dáng người cao gầy, mặt nạ
phản chiếu ánh sáng lóa mắt. Khi nhìn thấy các nàng, hắn bật tiếng cười
khẽ.
“Không ngờ cô lại tới đây.” Hắn hứng thú nói.
Hoa Trứ Vũ chậm rãi đi tới trước mặt hắn, lẳng lặng nhìn hắn, nhìn đôi mắt
thâm sâu khuất trong chiếc mặt nạ kia. Nàng không thể khống chế hơi thở
dồn dập của bản thân, còn cả nhịp tim không ngừng đập loạn kia.
Trải qua một đêm suy nghĩ cẩn thận, nàng nghĩ nghi ngờ của nàng đã trở thành sự thật. Trên thế gian này, ngoài hắn ra sẽ không có ai khác đối xử với nàng như vậy, lúc nàng ngã xuống, lúc bị người khác chém hắn đã giúp
nàng ngăn thanh đao đó, còn liều mạng đuổi theo lúc nàng chạy trốn.
“Ta đến đây là muốn biết, các hạ có phải người ta nghĩ hay không?” Hoa Trứ
Vũ thản nhiên cười. Chữ “người” vừa ra khỏi miệng, nàng đã nhanh chóng
ra tay.
Đến khi hoàng tử Nạp Lan có cảm giác không ổn, vội vàng lui về phía sau.
Hoa Trứ Vũ đã lột được mặt nạ của hắn. Trước mắt đột ngột hiện ra một
gương mặt tuấn mỹ, rất quen thuộc, nhưng không phải là hắn!
Hoa Trứ Vũ cảm thấy rất lạnh, dường như có những cơn gió xoáy không ngừng xuyên qua lỗ thủng trong lòng nàng.
“Ngươi...... Là ai?” Hoa Trứ Vũ cầm lấy mặt nạ của hắn, lạnh lùng hỏi.
Nguyệt Phách nhếch môi cười. “Ta là Nạp Lan Tuyết! Hoàng tử Nguyệt Thị! Mau trả mặt nạ lại cho ta đi.” Hắn nhíu mày nói.
“Ngươi là Nạp Lan Tuyết, nhưng sao ta lại nhớ ngươi là tùy tùng của Nạp Lan
Tuyết!” Hoa Trứ Vũ lạnh giọng hỏi. “Vậy khi ngươi làm tùy tùng thì ai
làm Nạp Lan Tuyết?”
“Ta biết ngươi tới tìm hắn, đi theo ta đi!” Nạp Lan Tuyết phủi phủi tay áo, nhận lại mặt nạ trong tay Hoa Trứ Vũ, che đi gương mặt chói mắt kia đi.
Đoàn người Nạp Lan Tuyết lên xe ngựa đi vào hoàng cung. Xe ngựa đến trước
cửa cung mới ngừng lại. Nơi này là cung “Thuấn Hoa”, trước giờ vẫn luôn
được niêm phong cấm ra vào. Làm thái giám trong cung đã lâu, nhưng nàng
chưa từng tới đây bao giờ.
Cánh cửa lớn màu đỏ thẫm mở ra, Hoa Trứ Vũ đi theo Nạp Lan Tuyết vào trong.
Đập vào mắt là dãy hành lang cửu khúc uốn lượn dẫn tới nơi sâu nhất của
cung điện. Nàng đưa mắt quan sát hai bên, núi non trùng điệp, chim chóc
bay khắp nơi. Cảnh vật rất đẹp, chỉ là nơi đây phủ một lớp bụi khá dày,
dường như đã bỏ hoang từ rất lâu, tất cả như chìm trong một lớp sương
mờ.
Đi hết dãy hành lang cửu khúc, liền thấy mấy nội thị đứng canh giữ bên ngoài, cung nữ, thái giám ra vào không ngừng.