Cô nhi quân trong rừng rậm đã cất binh mã sang, cùng với những binh mã
đuổi theo của Tiêu Dận giáp lại một chỗ. Bình Lão Đại tránh được đám
người đang vây quanh hắn, lập tức phi thân tới, ôm lấy Hoa Trứ Vũ đang
té ngã trên đất, xoay người lên ngựa.
Tiêu Dận vẫn ngồi ngay ngắn trên ngựa như trước, không hề đuổi theo, khuôn
mặt tuấn mỹ lạnh lẽo như băng. Hắn chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, trong nháy mắt, đầu vai Hoa Trứ Vũ trở nên đau đớn.
Nàng nhăn mày nhìn xuống, nhất thời hoảng sợ.
Trên đuôi cây tên màu vàng kia, có một sợi tơ trắng mịn, lấp lánh dưới ánh
trăng, mà một đâu dây tơ khác nằm trên ngón tay Tiêu Dận.
Đảo câu tiễn!
Mũi tên Tiêu Dận bắn vào vai nàng, đúng là một mũi Đảo câu tiễn.
Trước kia, nàng từng nghe nói Bắc Triều có một loại Đảo câu tiễn, trên đầu
mũi tên có đảo câu, sau khi bắn trúng, không thể trực tiếp nhổ ra, mà
chỉ có thể dùng đao kiếm khoét phần thịt ghim mũi tên này ra. Mà loại
tiễn này còn có một điểm trí mạng, đó là sợi tơ mảnh gắn trên mũi tên,
một đầu sợi tơ này lại gắn với tay người bắn. Loại tơ này rất cứng, đao
kiếm bình thường không thể cắt được, cho nên khi trúng Đảo câu tiễn,
không thể chạy trốn.
“Đây là Đảo câu tiễn, tối nay ta chạy không thoát rồi, ngươi mau dẫn Cô Nhi
quân rời đi, thêm một lát nữa sẽ không chạy nổi đâu.” Hoa Trứ Vũ vội
vàng nói.
“Không được, ta phụng mệnh tướng quân, dù có chết trận, cũng phải mang cô
nương đi.” Bình Lão Đại trầm giọng nói, cầm kiếm chém vào sợi tơ kia,
đầu vai Hoa Trứ Vũ đau đớn, mà sợi tơ kia, vẫn thẳng tắp như trước,
không chút sứt mẻ.
“Tối nay ngươi có chết trận, cũng không cứu được ta, các ngươi đi mau! còn
rừng xanh lo gì không có củi đốt!” Hoa Trứ Vũ lạnh giọng nói, trong
giọng nói mang theo một loại khí thế khiến người ta không thể cự tuyệt,
khiến người ta không thể không tuân theo mệnh lệnh của nàng.
Bình Lão Đại chỉ cảm thấy ngữ khí này làm hắn nhớ tới một người, trái tim khẽ co rút, đau đớn.
Hoa Trứ Vũ xoay người xuống dưới, rút trâm bạc trên đầu, hung hăng cắm vào
lưng chiến mã, chiến mã hí dài một tiếng, mang theo Bình Lão Đại bay vào màn đêm.
Lúc này nàng mới quay lại, nhìn vương giả đang ngồi thẳng trên lưng ngựa
màu đen. Mà Tiêu Dận, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, cũng không nói gì, đôi
mắt màu tím phản chiếu trong đêm đầy mạnh mẽ và căm phẫn.
Một đội thiết kỵ đồng loạt xông lên, vây thành một vòng tròn, nhốt Hoa Trứ Vũ vào trong.
Hắn giơ tay, quấn lấy sợi tơ trên cổ tay, giống như một người con gái quấn sợi thêu hoa, động tác rất chậm, rất thong thả.
Một vòng lại một vòng.
Mỗi một vòng, đầu vai Hoa Trứ Vũ đau như bị xé rách. Mỗi một vòng, nàng lại bị bức bước lại gần Tiêu Dận.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Tiêu Dận lại bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt tím nheo chặt, trong mắt hiện lên bóng đen mờ mịt.
Hoa Trứ Vũ thầm nghĩ xong rồi, chỉ thấy Tiêu Dận nhẹ nhàng huýt một tiếng,
Đại Hắc Mã liền chạy đi. Hoa Trứ Vũ bị sợi tơ kéo chặt, không thể không
chạy theo nó.
Nàng liều mạng chạy, nàng biết, mình tuyệt đối không thể dừng lại, một khi
nàng ngã xuống, mũi tên gắn chặt với máu thịt này, có thể rút mất tính
mạng của nàng, không chỉ có thế, vai nàng, thậm chí cả cánh tay của nàng cũng có thể bị phế bỏ.
Ánh trăng lúc sáng lúc tối, giống như sắc mặt và tâm tình của ai đó khó có thể đoán được.
Cũng may, ngựa không chạy nhanh lắm, có lẽ Tiêu Dận cũng không muốn để nàng
chết. Nhưng nàng cũng phải chạy với tốc độ cao nhất. Còn có bả vai kia,
thỉnh thoảng lại truyền tới cảm giác xé rách đầy đau đớn, đúng là một
hình phạt tàn khốc.
Khi ngựa chạy về tới trướng của Tiêu Dận, Hoa Trứ Vũ không biết mình đã
chạy bao lâu, mồ hôi, từ trên trán, chảy qua hai má, trôi đi lớp bột
phấn trên mặt.
Tiêu Dận lập tức xoay người nhảy xuống, đi nhanh vào bên trong, bị sợi tơ
kéo căng, Hoa Trứ Vũ chỉ đành nhấc những bước chân mệt mỏi, đi vào vương trại của Tiêu Dận.
Vương trại đang ấm áp như mùa xuân vì sự xuất hiện của hai người, mà tăng thêm một cỗ áp lực nặng nề.
“Nói đi, cô là ai?” Hắn đưa lưng về phía Hoa Trứ Vũ, lạnh lùng hỏi.
“Ta là ai? Có quan trọng như vậy không?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, giọng
nói trong suốt, ngữ khí lạnh lùng, cùng với âm thanh mềm mại trước đây
hoàn toàn khác nhau.
Tiêu Dận kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy có một mình cầm kỹ đang đứng trong trại của hắn.
Vẫn là người con gái kia, nhưng hắn lại cảm thấy có điểm không giống, không còn là quân kỹ và cầm kỹ kính cẩn nghe theo mệnh lệnh của hắn, nàng
bình tĩnh thẳng lưng đứng ở nơi đó. Trên mặt chỉ còn một lớp son phấn mờ nhạt, mặt đẫm mồ hôi, dưới ánh sáng mờ nhạt, càng tôn lên đôi mắt xinh
đẹp sáng ngời của nàng.
Đó là một đôi mắt phượng xinh đẹp, sóng mắt đong đưa có thần khiến người
ta hồn xiêu phách lạc. Mà lúc này, lại như một đầm nước mênh mông đã
đóng chặt băng, lạnh lùng nhìn hắn.
Tiêu Dận giật mình.
“Cô là……” Hắn cảm thấy khó tin hỏi, “Cô là…… Mộ Vân công chúa, công chúa hòa thân?”
Có thể khiến Hoa Mục phái Cô Nhi quân tới cứu, hắn biết thân phận nàng
không hề đơn giản. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, người đó lại chính
là công chúa hòa thân.
Trong ý nghĩ của hắn, thiên kim tiểu thư Nam Triều, được tấn phong làm công
chúa đến hòa thân, bị hắn ném vào hồng trại, sao có thể trở thành cầm kỹ bên cạnh hắn? Hơn nữa, còn có thể ở trên chiến trường, dùng cầm khúc hỗ trợ Nam Triều.
Tuy rằng hôm đó hắn cũng không hiểu vì sao Nam Triều có thể chiến thắng.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cảm thấy có liên quan tới cầm kỹ kia. Hắn nghĩ,
nàng chính là gian tế của Nam Triều.
Không ngờ, nàng chính là Mộ Vân công chúa, con gái của Hoa Mục.
Người con gái kia cũng không đáp lại lời hắn, chỉ duyên dáng cười, rồi lại cười, nụ cười đầy kiêu ngạo, còn có phần chế nhạo.
Tiêu Dận lạnh lùng cười, bị hắn ném vào hồng trại còn có thể sống sót đi ra
ngoài, lại còn là một người con gái nhỏ bé của Nam Triều, hắn không thể
không nhìn nàng bằng con mắt khác.
Nghĩ tới những lần trước, nàng cố gắng chịu đựng bao nhiêu sự khuất nhục,
cũng khiến hắn rất khâm phục, đổi lại là người khác, sợ đã sớm tự tử
chết đi cho rồi.
“Cô là con gái Hoa Mục, tốt, rất tốt…… Vốn bản điện hạ còn chưa nghĩ ra nên đánh bại Nam quân như thế nào, bây giờ mọi chuyện đang lâm vào bế tắc,
sự xuất hiện của cô, thật sự là quá tốt, thời cơ thật vừa vặn. Ngày mai, bản điện hạ sẽ trói cô lại, nhét vào xe chở tù nhân, kéo đến chiến
trường. Nếu như Hoa Mục không đầu hàng, bản điện hạ cho người lột sạch
quần áo của cô.” Tiêu Dận cười lạnh, quát lên, “Người đâu! Đem cô ta
trói……”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn: “Ngươi dám!”
Cùng với tiếng hét này, là một tiếng đập bàn cực mạnh phía sau lưng.
Lỗ tai Tiêu Dận ong lên, hắn còn tưởng mình nghe nhầm, hắn không tin trừng lớn mắt, nhìn quanh một vòng, xác định chắc chắn không còn ai khác, chỉ có hắn và nàng!
Người nói chuyện không phải hắn, thì chỉ có thể là nàng!
Từ khi Tiêu Dận chào đời tới nay đã được hai mươi ba năm, hắn chưa bao giờ nghe thấy có ai lớn tiếng nói chuyện với hắn kiểu đó, ngay cả phụ vương mẫu hậu của hắn cũng chưa từng như vậy. Còn là câu “Ngươi dám”!
Một người con gái bình thường, gặp phải loại chuyện này, không phải nên
khóc cầu xin tha thứ sao, sao lại còn có can đảm mắng hắn.
Mà nàng, còn dám hét lên: Ngươi dám!
Không những thế, còn là đập bàn mà nói.