Hoa Trứ Vũ bị Cơ Phượng Ly ôm chặt vào lòng, cảm nhận nụ hôn dịu dàng mà bá đạo của hắn. Trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực như muốn thoát ra
ngoài.
Nàng bị hắn ôm rất chặt, để mặc cho hắn tùy ý chiếm đoạt đôi môi mỏng manh
của nàng, toàn thân như kiệt sức, trôi nổi trong thế giới tràn ngập
hương thơm và màu sắc.
Nàng nghĩ nếu mình không đẩy Cơ Phượng Ly ra, có lẽ hắn cứ như vậy mà hôn
nàng, hôn đến khi đất trời mờ mịt, thế sự xoay vần.....
Nhưng Hoa Trứ Vũ lại đẩy hắn ra.
Khi đang chìm đắm trong trong nụ hôn của hắn, nàng lại chợt nhớ tới đứa bé
chưa kịp ra đời kia, trong khoảnh khắc đó, như có một cây gai đột ngột
đâm vào lòng nàng khiến nàng đau đến không thở nổi. Trong khoảnh khắc
đó, nàng như bị sét đánh, sắc mặt lập tức tái nhợt, đột ngột dùng tay
đẩy hắn ra.
Hoa Trứ Vũ ngước mắt nhìn lên, ánh mắt nàng chìm sâu trong đôi mắt hắn. Đôi mắt hắn như bóng đêm vô tận, mang theo vẻ câu hồn nhiếp phách, nhìn
nàng không chớp, khiến người ta thất thần đi lạc trong khoảng không màu
tối.
Chính là đôi mắt này đã từng cướp đoạt trái tim nàng, mang theo bao vui buồn
của nàng. Vậy mà hôm nay, đôi mắt này lại dịu dàng, hiền hòa như dòng
nước chảy, đôi mắt đang nhìn nàng chăm chú....
Hắn ngây người nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự say mê, mờ mịt như một giấc
mộng. Hoa Trứ Vũ khẽ mấp máy môi, dường có rất nhiều lời đang quanh quẩn trong đầu nàng, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nàng bỗng có cảm giác bi ai.
Khoảng cách giữa nàng và hắn đâu chỉ có một đứa bé.
Lúc nàng là trung lương của Nam Triều, hắn là một tên phản thần. Vậy mà hôm nay, thế sự đảo điên, hắn trở thành hậu duệ hoàng thất, tương lai sẽ là Hoàng đế, còn nàng lại trở thành nữ nhi của phản thần, dư nghiệt của
tiền triều.
Khoảng cách giữa bọn họ còn có hai triều đại.
Gió thổi từ ngoài cửa điện vào làm váy nàng tung bay phấp phới, cũng rối
rắm như tâm tình của nàng lúc này. Nàng cụp mắt xuống che giấu cảm xúc
trong lòng, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của Cơ Phượng Ly lúc này, nàng
từ từ lui về phía sau, cười nói: "Vết thương của Vương Gia đã lành, ta
còn có chuyện, cáo từ trước."
Ánh mắt mê man của Cơ Phượng Ly chợt tỉnh táo lại. Ánh mắt mang theo sự lo
lắng và đau đớn nhìn về phía Hoa Trứ Vũ. Nhìn tới mức nàng không thể
trốn tránh
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Hoa Trứ Vũ có thể thấy rõ bóng dáng nàng
phản chiếu trong đó, vô cùng rõ ràng. Hoa Trứ Vũ biết, trong mắt nàng
lúc này, e cũng chỉ có hình bóng của một mình hắn.
Nhưng, như vậy thì sao?
Khoảng cách giữa nàng và hắn, thật sự rất xa....
"Bảo Nhi, đừng đi!" Cơ Phượng Ly không đuổi kịp nàng, hắn chỉ có thể chạy
theo nắm chặt tay nàng lại. Những cơn gió thổi qua, mang theo mùi hương
của mùa xuân thấm vào mái tóc nàng.
"Ta ở lại làm gì chứ? Cơ Phượng Ly! Không phải ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn
quên ta sao?" Hoa Trứ Vũ khẽ nói, nàng oán hắn, oán hắn giả chết, mà
nàng lại hồn nhiên không biết. Nhưng nếu để nàng biết thì sao, nàng vẫn
là kẻ thù của hắn.
Nàng vùng mạnh tay ra nhưng Cơ Phượng Ly vẫn nắm chặt không buông, đây là
lần đầu tiên hắn cầm lấy tay nàng, bàn tay mảnh khảnh, mềm mại, dù trong lòng bàn tay có những vết chai sạn, nhưng đúng là bàn tay của nữ nhi.
"Làm sao ta có thể quên nàng, Bảo Nhi." Hắn kéo nàng vào lòng, ánh mắt mang
theo thâm tình như muốn thiêu đốt nàng khiến nàng kìm hãm không thể
thoát ra, khiến nàng không thở nổi.
Thời gian như ngừng lại, đem tình cảm mãnh liệt của hắn từ từ hóa thành dây tơ hồng, từ đó dây dưa. Chỉ là....
Lần cuối gặp nhau, nàng và hắn, một người là giám trảm, một người là phạm
nhân, là kẻ thù ta sống ngươi chết. Hôm nay, nàng đổi lại là nữ nhi phản tặc, mà hắn lại là Nhiếp Chính vương. Hình như nàng và hắn lúc nào cũng đứng ở vị trí đối lập, tranh đấu không ngừng.
Nàng đẩy hắn ra lần nữa rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Cơ Phượng Ly thi triển khinh công chạy tới trước mặt nàng, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay nàng: "Bảo Nhi, ta sẽ không cho nàng đi, có chết cũng không!
Nàng đừng nghĩ tới việc rời đi, đừng có mơ...." Giọng nói trầm thấp
của hắn mang theo sức mạnh không thể chống cự.
Hoa Trứ Vũ lạnh nhạt nói: "Vì sao ta không thể rời đi, ta là gì của ngươi,
Cơ Phượng Ly, đừng quên ta là kẻ địch của ngươi, trước kia đã vậy, bây
giờ cũng vậy, thế mà ngươi cũng muốn giữ ta lại sao?"
Cơ Phượng Ly cúi đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng, hắn
nói: "Nàng là kẻ địch của ta thì sao? Mà kể cả khi nàng là nam nhân thì
cũng đâu có sao?"
Dù nàng là ai, hắn cũng vẫn yêu nàng, chỉ yêu một mình nàng, tình cảm này
như thiêu thân lao đầu vào lửa, dù chết cũng không chùn bước.
Trái tim Hoa Trứ Vũ đập rộn lên, nàng sợ mình còn do dự thì sẽ tiếp tục mềm
lòng ở lại đây. Nàng đột ngột rút bảo kiếm bên hông ra, ánh kiếm lấp
lánh, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.
"Cơ Phượng Ly, nếu muốn giữ ta lại, được thôi, nếu ngươi có thể đánh thắng
ta, nếu không, ngươi phải để ta đi." Nàng nói rõ từng câu từng chữ, mỗi
một câu lại khiến nàng đau thêm một phần.
"Được!" Cơ Phượng Ly đồng ý không chút do dự, hắn cũng không cần binh khí, chỉ
tiện tay ngắt một cành liều gần đó xuống. Cành liễu vẫn chưa trưởng
thành, mềm mại rủ xuống tay hắn.
Hoa Trứ Vũ mím môi vung tay lên, lưỡi kiếm bén nhọn đâm thẳng về phía Cơ Phượng Ly.
Cơ Phượng Ly cầm cành liễu rủ trong tay giao chiến với Hoa Trứ Vũ.
Hai người quyết đấu ngay trong sân.
Chỉ là quyết đấu kiểu này lại khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy trói tay trói chân.
Binh khí của Cơ Phượng Ly là cành liễu, binh khí trong tay Hoa Trứ Vũ là
kiếm, Hoa Trứ Vũ căn bản không dám tấn công hết sức, nàng chỉ sợ mình
không cẩn thận đâm trúng Cơ Phượng Ly. Nàng còn nghi ngờ, có phải Cơ
Phượng Ly cũng nghĩ như vậy nên mới cố ý dùng cành liễu chống đỡ nàng.
Nhìn rõ dụng tâm của Cơ Phượng Ly, Hoa Trứ Vũ liền dứt khoát ra chiêu định
chém đứt cành liễu trong tay hắn, nhưng nàng cũng không ngờ Cơ Phượng Ly lại lấy chiết phiến ra chống lại. Còn cành liễu thì thừa dịp quấn quanh búi tóc nàng, kéo rơi trâm gài tóc xuống.
Kiếm của Hoa Trứ Vũ đã chỉ vào trước ngực hắn, nhưng vẫn chậm hơn cành liễu trong tay hắn nửa chiêu.
"Bảo Nhi, ta thắng rồi!" Cơ Phượng Ly cầm cây trâm ngọc của Hoa Trứ Vũ, trên gương mặt tái nhợt xuất hiện nụ cười rạng rỡ như hoa sen.
Giây phút này, ráng chiều đỏ cũng vì nụ cười rạng rỡ của hắn mà thất sắc.
Hoa Trứ Vũ cười khổ: "Cơ Phượng Ly, ngươi cần gì phải làm vậy, dù ngươi
đánh bại ta, nhưng ngươi có thể bắt được ta sao?" Nàng biết, dựa vào
công lực hiện tại của hắn hoàn toàn không có khả năng bắt được nàng.
Nàng chưa nói xong đã nghe thấy tiếng ho dữ dội, Cơ Phượng Ly không ngừng
run rẩy, hắn bám tay vào cành cây kịch liệt ho, gương mặt tái nhợt trở
thành trắng bệch không còn một giọt máu.
Hoa Trứ Vũ vô cùng sợ hãi.
Nàng đã quên mất, sao nàng có thể quên kinh mạch của hắn bị tổn thương, vừa
rồi nàng còn ép hắn dùng nội lực, vết thương sẽ không tái phát chứ? Nàng vội vàng đi tới gần hắn, hoảng hốt hỏi: "Cơ Phượng Ly, ngươi làm sao
vậy?" Nàng cầm lấy cổ tay hắn, định bắt mạch thăm dò.
Nhưng Cơ Phượng Ly lại thừa cơ ôm lấy nàng, hai cánh tay ghì chặt không cho
nàng cơ hội bỏ chạy nữa. Hơi thở mạnh mẽ của hắn lại một lần nữa bao phủ lấy nàng, nàng muốn đẩy hắn ra lại bị hắn siết chặt hơn, chặt tới mức
không thể động đậy.
Cách một lớp áo, nàng có thể nghe rõ thanh âm dồn dập mạnh mẽ trong lồng
ngực hắn, trước mắt nàng là một màu đen tối, nàng không thể nhìn thấy
bất kỳ thứ gì. Cảm giác chua xót nhen nhóm trong lòng xộc thẳng lên mũi, cảm giác được bảo vệ, cảm giác ấm áp, cảm giác được ôm trong lòng, nàng thật hy vọng mình có thể ở lại lâu hơn một chút nữa.
Nhưng nàng có thể sao? Ở đây, liệu nàng có thể ở lại được bao lâu?
"Bảo Nhi, đừng đi!" Hắn vừa nói vừa ho không ngừng.
Nàng cố giãy giụa tới đâu cũng không thoát được vòng tay hắn, có đau lòng
hơn nữa cũng không thắng được sự tuyệt vọng điên cuồng của hắn, nàng chỉ có mặc cho hắn ôm nàng, mặc cho nước mắt chậm rãi tràn khỏi khóe mắt,
rơi xuống khóe môi, xuyên vào trong tim.
Kệ đi!
Thế gian hiểm ác, đời người ngắn ngủi, nàng cần gì phải băn khoăn quá nhiều!
Nếu như ông trời nhất định bắt nàng và hắn làm kẻ địch của nhau, nàng càng muốn làm người thân thiết nhất của hắn!
"Ngươi đã là Nhiếp Chính vương, mà ta, thân phận của ta như thế nào, ngươi có biết không?" Nàng hỏi rất khẽ.
"Ta không quan tâm tới thân phận của nàng." Cơ Phượng Ly khàn giọng nói.
"Vậy ta sẽ ở lại đây!" Hoa Trứ Vũ khẽ nói.
Cơ Phượng Ly đột nhiên buông nàng ra, hắn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có
vẻ hoảng hốt, còn có vẻ vui sướng khó tin. Hắn đặt ngón tay nàng nên môi mình, vừa mừng vừa sợ.
Hoa Trứ Vũ cũng chăm chú nhìn hắn, dù hai mắt đau rát cũng không muốn chớp
lấy một lần, như muốn khắc sâu hình bóng hắn vào mắt nàng, khắc sâu vào
lòng nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hoa cỏ mùa xuân như nở rộ.
Vạn vật như tan biến. Cả thế gian như chỉ còn lại nàng và hắn, nhưng đến
cuối cùng cũng không phải là chỉ có nàng và hắn. Phía sau lưng chợt có
một tiếng ho khẽ truyền tới.
Gương mặt Hoa Trứ Vũ nóng bừng, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài liền thấy Lam Băng đã lâu không gặp đang lặng lẽ đứng dưới một gốc cây.
Cơ Phượng Ly khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là ngươi nên có chuyện gấp!"
"Chuyện Vương Gia sai thuộc hạ tra xét đã có kết quả." Lam Băng cất tiếng nói.
Ánh mắt khẽ lướt qua Hoa Trứ Vũ, mang theo sự thâm trầm không rõ.
Hoa Trứ Vũ khẽ nói: "Vậy ta đi trước." Nàng chậm rãi đi về phía Thiên điện
nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra những ánh mắt, có nông có sâu nhìn vào
bóng lưng nàng.
Cho đến khi bóng dáng Hoa Trứ Vũ khuất xa, Lam Băng mới thấp giọng nói:
"Vương Gia đoán không sai, Nguyên Bảo chính là nữ nhi của Hoa Mục, là
phu nhân Vương Gia từng bỏ rơi, Hoa tiểu thư Hoa Trứ Vũ."
Cơ Phượng Ly khẽ vỗ trán hỏi: "Ngươi đã tra được gì sao?"
"Trước ngày hòa thân, Thanh Lạc cô cô chịu trách nhiệm trang điểm cho Hoa Trứ
Vũ, cô cô nói trên mặt Hoa Trứ Vũ có một vết bớt màu đen rất lớn, không
nhìn rõ gương mặt, nhưng đôi mắt của cô ta rất giống với đôi mắt của Bảo công công. Khi Nguyên Bảo còn là thái giám, cô cô không dám khẳng định, giờ xem ra, nhất định là một người." Lam Băng khẽ nói.
Cơ Phượng Ly nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe Lam Băng bẩm báo.
Thì ra hắn đoán không sai, quả nhiên, nàng chính là Hoa Trứ Vũ.
Khi hắn biết nàng là nữ nhân, hắn đã từng nghĩ thân phận thật sự của nàng
là gì? Hắn vẫn nghĩ Dung Tứ là Hoa Trứ Vũ, nhưng đến khi xác định cô ta
không phải, vậy, Hoa tiểu thư thật sự là ai? Người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Nguyên Bảo, nhưng hắn không dám khẳng định hoàn toàn, còn hôm
nay, suy đoán của hắn đã được xác nhận.
Hắn nghe những lời Lam Băng bẩm báo, suy nghĩ đã trở lại đêm động phòng hôm đó. Chén rượu hợp cẩn có độc, hưu thư, chén ngọc lưu ly vỡ nát, tất cả
như hóa thành một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng hắn, khiến hắn cảm thấy
đau đớn vô cùng.
Thì ra là, hắn đã từng đối với nàng vô tình như vậy!
Lam Băng vẫn tiếp tục nói: "Vương Gia, thuộc hạ biết tình cảm của người
dành cho Nguyên Bảo, nhưng thuộc hạ vẫn có mấy câu muốn nói với Vương
Gia. Nghe hoàng tử nói, vì người nghe nói cô ta và Hoàng Phủ Vô Song
động phòng nên mới ép hắn thoái vị trước, nếu như chúng ta không đánh
bại đám người ở Vũ Đô, bây giờ cô ta đã là Hoàng hậu của Hoàng Phủ Vô
Song. Đêm đó, cô ta chạy trốn cùng Hoàng Phủ Vô Song, nhưng đến cuối
cùng cô ta lại ở lại, còn chủ động để bại lộ hành tung, tự nguyện đi
theo hoàng tử Nạp Lan vào cung gặp người. Khi đó, chắc chắn cô ta đã
biết Vương Gia vẫn còn sống, cô ta cũng biết Vương Gia yêu cô ta nên mới cố ý ở lại thôi. Vương Gia đừng quên, cô ta là nữ nhi của Hoa Mục, còn
giúp phụ thân cô ta hãm hại Vương gia, trên pháp trường, nếu không phải
vì cô ta, Vương Gia sẽ không...."
"Đủ rồi!" Cơ Phượng Ly chợt lên tiếng ngắt lời Lam Băng, trong mắt tràn
ngập sự lạnh lẽo: "Các ngươi lui xuống đi. Về thân phận của nàng, không
được tiết lộ ra ngoài nửa câu! Thanh Lạc cô cô, hãy cho cô ta xuất cung, đi càng xa càng tốt!"
"Dạ!" Lam Băng kinh ngạc lên tiếng, cúi người lui xuống.
Ánh chiều tà khuất dần về phía Tây, ánh sáng trong điện tối dần, Cơ Phượng
Ly đột nhiên cúi người xuống ho khan, cơ thể không ngừng rung lên, bóng
dáng cô độc trong đại điện u ám.
Hoa Trứ Vũ ngồi trước cửa sổ Thiên điện, nhìn ra bầu trời dần ảm đạm bên ngoài, trái tim nàng cũng như bị bao phủ bởi mây đen.
Lòng nàng có phần rối loạn.
Đêm đó, sau khi nghĩ Nạp Lan Tuyết có thể là Cơ Phượng Ly, nàng đã bất chấp tất cả tới đây, hai ngày liền không ngủ chăm sóc cho hắn. Khi hắn tỉnh
dậy, sự căng thẳng trong lòng mới được buông lỏng, nhưng cảm giác đau
đớn âm thầm lại dần dần trỗi dậy.
Nàng nghe nói, Hoa Mục đã âm thầm bắt cóc Hoàng Phủ Vô Thương trốn khỏi
hoàng cung. Có thể thấy, ông vẫn chưa chết tâm, vẫn còn muốn lật đổ Nam
Triều, nàng không biết vì sao một người trung dũng như phụ thân phải
trở thành nghịch tặc phản quốc? Trong lòng nàng, ông hoàn toàn không
phải người tham vinh hoa phú quý.
Từ lâu, nàng luôn lấy việc lật đổ Cơ Phượng Ly, lật đổ Viêm Đế, rửa oan
cho Hoa gia là mục đích sống. Vậy mà khi mọi chuyện thay đổi, chân tướng phơi bày, nàng thật sự không biết mình nên đi con đường nào.
"Bảo cô nương, Vương Gia sai nô tỳ tới mời cô nương đến tẩm điện dùng bữa." Ngoài cửa có tiếng cung nữ truyền tới.
Hoa Trứ Vũ đáp lời, định bước ra ngoài đã thấy mái tóc dài rơi xuống. Vừa
mới tỉnh dậy, nàng thắp nên lên, ngồi trước gương đồng, giơ tay lên định vấn tóc lại. Vốn nàng muốn vấn một kiểu tóc hoa lệ cầu kỳ, nhưng vấn
thật lâu mà không thành công. Sau khi khôi phục thân phận nữ nhi, ở
trong Nhiếp phủ đều do Thúy Vân tự tay trang điểm, vấn tóc cho nàng. Từ
khi tới nơi này, việc gì cũng trở nên khó khăn. Nàng khẽ thở dài, đang
định vấn một búi tóc đơn giản hơn thì nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ
phía sau, nàng quay đầu nhìn lại, Cơ Phượng Ly đang chậm rãi bước về
phía nàng.
Hắn đi tới đứng trước mặt nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong không gian tranh tối tranh sáng, hắn cúi đầu nhìn nàng chăm chú.
Hoa Trứ Vũ cảm giác nhịp tim mình đập nhanh lên, nàng giơ tay vén tóc lên
trán, mỉm cười nói: "Đã quen ăn mặc kiểu nam nhân nên chỉ biết mấy kiểu
tóc đơn giản. Có phải ta rất ngốc không?"
Cơ Phượng Ly nghe thấy vậy, trong mắt khẽ xuất hiện làn sương mờ. Khóe mắt hắn khẽ cong lên, dịu dàng nói: "Về sau Bảo Nhi không cần cải trang
thành nam nhân nữa, hãy để ta chải tóc cho nàng, được không?"
Hoa Trứ Vũ nghẹn ngào mỉm cười: "Ngươi biết chải sao?"
"Trước đây, ta từng chải tóc cho mẫu hậu." Hắn nhẹ nhàng cầm lấy chiếc lược
ngọc trong tay nàng, bắt đầu chải xuống, động tác chậm chạp, cẩn thận
như sợ làm đau nàng, động tác của hắn cũng không thành thạo, thậm chí
còn có phần vụng về, vật lộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng có thể búi xong tóc cho Hoa Trứ Vũ. Hắn để lược ngọc xuống, xoay người Hoa Trứ Vũ
lại, lấy tay nâng cằm nàng lên, lau đi nước mắt trên gò mà nàng, đôi mắt thâm thúy, thì thào nói: "Bảo Nhi."
Trong chớp mắt, hắn đã vươn tay ôm lấy nàng, cánh tay dần dần thít chặt lại,
lúc này hắn mới giật mình, thì ra nàng mảnh mai yếu ớt như vậy. Chỉ là
cơ thể mỏng manh này đã từng mặc ngân giáp chém giết trên chiến trường,
từng dẫn Hổ doanh xâm nhập ra phía sau địch. Hắn càng nghĩ càng đau
lòng, từ khi biết nàng là nữ nhi, hắn đã rất vui mừng, nhưng hôm nay,
cảm giác đau lòng đã lấn át sự vui mừng đó. Cánh tay hắn càng lúc càng
chặt, ôm nàng mạnh mẽ như muốn khảm nàng vào da thịt, mãi mãi không chia lìa.
Hoa Trứ Vũ để mặc cho hắn ôm, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn
phảng phất bên tai nàng, ngực của hắn thật vững chãi, thật ấm áp. Nàng
vòng tay ôm chặt lấy hắn, tựa vào ngực hắn, khẽ nhắm hai mắt lại, những
giọt nước khẽ lăn xuống. Hắn vẫn còn sống, hắn vẫn còn sống....
Cảm nhận được sự đáp lại của nàng, hắn khẽ run lên, ôm nàng càng thêm chặt, chặt tới mức nàng không thở nổi. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp của hắn: "Bảo Nhi, trong lòng nàng có ta, đúng không?"
Hoa Trứ Vũ mấp máy môi, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nghiêng người qua hôn lên môi nàng. Hình như hắn sợ nghe được câu trả lời của nàng, cũng hình như hắn hoàn toàn không cần câu trả lời của nàng. Thay vì hỏi nàng,
không bằng nói hắn đang tự hỏi mình.
Nụ hôn nhẹ nhàng như mưa rơi xuống.
Hắn hôn lên giọt nước nơi khóe mắt nàng, hôn lên sự ưu sầu hiện giữa hai
chân mày nàng. Mạnh mẽ bá đạo mà dịu dàng lưu luyến như vậy. Lúc này,
nàng không muốn suy nghĩ gì nữa, số mệnh, tranh đấu, tất cả chỉ có người trước mắt mới là thật.
"Ở lại bên cạnh ta, được không?" Hơi thở của hắn mang theo mùi trúc thoang thoảng, nóng bỏng phả tai nàng. Hoa Trứ Vũ tựa đầu vào vai hắn, hé mắt
nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm tĩnh mịch, tiếng gió thổi qua tán lá lao xao
như một giai điệu du dương, êm ái, trong lòng tràn đầy mật ngọt, nàng
nhẹ nhàng nói: "Ừm!"
Bữa tối bày ra trong tẩm điện của Cơ Phượng Ly, ngồi trong chỉ có hai người bọn họ. Trên bàn bày ra cháo gạo tẻ, vịt hấp lá sen, cá ngũ sắc, đậu
phụ bát bảo, một bát canh nhỏ, chay mặn phối hợp, tuy không nhiều món
nhưng đều là những món nàng thích ăn nhất.
Khi còn ở trên chiến trường, Cơ Phượng Ly đã từng nghiên cứu thực đơn của
nàng, nắm rõ khẩu vị của nàng như lòng bàn tay. Mấy ngày ăn không ngon
ngủ không yên, Hoa Trứ Vũ vừa thấy mỹ vị liền cầm đũa lên chọc chọc vào
lá sen.
"Lần này ăn mặn được rồi chứ?" Nàng gắp một miếng thịt vịt lên, cười tủm tỉm hỏi.
Cơ Phượng Ly không hề động đũa, hắn lẳng lặng quan sát nàng ăn cơm, khóe
mắt khẽ cong lại mang theo ý cười. Thấy nàng thích ăn món nào, hắn liền
cầm đũa gắp thêm vào bát nàng.
Bất tri bất giác, thức ăn trên bàn đã bị nàng quét sạch hơn phân nửa, lúc
đấy nàng mới nhận ra Cơ Phượng Ly vẫn chưa ăn gì. Mắt thấy nàng đã buông đũa xuống, hắn mới cầm đũa, bưng bát cháo lên, ăn với số thức ăn còn
lại.
Cơ Phượng Ly dùng xong bữa, có thái giám rón rén bước vào dọn dẹp, một
cung nữ lặng lẽ bước vào, dâng trà cho bọn họ rồi lại lặng lẽ lui ra.
Trước khi ra ngoài, cung nữ kia còn cẩn thật đóng chặt cửa tẩm điện lại. Hoa Trứ Vũ nhìn quanh, ngoài nàng và Cơ Phượng Ly thì không còn ai
khác, nàng vội đặt chén trà xuống, đứng dậy định đi về Thiên điện nghỉ
ngơi. Mới đi được hai bước, giọng nói ấm áp như gió xuân đưa tới: "Nàng
đi đâu vậy?"
Hoa Trứ Vũ nói: "Ta đến Thiên điện nghỉ ngơi." Nàng thật sự không biết nên đi về chỗ nào.
"Cung nữ trực đêm đã ở Thiên điện rồi." Hắn nâng chén trà lên, uống một ngụm.
"Vậy ta ở đâu?" Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi. Hôm nay nàng không cần thức đêm
chăm sóc hắn nữa, cũng phải cho nàng một nơi để nghỉ ngơi chứ, mấy ngày
này nàng đã rất mệt rồi.
Nghe vậy, khóe môi Cơ Phượng Ly khẽ cong lên tạo thành một nụ cười yếu ớt,
hắn đặt chén trà xuống đi về phía nàng. Trong nháy mắt, hắn đã bế bổng
nàng bước về phía trước. Rõ ràng đang ôm nàng mà hắn vẫn đi nhanh như
thỏ, động tác rõ ràng rất bá đạo nhưng lại dịu dàng tới cực điểm. Hắn bế thẳng nàng vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường. Nàng chợt
thấy vai mình lạnh toát, không biết hắn đã cởi áo khoác ngoài của nàng
ra từ lúc nào. Ánh mắt hắn sáng bừng, đáy mắt có sự cuồng nhiệt cố nén,
cũng có sự thâm thúy vô tận nàng không hiểu nổi.