Chỗ Hoa Trứ Vũ đang đứng lúc này là lầu ba quán trà Mãn Xuân, đây là chỗ Bình Lão Đại bao lại từ tay người khác sáng sớm nay.
Dù đang đặt mình trong quán trà, nàng không hề uống lấy một ngụm, chỉ đứng yên lặng bên cửa sổ, chăm chú nhìn xuống dưới.
Bên dưới toàn người là người.
Trên đài vẫn trống không.
Trong lúc chờ cơ hội, Hoa Trứ Vũ vận chân khí thêm một lần nữa, xác định nội
lực đã hoàn toàn khôi phục lại mới cảm thấy yên tâm.
Đám người bên dưới đột nhiên xôn xao hẳn lên, Hoa Trứ Vũ nhanh chóng khôi
phục tinh thần chăm chú theo dõi. Dưới đài hành quyết lúc này, đã có hai hàng quan binh tiến vào dọn dẹp, bọn họ đều mặc áo giáp màu đen, là
những binh sĩ đến từ kinh thành.
Dân chúng lui ra không lâu, các tướng sĩ Hoa gia liền bị áp giải lên. Đó là những gương mặt quen thuộc, không lâu trước đây còn từng cùng nàng kề
vai giết địch trên chiến trường bảo vệ quốc gia. Mà hôm nay, bọn họ lại
trở thành tội nhân sắp sửa bị chém đầu.
Người bị áp giải lên cuối cùng chính là Bình Tây hầu Hoa Mục, thân hình cao
lớn kiên cường giờ đã gầy đi không ít. Mặc chiếc áo tù trắng trên người
có phần trống trải. Trên mặt đầy những vết sẹo, chắc là miệng vết thương bị nhiễm trùng, khuôn mặt hơi sưng, nếu không nhìn kỹ thì Hoa Trứ Vũ
cũng không nhận ra ông.
Tim Hoa Trứ Vũ đau như bị dao cắt, một bàn tay nắm vào cánh cửa sổ không
kiềm chế được, cánh cửa vỡ thành những mảnh gỗ vụn lả tả rơi xuống.
Nhìn bốn phía xung quanh, quan sát địa hình thật rõ ràng rồi mới nâng mũi
chân lên, nhanh nhẹn bay ra ngoài cửa sổ, bám trụ vào song cửa rồi mới
thả người lên nóc nhà. Chỉ một lát sau, thân ảnh của nàng đã xuất hiện
trong đám người chật chội trên pháp trường.
Ánh nắng bên ngoài vô cùng mãnh liệt, chiếu xạ lên thanh đao trong tay đao phủ chói lóa khiến người ta mù mắt.
Sau khi áp giải tội nhân lên đài, xung quanh trở nên yên tĩnh, vài người đi qua đội ngũ xếp hàng bên dưới, đi về phía trước.
Người dẫn đầu là một người mặc quan phục màu đỏ tía hoa văn hình mây, bên
hông đeo một chiếc đai ngọc nhiều màu, tôn lên thân hình cao lớn, thon
dài của hắn. Lộ ra một gương mặt vô cùng tuấn mỹ, đôi lông mày hẹp dài
đẹp như tranh vẽ, đưa mắt nhìn tới đâu nhiếp hồn đoạt phách tới đó. Hắn
chậm rãi đi lên đài cao, cảm giác tuấn mỹ mà kiêu ngạo, thiên hạ vô
song.
Mỗi một hành động của hắn đều vẽ ra hai chữ: Tao nhã.
Giống như một khối ngọc quý đã được mài dũa, nhìn vẻ ung dung của hắn, cho dù là người thô lỗ tới đâu, đứng trước mặt hắn cũng không nhịn được dịu
dàng đi mấy phần.
Nhìn quần áo trên người và thái độ cung kính của những người phía sau, chắc
chắn chính là Tả tướng Cơ Phượng Ly, phu quân cũ của Hoa Trứ Vũ nàng.
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, một đôi mắt màu đen trong suốt như đang có người không ngừng rót mực vào, càng lúc càng đen, càng lúc càng đậm, càng lúc càng
sâu thẳm.
Hoa Trứ Vũ không thể không thừa nhận, ba chữ Cơ Phượng Ly này đã sớm khắc
sâu trong đầu nàng. Mấy ngày nay, tuy không phải hàng ngày hàng đêm,
nhưng nàng vẫn thường xuyên nghiến răng nghiến lợi nhớ kỹ cái tên này.
Trong lòng nàng, đã sớm ném hắn xuống ngang hàng với loại tiểu nhân, với loại giặc cướp xấu xa, nàng đã quên đi mất danh hiệu đệ nhất công tử đế đô
của hắn, trong đầu nàng luôn mơ hồ nghĩ tới gương mặt nham hiểm, xấu xí.
Nhưng nhìn thấy một người phong độ, thoát tục như thần tiên trước mắt, Hoa Trứ Vũ nhất thời ngơ ngác.
Đến khi xác nhận rõ ràng người kia chính là Cơ Phượng Ly, nàng không khỏi thầm oán ông trời bất công.
Vô cùng bất công.
Sinh ra một lớp da hoàn mỹ như vậy trên người hắn, thật khiến người ta giận dữ.
Nhưng người có xinh đẹp đến mấy, cũng chỉ là một tên ngụy quân tử.
Đây có lẽ lần đầu ngụy quân tử tới Lương Châu, trong nháy mắt có rất nhiều người bị hắn hấp dẫn, nhất là phụ nữ.
Hoa Trứ Vũ nhăn mày thầm tính toán trong lòng, không biết lát nữa có cứu
được phụ thân không, có cơ hội đâm Cơ Phượng Ly một đao hay không. Nàng
chưa từng nghe nói Cơ Phượng Ly biết võ công, nghe nói, tứ đại tuyệt thế nam tử đương thời không có hắn, vì võ công bị khiếm khuyết.
Cơ Phượng Ly lên đài làm giám trảm, sau khi hắn ngồi xuống có một quan
hình bộ đứng dậy, bắt đầu thống kê số tội của phạm nhân, đọc điếu văn.
Đợi đến khi hoàn thành thủ tục cũng đã đến giờ hành quyết, chỉ thấy Cơ
Phượng Ly cầm lệnh bài khắc chữ ‘trảm’ trên bàn lên.
Tất cả mọi người căng thẳng nhìn lệnh bài trong tay hắn, không có ai để ý
tới trong mắt Cơ Phượng Ly hiện lên sự tiếc nuối rất sâu.
Mắt thấy lệnh bài sắp rơi xuống đất, đại đao trong tay đao phủ cũng sắp giơ lên.
Trong một khắc chỉ mành treo chuông, đoàn người đông đúc chợt hét ầm lên, có
người kêu lớn, người nhảy người chạy, có người xông về phía pháp trường, có người né về phía sau. Không khí đang yên tĩnh phẳng lặng, chợt như
biển xanh dậy sóng, khắp nơi đều vang lên tiếng thét chói tai, còn có
tiếng pháo nổ bùm bùm.
Pháo là do Hoa Trứ Vũ mệnh lệnh cho Cô Nhi quân ẩn trong đám người xâu thành những chuỗi dài, đốt phía dưới chân mọi người.
Đám đông vốn đang chen chúc chật chột, vừa đốt pháo, xung quanh pháp trường lập tức rối loạn, binh sĩ muốn khống chế cũng không khống chế được.
Binh sĩ canh giữ đài hành quyết cũng bị đám người chen chúc đẩy lùi về
sau.
Nhưng đúng lúc này, Hoa Trứ Vũ bắt đầu di chuyển, những Cô Nhi quân ẩn trong đám người cũng bắt đầu ra tay.
Hoa Trứ Vũ giơ tay lên, cổ tay đao phủ liền mềm nhũn, đại đao trong tay rơi xuống đất. Nàng nhảy lên vai một người khác, giống như cánh chim bay
vút lên trên đài.
Chiến bào màu trắng đơn sắc lấp lánh dưới ánh mặt trời tung bay theo làn gió, giống như một đóa Bạch Liên nở rộ. Một nửa mái tóc dài đổ xuống vai,
phóng túng xòa vào hai bên má che mất khuôn cằm tao nhã mà ôn nhu.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều chấn động.
Chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, bờ môi mỏng
mím chặt, chiếc cằm cong kiêu ngạo, vẻ ngạo mạn kia, lạnh lẽo kia, ánh
mắt đầy vẻ khinh thường kia, không phải là Ngân diện Tu la thì còn là ai khác?