Hoa Trứ Vũ cố gắng chịu đựng sự đau đớn ngửa đầu nhìn Tiêu Dận, hắn cũng
đang cúi đầu nhìn nàng, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ lo lắng.
Ngự y bắt mạch một bên khẽ hỏi: “Cô nương, có thể nói cho bản quan mấy ngày nay cô đã ăn những đồ gì không?”
“Đồ ăn của Đan Hoằng đều do bản điện hạ cho Hồi Tuyết mang tới, Hồi Tuyết,
cô tới nói cho Dương ngự y nghe mấy ngày gần đây Đan Hoằng đã ăn những
thứ gì.” Tiêu Dận nhíu mày ra lệnh cho Hồi Tuyết.
Hồi Tuyết chậm rãi đi tới, đem những đồ ăn Hoa Trứ Vũ dùng gần đây nói với
Dương ngự y. Dương ngự y nghe xong, trầm tư suy nghĩ một lát, hỏi:
“Ngoài những đồ ăn đó, cô nương có ăn thứ gì khác hay không?”
Hoa Trứ Vũ nhăn mày, nàng có thể khẳng định thức ăn không có vấn đề gì,
chất độc này nhất định có liên quan tới chiếc lắc đeo trên tay nàng. Nếu không, trước khi tới dự tiệc Tiêu Dận đã không dặn nàng phải đeo nó.
Chiếc lắc này nhất định có liên quan tới Dạ Phi, nhưng nàng không hiểu, Dạ
Phi hạ độc một cô nương không có lai lịch như nàng, cho dù Tiêu Dận có
sủng ái nàng đến đâu, tội này cũng không thể đánh đổ cả tộc Dạ thị được!
“Không có. Ngài có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta đã trúng độc gì không, có
thể chết không?” Hoa Trứ Vũ cố ý nâng cao tay lên, giữ chặt ống tay áo
ngự y đầy lo lắng.
Tiếng chuông trên cổ tay Hoa Trứ Vũ rung lên kịch liệt, phát ra những tiếng
vang thanh thúy, ở trong trại đang yên tĩnh thế này trở nên vô cùng rõ
ràng.
Quả nhiên, ngự y bị tiếng chuông trên cổ tay Hoa Trứ Vũ hấp dẫn, hắn nhíu
mày hỏi: “Xin hỏi cô nương, chiếc lắc này gần đây mới đeo lên phải
không?”
“Đây là chiếc lắc đêm qua bản điện hạ đưa cho Đan Hoằng, là vật đính ước mà
mẫu hậu lưu lại cho bản điện hạ!” Tiêu Dận âm trầm nói.
“Điện hạ, có thể cho bản quan nhìn qua chiếc lắc này không?” Dương ngự y cao giọng hỏi.
“Dương ngự y, chắc chắn chiếc lắc này sẽ không có vấn đề gì, chẳng lẽ nói mẫu
hậu ta muốn hại con dâu tương lai của mình sao?” Tiêu Dận vừa thản nhiên nói, vừa tháo chiếc lắc trên cổ tay Hoa Trứ Vũ xuống.
Dương ngự y nhận lấy chiếc lắc tay, quan sát hồi lâu, vẻ mặt nghiêm trọng nói với Bắc Đế: “Bệ hạ, không phải Đan Hoằng cô nương say rượu, mà là trúng cổ độc Tương Tư Cổ!”
Dương ngự y vừa dứt lời, Hoa Trứ Vũ liền cảm giác được trong cơ thể có một
luồng khí nóng đánh úp lại, thiêu cháy tâm hồn hoảng hốt của nàng, lồng
ngực phập phồng kịch liệt.
Tiêu Dận à, ngươi thật quá độc ác!
Rốt cuộc Tương Tư Cổ là loại cổ độc gì, mà hắn nhẫn tâm hạ lên người nàng.
Tiêu Dận vẫn nắm chặt lấy vòng eo nàng, dường như cảm giác được sự khó chịu
của nàng liền cúi đầu nhìn xuống, cánh tay ôm nàng càng lúc càng chặt.
“Tương Tư Cổ? Đây là loại độc gì?” Bắc Đế nhíu mày hỏi.
“Tương Tư Cổ là một loại cổ độc chuyên hạ trên người phụ nữ, khi người phụ nữ
trúng phải loại cổ độc này, ban đầu sẽ không có biểu hiện gì, nhưng đợi
tới hai ngày sau mới bắt đầu phát tác. Đan Hoằng cô nương trúng Tương Tư Cổ, nguyên nhân nằm trong mấy chiếc chuông trên lắc tay này, chúng nằm
trong khe hở trên chiếc chuông, xuyên qua da thịt chảy vào trong cơ thể. Đêm qua điện hạ mới đưa chiếc lắc này cho Đan Hoằng cô nương, lẽ ra tối nay vẫn chưa thể phát tác, nhưng Đan Hoằng cô nương lại uống rượu khiến cổ độc phát tác trước thời hạn. Mỗi lần Tương Tư Cổ phát tác sẽ có biểu hiện giống như trúng mị dược, dù phát tác trước hay đúng hạn, mỗi khi
phát tác, chỉ cần cùng đàn ông triền miên một đêm, loại cổ độc này sẽ
chuyển sang người đàn ông. Cổ độc này vô hại với phụ nữ, nhưng lại là
loại độc trí mạng với đàn ông.” Dương ngự y cầm chiếc lắc tay trình bày
độc tính của Tương Tư Cổ với Bắc Đế, bên trong trại yên tĩnh một cách
đáng sợ.
Hoa Trứ Vũ nghe xong lời của Dương ngự y, trong lòng mới hiểu ra. Nói rồi
mà, chỉ hại một mình nàng không đủ để kéo sập cả tộc Dạ thị, chỉ có tội
danh mưu hại Thái Tử mới có thể làm được.
“Nói như vậy, người đó hạ độc Đan Hoằng cô nương là vì muốn hãm hại Thái Tử điện hạ?” Có người cao giọng hỏi.
“Đúng vậy, nếu Thái Tử điện hạ chết không rõ ràng, mọi tội danh sẽ đổ lên đầu Đan Hoằng cô nương, người hạ độc cũng hao tốn không ít tâm cơ! Việc
này, mong bệ hạ tra xét rõ ràng.”
Người vừa nói chuyện, chắc là một trong những quan viên ủng hộ Tiêu Dận.
Bên trên lò hương kim cương dâng lên những làn khói nhẹ, bao phủ gương mặt
Bắc Đế, ông nghiêm mặt nhìn về phía Dạ Phi, dần dần trong mắt tích tụ
thành vẻ ưu buồn lạnh giá.
“Không ngờ, tới cuối cùng, cô cũng không buông tha cho Dận Nhi……” Giọng Bắc Đế trầm ổn từ từ truyền tới, cùng với sự tức giận lạnh thấu xương.
“Bệ hạ, không phải nô tì làm, chiếc lắc kia là bệ hạ ban cho nô tì, chẳng
phải còn chưa đầy hai tháng bệ hạ đã bảo nô tì chuyển lại cho Thái Tử
sao? Hai năm nay, chiếc lắc này luôn nằm trong tay Thái Tử, sao có thể
là do nô tì hạ cổ? Loại cổ độc kia có thể sống được tới hai năm sao?
Nhất định là nó đã hạ độc, vu oan cho nô tì!” Dạ Phi quỳ rạp xuống đất,
ai oán nói.
“Cô đừng nghĩ rằng trẫm không biết gì, chỉ cần trong chuông có chất dinh
dưỡng, loại cổ độc kia có thể sống được cả chục năm! Cô nói Dận Nhi tự
hạ độc, nó trân trọng cô gái kia thế nào, vì cô ta mà không tiếc đi
tranh đoạt tuyết liên, cô nghĩ là nó đi hạ cổ độc trên người con gái nó
theo đuổi khó khăn như vậy sao? Ta đã sớm biết cô không vừa mắt Dận Nhi, nhưng không ngờ cô lại nhẫn tâm như vậy, lần này Dận Nhi lập được công
lớn nên cô muốn lấy tính mạng nó!” Bắc Đế gằn từng tiếng một, sát khí
cũng dần theo lời nói của ông tràn ra ngoài.
Những lời tiếp theo, Hoa Trứ Vũ nghe không rõ lắm, bởi vì Tương Tư Cổ đã phát tác tới cực hạn. Nàng cắn chặt vào cổ tay mình, cắn tới chảy máu mới
giữ được cảm giác tỉnh táo.
Nàng biết, mưu kế của Tiêu Dận đã thành công.
“Dương ngự y, ngươi nói mau, cổ độc này có thuốc giải không?” Tiêu Dận giữ chặt tay áo Dương ngự y, vội vàng hỏi.
“Điện hạ, loại cổ độc này không có thuốc giải cho nữ, bởi vì nó không gây
thương tổn gì cho cô ấy cả, chỉ cần cô ấy có thể chịu được qua đêm nay
là không sao nữa. Nhưng nếu điện hạ muốn cô ấy không phải chịu hành hạ,
thì cũng có thuốc giải, ngài có thể ăn thuốc giải đó vào trước, rồi viên phòng cùng cô ấy là được.” Dương ngự y nghiêm túc nói.
Tiêu Dận nghe vậy, ôm chặt Hoa Trứ Vũ vào trong lòng, thi lễ với Bắc Đế xong, vội vàng rời khỏi nơi đó.
Gió lạnh bên ngoài thổi tới, trên người Hoa Trứ Vũ chợt cảm thấy mát mẻ vô
cùng, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Một lát sau, luồng khí
nóng và sự đau đớn lại bắt đầu kéo tới.
Loại độc này thật quá mạnh.
Trước mắt dần trở nên mơ màng, hồn phách như sắp rời khỏi cơ thể, mà cơ thể này dường như cũng không còn là của nàng nữa.
“Thái Tử điện hạ, biểu hiện của Đan Hoằng tối nay, ngài đã thấy vừa lòng
chưa? Có thể xem ta đã thực hiện xong lời hứa của mình không?” Hoa Trứ
Vũ nhếch môi cười, thở hổn hển hỏi.
Trong mấy ngày lễ hội, Tiêu Dận dành mọi sủng ái cho nàng, khiến ai cũng nghĩ rằng nàng là người hắn yêu nhất. Rồi lại ở trước mắt bao nhiêu người,
đưa cho nàng chiếc lắc tay. Mà hắn, chính hắn là người hạ cổ độc trên
đó.
Cuối cùng hắn đã thành công, kéo đổ nhân vật quan trọng nhất là Dạ Phi. Mà
quân cờ quan trọng nhất là nàng, đã hoàn toàn đi đúng theo ý hắn.