Có nằm mơ Hoa Trứ Vũ cũng không ngờ được, đợi đến khi nàng chạy tới chỗ tụ họp bên ngoài thành, Bình Tây hầu Hoa Mục đã vĩnh viễn nhắm hai mắt
lại.
Nguyên nhân cái chết là trúng độc.
Từ trước lúc bị áp giải lên pháp trường, đã bị người hạ độc trước.
Hoa Trứ Vũ đem những tướng lĩnh vừa cứu về cho Cô Nhi quân chăm sóc, nàng,
Bình Lão Đại, Khang Lão Tam và cả Đan Hoằng cùng nhau đem Hoa Mục mai
táng ở dải cát vàng Tây Cương hoang vắng, một nấm mồ nho nhỏ, ngay cả
một cái bia cũng không có.
Hoa Trứ Vũ quỳ trước mộ, bình tĩnh tới đáng sợ.
Khóe mắt khô khốc, nước mắt sớm đã bay hơi. Mà trái tim nàng, giống như bị
một đao lại một đao lăng trì, đau thấu xương. Cuối cùng, nàng cũng không giữ được tính mạng của phụ thân.
Mái tóc đen rối tung sau lưng nàng. Chiến bào tung bay trong gió khiến cả
người lạnh lẽo. Phía sau chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo, đôi mắt trong
suốt ửng hồng, lạnh tới tận cùng.
Cũng không biết đã trôi qua được bao lâu, nàng mới chậm rãi đứng dậy, lẳng lặng nói: “Đi thôi!”
Có lẽ truy binh sẽ đuổi tới, bây giờ nàng không muốn làm gì hết, chỉ cần còn có thể sống sót.
Tiếp tục sống!
Chỉ khi nàng còn sống, mới có thể rửa sạch tội danh cho phụ thân, để cho ông an nghỉ thực sự.
Nàng lẳng lặng đứng dậy thản nhiên nói: “Bây giờ không thể trở về Nam Triều, các ngươi tự tìm chỗ trốn đi.”
“Tướng quân, ngài muốn đi đâu? Chúng ta không thể đi cùng nhau sao?” Đan Hoằng giữ chặt ống tay áo đầy máu của Hoa Trứ Vũ, vội vàng hỏi.
Vẻ mặt của Bình Lão Đại và Khang Lão Tam cũng tràn ngập mong chờ.
“Không, các ngươi không ai được theo ta, ta muốn ở một mình.” Nàng cúi đầu nói.
Từ nay về sau, trần thế mờ mịt, nàng không còn người thân để dựa vào.
Chỉ có mình nàng cô độc.
“Tướng quân, nhất định ngài phải bỏ lại chúng ta sao?” Đan Hoằng mím môi, thê lương hỏi.
Hoa Trứ Vũ kiên quyết xoay người lên ngựa.
Việc cướp pháp trường vừa rồi bọn họ đã ra sức không ít, bây giờ nàng cũng
không còn là tướng quân nữa, nàng không muốn liên luỵ bọn họ, bọn họ
cũng cần có cuộc sống của chính mình.
“Thôi được, nếu tướng quân đã kiến quyết như vậy, chúng ta cũng không phản
đối. Thế này đi, ba tháng sau, chúng ta sẽ gặp mặt ở Vũ Đô.” Bình Lão
Đại nặng nề nhìn Hoa Trứ Vũ, giọng nói trầm buồn.
Bình Lão Đại cũng đoán được, sớm muộn gì cũng có ngày Hoa Trứ Vũ trở về Vũ
Đô. Hắn cũng biết, bây giờ Hoa Trứ Vũ cần được ở một mình.
Bọn họ không dám cãi mệnh lệnh của Hoa Trứ Vũ, đành bất đắc dĩ nhìn Hoa Trứ Vũ lần cuối, rồi chạy thẳng về hướng Tây Cương. Mấy năm nay, trải qua
vô số trận đánh ở đất Tây Cương, bọn họ đã quá quen thuộc với địa hình
nơi này, trốn tránh một thời gian cũng không có vấn đề gì.
Đợi đến khi nhìn thấy bóng dáng bọn họ khuất hẳn sau đường chân trời, Hoa
Trứ Vũ mới giục ngựa chạy về phía Bắc. Chưa đến một nén nhang, đã nghe
thấy tiếng ngựa của truy binh đuổi theo phía sau.
Áo giáp màu đen, đúng là binh sĩ ở kinh thành.
Cuối cùng cũng đuổi tới đây.
Hoa Trứ Vũ ghìm ngựa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ước chừng có trên trăm
người đang chạy về phía nàng. Nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, một người trong số
họ rút lưỡi đao sắc bén trong tay, xông tới. Sát khí dày đặc, càng gần
càng mạnh mẽ.
Hoa Trứ Vũ biết mình không còn đường lui, nàng đuổi Đan Hoằng và Cô Nhi
quân đi, vì muốn một mình dẫn theo đám truy binh này. Bởi vì, nàng không muốn có người hy sinh nữa, bọn họ đã làm cho nàng quá nhiều chuyện.
Nàng xoay người xuống ngựa, rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo chiếu qua hai tròng mắt đỏ tươi, một màu đỏ chói lọi.
“Tất cả cùng lên đi!” Giọng nói của nàng rất lạnh, vô cùng lạnh.
Trong phút chốc, những mảnh hàn quang đan chặt thành một tấm lưới đổ về phía
nàng, một loạt tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, bên cạnh Hoa Trứ Vũ đã
có người ngã xuống.
Hoa Trứ Vũ rút kiếm ra khỏi người đó, từng giọt máu đặc sệt chảy xuống mũi kiếm rơi xuống đất.
“Đến đây!” Nàng thản nhiên cười nói, dáng người cao gầy thẳng tắp, chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo, phát ra ánh sáng chói mắt.
Đám truy binh không nhịn được rùng mình, bọn họ cũng từng nghe qua danh
tiếng của Ngân diện Tu la, không ngờ sau khi thoát khỏi vòng vây của hơn mấy nghìn binh sĩ, mà vẫn còn dũng mãnh như vậy.
“Chúng ta cùng xông lên! Hắn sắp không chống đỡ được rồi.” Không biết là ai hô lớn.
Trong phút chốc, lại có thêm mười mấy binh sĩ xông tới.
Thật ra, người kia nói không sai, Hoa Trứ Vũ đã hao phí không ít chân khí,
bây giờ rất mỏi mệt. Huống chi, nội lực của nàng mới được khôi phục hôm
qua. Bây giờ, một mình chống lại cả tập thể, cần phải tốc chiến tốc
thắng không thể để kéo dài, nếu không nàng không thể kiên trì được quá
lâu, đến khi sức cùng lực kiệt, chỉ còn một con đường chết.
Những người kia hình như cũng cảm nhận được điều đó, phân tán lực lượng, bắt đầu tiến công từ nhiều góc độ.
Sau một hồi chém giết, đột ngột có một thanh kiếm chớp lên đâm vào vai
nàng. Mà kiếm quang lập lòe, bám lấy nàng như hình với bóng.
Sức lực dần dần cạn kiệt, trên người Hoa Trứ Vũ không biết đã có bao nhiêu vết thương, cơ thể nàng dần dần chết lặng.
Vào đúng lúc này, có tiếng vó ngựa thanh thúy truyền tới.
Trước mắt hiện lên một màn mưa máu, Hoa Trứ Vũ thở dốc ngăn được một kiếm.
Xuyên thấu lớp lớp quang ảnh, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy một chiếc xe ngựa
đang chạy tới.
Người tới là địch hay bạn?
Hoa Trứ Vũ đang phỏng đoán, liền nhìn thấy xe ngựa dừng lại cách chỗ bọn họ không xa.
Người đánh xe là một nô bộc mặc bộ quần áo màu xám, nhìn qua trông rất già.
“A Quý, đã xảy ra chuyện gì thế, sao lại dừng xe?” Trong xe ngựa, truyền
ra một giọng nói trầm thấp mà hơi lạnh, giống như suối nước lạnh bắn
tung trên mặt đá.
Nô bộc đánh xe cuống quít khom người bẩm báo: “Bẩm công tử, là một đám người đang vây đánh một người.”
Người trong xe ngựa “À” một tiếng, lại nói: “Sao lại có chuyện bất công như vậy? Nếu đã như thế, ngươi còn không mau hỗ trợ!”
“Vâng, công tử!” A Quý đáp một tiếng, rồi nhảy xuống dưới xe, vừa tung người
đã nhảy vào trong vòng chém giết giữa Hoa Trứ Vũ và đám người kia.
“Các ngươi là ai, chúng ta là quân đội triều đình đang bắt nghịch tặc phản
loạn, các ngươi mau rời khỏi đây.” Một binh sĩ cầm đầu nhìn thấy A Quý
xông tới, liền cất lời nói.
Hắn chỉ nghĩ, nói ra những lời này chắc chắn người kia sẽ sợ hãi.
Nhưng A Quý kia đến mí mắt cũng chưa thèm động, không thèm nhìn hắn tới một
lần. Tựa như, ngoài lời nói của chủ nhân, những lời của người khác chỉ
là gió thoảng. Trông ông tuổi già sức yếu, trong tay còn chống một cây
quải trượng. Nhưng khi vào trong vòng tròn chém giết, lại giống như
thanh niên bình thường, quải trượng trong tay vù vù xé gió, đánh những
binh sĩ này hoa rơi nước chảy, chỉ một lát sau, không phải nằm xuống,
thì cũng là người ôm chân, người ôm bụng rên rỉ, không đứng dậy nổi.
“Người trẻ tuổi, còn không mau đi!” A Quý nói với Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ ôm quyền, trầm giọng nói: “Đa tạ công tử và lão trượng tương trợ, không biết đại danh tôn tính của hai vị?”. Truyện Đông Phương
“Người trẻ tuổi không cần khách khí, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại, mau đi thôi!” A Quý chống quải trượng, đi về phía xe ngựa.
Hoa Trứ Vũ xoay người lên ngựa, đưa mắt nhìn về phía đó, xuyên qua lớp màn
xe màu trắng mơ hồ nhìn thấy một người ngồi bên trong, quần áo đang mặc
cũng là màu trắng.
Người nọ hình như cũng đang nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc giống như có thể nhìn xuyên thấu người.
Nhưng người ta đã không cho nàng biết tên, nàng cũng không tiện hỏi thêm gì, chỉ chắp tay về phía xe ngựa, rồi giục ngựa rời đi.