Hoa Trứ Vũ bắt đầu cảm thấy lo lắng về thân phận hiện tại của mình.
Có thể nói, thân phận Trác Nhã mang tới cho nàng nhiều lợi ích, cũng mang đến cho nàng nhiều rắc rối.
Ví dụ như hôn nhân chính trị.
Đội ngũ cầu thân đang tưng bừng tiếng sáo, tiếng trống, nghe Hồi Tuyết nói, đây là do quốc vương mới đăng cơ của Tây Lương quốc phái sứ giả tới cầu thân. Đầu tiên bọn họ vào cung gặp Bắc Đế, sau đó được Bắc Đế gợi ý,
mới mang sính lễ đến phủ Thái Tử.
Hoa Trứ Vũ thật muốn đi tìm một vị đạo sĩ tính thử xem năm nay có phải là
năm hoa đào của nàng nở rộ hay không, mà một năm xảy ra mấy lần nghị
thân liền.
Đầu tiên là hoàng đế Nam Triều muốn đem Tam công chúa gả cho nàng, để tránh bị vạch trần thân phận, phạm tội khi quân, nàng không thể không giả bộ
tử trận. Sau đó Viêm Đế lại tứ hôn cho nàng và Cơ Phượng Ly, rồi nàng
trở thành công chúa hòa thân gả cho Tiêu Dận.
Những hôn lễ trước đây, người bị tổn thương đều không phải là nàng sao?
Bây giờ Tây Lương quốc lại tới cầu thân!
Tây Lương quốc à, nàng ở Tây Cương vài năm, đã giết chết không ít binh sĩ
Tây Lương, quốc vương tiền nhiệm vì thua trong tay quân Hoa gia, bất đắc dĩ phải cắt năm tòa thành dâng lên, sau khi trở về lửa giận công tâm,
nghe nói là bị tức chết. Quốc vương hiện tại chính là em trai của ông
ta, chắc muốn mượn việc hòa thân để kết minh với Bắc Triều.
Nhưng bọn họ vạn lần cũng không tưởng tượng được, người bọn họ muốn kết thân, chính là Ngân diện Tu la từng đánh bọn họ tới mức hoa rơi nước chảy.
Nhưng những cuộc hôn nhân chính trị, thì cho dù nàng chỉ là một con dê cái, bọn họ cũng không chút do dự cưới về.
Nàng nhìn tên sứ giả dẫn đầu đúng là người quen, một viên quan Tây Lương
từng đến Lương Châu nghị hòa cùng phụ thân. Hoa Trứ Vũ ung dung kéo mạng che mặt lên, cũng may trước kia nàng luôn mang mặt nạ, bây giờ còn đeo
mạng, không sợ bị hắn nhận ra.
Phủ Thái Tử chưa biết nên tiếp đãi đội ngũ cầu thân này như thế nào, thì
lại có thêm một đội giăng đèn kết hoa, náo nhiệt ồn ào tới cầu thân. Đội ngũ này không đông người nhiều xe như Tây Lương quốc, cũng không có gia súc, trên xe chỉ có những chiếc hòm chất cao như núi. Lúc đến phủ Thái
Tử, liền có người đem một hòm để xuống dưới, đều là những chiếc hòm vàng khóa bạc, có thể khẳng định những món đồ bên trong có giá trị tới cỡ
nào.
Đấu Thiên Kim vẫn mặc một bộ cẩm phục xa hoa lộng lẫy ngồi trên một con
ngựa màu đen, hắn ngẩng đầu, một đôi mắt hoa đào đầy mị hoặc lướt qua
khuôn mặt Hoa Trứ Vũ, nở nụ cười rực rỡ.
Thì ra Đấu Thiên Kim cũng đến cầu thân, tài thần đúng là tài thần, không
biết đã hạ thấp giá trị sính lễ của Tây Lương xuống bao nhiêu lần.
Hoa Trứ Vũ nghĩ, nếu Nam Triều cũng cho người cầu thân thì đúng là việc tập trung tất cả những nước lớn lại. Cũng may tuy Nam Triều và Bắc Triều có nghị hòa với nhau, nhưng cũng chỉ như bong bóng trong mưa, sẽ không
nghĩ tới chuyện hòa thân.
Trước phủ Thái Tử càng lúc càng đông, cũng có một vài thiếu nữ trẻ tuổi, ai
nấy đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn những món sính lễ khiến người ta hoa
mắt này.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ lại bắt đầu cảm thấy bi ai vô hạn, nàng cảm giác được,
mình sẽ lại trở thành một công cụ chính trị. Tiêu Dận cũng vậy, Bắc Đế
Tiêu Kiền cũng vậy, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội liên minh tốt như
thế này.
Hơn nữa, nàng bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, mang trên
người thân phận công chúa, nàng càng khó trốn thoát ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ đứng đó ảo não, một cơn gió lạnh thổi qua, xuất hiện thêm một
thân hình cao lớn đứng ở trước cổng, trong mắt như có ngọn lửa cháy hừng hực, chiếc áo choàng màu xanh đen tỏa ra hàn khí bức người khiến bầu
không khí bên ngoài như đông cứng lại.
Tiêu Dận thản nhiên nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, trầm giọng nói: “Trác Nhã, muội vào trước đi!”
Hoa Trứ Vũ khẽ cười đi theo Hồi Tuyết vào trong phủ, tình huống trước mắt
quả thật không thích hợp để nàng xuất hiện ở đó, cứ giao mọi chuyện lại
cho Tiêu Dận giải quyết đi.
Hoa Trứ Vũ mang theo tâm sự nặng nề trở về phòng của mình, liền thấy có một thị nữ tới bẩm báo, nói là Bạch Mã phu nhân muốn gặp nàng.
Bạch Mã phu nhân là nhũ mẫu của Tiêu Dận, lúc vừa tới Bắc Triều, Hoa Trứ Vũ
từng gặp bà chào mừng Tiêu Dận ở ngoài cửa lớn, còn nhìn thấy một lần
nữa trong lễ mừng thọ. Sau đó, nghe nói bà tới chùa cầu phúc, không hề ở trong phủ.
Tiêu Dận vẫn luôn kính trọng vị Bạch Mã phu nhân này, bà không chỉ là nhũ
mẫu của Tiêu Dận, mà sau khi mẫu hậu Tiêu Dận qua đời, chính Bạch Mã phu nhân đã nuôi dưỡng hắn.
Hoa Trứ Vũ nghe nói Bạch Mã phu nhân tới gặp nàng, liền bảo thị nữ mời bà vào trong.
Bạch Mã phu nhân mắc một bộ quần áo đơn thuần đi tới, nhìn thấy Hoa Trứ Vũ
liền quỳ gối thi lễ, Hoa Trứ Vũ vội ngăn bà lại, nói: “Phu nhân không
cần khách khí!” Đương nhiên, nàng không thể gọi bà ấy là nhũ mẫu, chỉ
đành gọi bà là phu nhân như trước.
Vẻ mặt Bạch Mã phu nhân đầy vui mừng nhìn nàng, đôi mắt đảo một vòng quanh người Hoa Trứ Vũ, bỗng nhiên chăm chú nhìn vào phía sau tai trái nàng,
trên mặt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ và cảnh giác.
“Cô đúng là Trác Nhã sao?” Bà thản nhiên hỏi, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc.
Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, nàng biết Bạch Mã phu nhân đang nghi ngờ nàng. Dù
sao, lúc Cẩm Sắc mất tích, vẫn còn là đứa bé con nằm trong tã lót, Tiêu
Dận cũng vẫn còn nhỏ, đương nhiên không thể nhớ được vẻ mặt hay dấu hiệu nhận biết gì. Tiêu Kiền khi đó chỉ lo đánh giặc, ước chừng cũng không
có thời gian chăm sóc con mình. Nhưng Bạch Mã phu nhân lại là nhũ mẫu
của Tiêu Dận và muội muội của hắn, bà cũng giống như mẹ ruột vậy, hàng
giả như nàng sợ là không qua được đôi mắt của bà ta.
Nếu bà ấy hỏi như vậy, xem ra là đã nghi ngờ nàng.
Hoa Trứ Vũ yếu ớt ngồi vào ghế, thản nhiên nói: “Những chuyện lúc bé ta
không nhớ rõ lắm, ta cũng không biết mình có phải hay không, nhưng bọn
họ đều nói là ta, bà thấy thế nào?”
Kỳ thật nàng chưa bao giờ thừa nhận trước mặt Tiêu Dận mình chính là Trác Nhã, chỉ nói là không nhớ gì hết.
Bạch Mã phu nhân dùng ánh mắt hiền hòa nhưng đầy sắc bén nhìn Hoa Trứ Vũ,
nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc cô có ý đồ gì? Ta tuyệt đối không cho phép cô
làm những chuyện hại tới điện hạ!”
Nói như vậy, rõ ràng Bạch Mã phu nhân đã xác nhận nàng không phải Trác Nhã, không biết bà ấy nhận ra bằng cách nào. Nhưng nàng phải xoa dịu Bạch Mã phu nhân, tuyệt đối không để bà ấy nói chuyện này ra ngoài.
“Nếu bà nói ta không phải, thì có lẽ là không phải. Nhưng ta có thể thề với
trời, ta không có ý đồ gì cả, cũng không muốn ở lại nơi này, bây giờ ta
chỉ muốn rời đi.” Nếu đã bị nhận ra, Hoa Trứ Vũ chỉ có thể nói trắng ra, mấy ngày ngây ngốc trong phủ, nàng có nghe Tuyết Cơ chính là cháu gái
của Bạch Mã phu nhân. Nàng nghĩ Bạch Mã phu nhân cũng không muốn để nàng ở lại nơi này.
Bạch Mã phu nhân sửng sốt, bà không ngờ tới, Hoa Trứ Vũ lại thẳng thắn như vậy.
“Cô muốn rời khỏi đây thật sao?” Bạch Mã phu nhân không tin lời nói của Hoa Trứ Vũ.
“Chuyện xảy ra trên lễ hội, chắc phu nhân đã nghe qua. Dù bây giờ ta là Trác
Nhã hay Đan Hoằng, đều rất khó rời khỏi nơi này. Nếu phu nhân đã lo lắng chuyện ta ở đây, vậy không biết bà có cách để ta rời khỏi nơi này hay
không.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.
Bạch Mã phu nhân trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi, ta có thể giúp cô rời
khỏi đây, hy vọng sau này, cô vĩnh viễn không được trở về, cũng không
được nói với ai là ta thả cô đi.”
Hoa Trứ Vũ gật đầu đồng ý, trước khi Bạch Mã phu nhân rời đi, lại đột nhiên hỏi: “Ta muốn biết, sao bà nhận ra ta không phải là Trác Nhã?”
Bạch Mã phu nhân quay đầu cười cười, nói: “Sau tai Trác Nhã có một vết bớt màu đỏ.