Hoa Trứ Vũ biết Lam Băng vừa báo cáo kết quả điều tra cho Cơ Phượng Ly.
Chắc chắn, Vương Phú Quý đã tham ô số ngân lượng tu sửa đê điều. Hoa Trứ Vũ rất hận những tên cẩu quan này. Hơn nữa, khi xảy ra lũ lụt, hắn
không những không ở trong thành chỉ huy nạn dân đối phó với thiên tai mà còn trốn ra ngoài. Còn bây giờ, hắn hoàn toàn không hề nắm được tình
hình bên trong thành. Đây là hành vi của người làm quan phụ mẫu sao? Nực cười nữa là, tên Vương Phú Quý chắc cũng không ngờ tới Cơ Phượng Ly đã
điều tra rõ chuyện của hắn nhanh như vậy, vẫn còn quỳ ở đó run rẩy hỏi:
“Tướng gia, không biết hạ quan đã phạm vào tội gì?”
Cơ Phượng Ly lạnh lùng nói: “Vương Phú Quý, sao con đê này lại bị sập
nhanh như vậy? Ta nghĩ, ngươi là người hiểu rõ nhất. Năm ngoái, triều
đình đã cấp cho Tuyên Châu ba mươi vạn lượng. Ngoài ra, hàng năm vào mỗi mùa hè đều cấp thêm năm – tám vạn lượng tu sửa đê điều, tính ra, số
tiền rót xuống đến nay đã vượt quá năm mươi vạn lượng. Triều đình bỏ ra
một số tiền lớn như vậy cho công tác đê điều, nhưng chỉ mới một trận lũ
lụt đã không chống cự nổi. Đó là vì sao? Ngươi có cần bản tướng nói rõ
ràng hơn nữa không?”
Trong nháy mắt, Vương Phú Quý như trái cà chua bị đập nát, sắc mặt trắng
bệch, nhưng hắn vẫn không cam tâm, hét lớn: “Tướng gia, Tả tướng đại
nhân, ngài không thể nghe lời dèm pha của bọn điêu dân đó rồi định tội
hạ quan! Tướng gia…… Tha mạng!”
“Ngươi muốn chứng cớ đúng không?” Cơ Phượng Ly khẽ gật đầu với Lam Băng.
Lam Băng chậm rãi bước đến trước mặt Vương Phú Quý, ném tờ giấy liệt kê
chứng cứ xuống đất. Vương Phú Quý nhìn thấy tờ giấy này liền ngã ngồi
tại chỗ.
“Đây là chứng cứ xác thực lấy từ chỗ Công bộ, các ngươi đã tự ý chiếm đoạt
ngân lượng của triều đình. Nếu không phải vì lòng tham của các ngươi sao con đê này có thể bị sập, sao có thể khiến nhiều người chết tới mức
này. Ngươi là tên quan chó má, có giết chết ngươi một vạn lần cũng không đủ! Ngươi còn muốn giảo biện gì nữa?” Lam Băng lạnh lùng đứng trên cao
nhìn xuống nói.
Sắc mặt Vương Phú Quý tái nhợt như tro tàn, biết hôm nay không qua khỏi
kiếp này, hắn đột nhiên ngẩng đầu kêu gào: “Cho dù là ta có tội, Tả
tướng đại nhân cũng không thể xử trảm ta tại đây. Tốt xấu gì ta cũng là
quan tứ phẩm do Hoàng thượng hạ chỉ sắc phong. Tả tướng đại nhân, ngươi
đừng có lộng quyền, không để Thánh Thượng vào mắt.”
Liệu có phải khi con người ta sắp chết thì lá gan sẽ lớn hơn không? Rõ ràng
tên này rất sợ Cơ Phượng Ly, sao bây giờ lại có gan la hét ở đây.
Cơ Phượng Ly nhìn Vương Phú Quý khàn giọng kêu gào, nụ cười trên môi hắn
càng đậm, giống như nụ hoa mai nở trên nền băng, rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh.
“Lam Băng, mang Ngự tứ bảo kiếm ra đây.” Cơ Phượng Ly uể oải nói.
Lam Băng trở lại trước bàn, hai tay nâng cao bảo kiếm tùy thân của Cơ
Phượng Ly. Cơ Phượng Ly nhận lấy, một tay cầm vỏ kiếm, một tay rút bảo
kiếm ra. Nhất thời, bên trong trại tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, ánh sáng
lạnh lẽo làm nổi bật hình phi long chạm trổ trên chuôi kiếm.
Vương Phú Quý không ngờ Cơ Phượng Ly lại có Ngự tứ bảo kiếm, hắn lập tức ngậm chặt miệng, ngã nhào xuống đất.
Bọn thị vệ lôi hắn ra ngoài.
Cơ Phượng Ly cũng không thèm nhìn Vương Phú Quý thêm lần nào nữa, hắn
thong thả ngồi xuống ghế, bưng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Hoa Trứ Vũ đứng một bên vẫn còn cảm thấy kinh ngạc. Thật ra, với quyền lực
của hắn, giết chết một Vương Phú Quý vô cùng dễ dàng. Nhưng hắn còn phải mang thanh Ngự tứ bảo kiếm ra, qua việc này có thể thấy Cơ Phượng Ly là người làm việc cẩn mật, không hề để lộ ra chút nhược điểm nào.
Những nạn dân ở trong ngôi miếu đổ nát nghe nói Cơ Phượng Ly hạ lệnh chém
Vương Phú Quý liền chạy tới trước trại Cơ Phượng Ly dập đầu lạy tạ. Đều
nói Tả tướng đại nhân đã giúp bọn họ trả được mối thù mất đi người thân.
Hoa Trứ Vũ thấy những tiếng ồn ào bên ngoài, nàng đột nhiên nhớ tới một
chuyện, vội nói: “Tả tướng đại nhân, nếu sáng sớm nay Vương Phú Quý đã
bỏ thành Tuyên Châu mà chạy, thì chắc chắn hắn vẫn chưa xử lý những thi
thể trong thành. Người chết trôi nổi trong nước, chỉ e sẽ có dịch bệnh
phát sinh.”
Hoa Trứ Vũ từng mắc phải dịch bệnh, đó là lần nàng đánh trận ở Tây Lương,
song phương quyết chiến tới hơn nửa tháng, số binh sĩ chết chất cao như
núi, nhưng khi đó thật sự không có thời gian để xử lý thi thể, chỉ có
thể vùi lấp qua loa. Đó là giữa mùa hè, mưa rơi liên tiếp mấy ngày liền, thi thể không kịp phân hủy bốc hơi trong không khí, hòa lẫn vào nước
bùng phát thành bệnh dịch vô cùng nghiêm trọng. Khi Hoa Trứ Vũ mắc phải
bệnh dịch, phải cách ly với những người khác. Lần đó, phụ thân không
ngừng phái người đi tìm dược thảo cho nàng dùng liên tục mấy ngày, nếu
không chỉ e nàng đã sớm đi gặp Diêm vương. Hiện tại mà bùng phát dịch
bệnh, khả năng lây lan sang cả những châu huyện khác là rất cao.
Cơ Phượng Ly nghe vậy biến sắc, hắn vội vàng ra ngoài lệnh cho các binh sĩ đi xử lý thi thể. Những binh sĩ này vừa đi, Cơ Phượng Ly quay vào trong lấy áo choàng mưa. Đồng thời trong ánh mắt hắn, khi nhìn Hoa Trữ Vũ có
thêm vài phần kinh ngạc.
Đêm đó, Cơ Phượng Ly dẫn các binh sĩ, còn có cả những thanh niên trong
thành đi khơi thông kênh rạch, dẫn nước trong thành ra bên ngoài.
Ba ngày sau, Đồng Thủ dẫn theo người từ Hành cung Thanh Thành trở về, mực
nước trong thành Tuyên Châu cũng bắt đầu giảm xuống, tiếng reo hò vui
mừng của các nạn dân không ngừng vang lên. Sau đó, kiếp nạn lần thứ hai
lại kéo tới. Trong số những nạn dân bắt đầu có người ho khan, thân nhiệt tăng cao, khó thở sau đó qua đời. Những triệu chứng này hoàn toàn giống với lần Hoa Trứ Vũ bị dịch bệnh ở Lương Châu, dịch bệnh, quả nhiên rất
khó đề phòng.
Cơ Phượng Ly nhận được tin, biết sự tình không ổn. Cạnh thành Tuyên Châu
là ba thị trấn có mật độ dân cư tương đối dày đặc, một khi không thể
khống chế được dịch bệnh, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cơ Phượng Ly
vội vàng hạ lệnh cho các binh sĩ tuần tra, chỉ cần phát hiện người mắc
bệnh phải dẫn họ tới một thôn nhỏ cách ly ngay lập tức. Lần này tới đây, Cơ Phượng Ly dẫn theo khoảng hai trăm cấm vệ quân, nước lũ đã rút đi,
số binh lực này được dùng để trấn giữ bên ngoài thôn trang và phong tỏa
tin tức, không cho người ngoài tự ý ra vào, cũng không được để tin tức
lọt ra ngoài. Nếu có người chết phải thiêu xác ngay lập tức, đồng thời,
hắn cũng lệnh cho ngự y đi theo điều chế thuốc trị bệnh.
Rõ ràng Trương ngự y chưa từng tiếp xúc với dịch bệnh kiểu này bao giờ,
hắn che kín mặt đến thôn trang khám bệnh, sau khi đi ra liền kê một đơn
thuốc, nhưng tình hình vẫn không khả quan hơn chút nào.
Hoa Trứ Vũ cảm giác dịch bệnh lần này hoàn toàn giống với dịch bệnh lần đó, nàng vẫn còn mơ hồ nhớ được đơn thuốc nên liền mạnh dạn đi vào trại của Trương ngự y, “Trương ngự y, ta biết một đơn thuốc dân gian trị dịch
bệnh, ngươi thử xem có sử dụng được không?”
Trương ngự y nghe xong đơn thuốc của Hoa Trứ Vũ, khăng khăng không cho là
đúng: “Đơn thuốc ngươi nói sao có thể trị được dịch bệnh. Ngươi cũng
không phải đại phu, đơn thuốc của ngươi hoàn toàn không có giá trị.” Ngự y trong cung vẫn luôn tự cho mình tài trí hơn người, không hề coi trọng những đơn thuốc dân gian.
“Chỉ cần thử một lần là có thể biết dùng được hay không.” Hoa Trứ Vũ lạnh
lùng nói, đã đến lúc này mà tên ngự y này vẫn còn có thời gian coi khinh đơn thuốc của người khác.
“Thuốc không thể uống bậy. Nếu đơn thuốc này làm cho dịch bệnh nặng lên, ai
dám chịu trách nhiệm?” Trương ngự y lên tiếng lấn át.
Hoa Trứ Vũ chau mày, trong mắt hiện rõ vẻ sắc bén, “Ta chịu trách nhiệm, được chưa?
“Ngươi?” Trương ngự y nhìn Hoa Trứ Vũ một lượt từ trên xuống dưới rồi vội vàng
nói “Trách nhiệm lớn như vậy ngươi có thể kham nổi không? Ngươi nghĩ
ngươi là ai?”
“Vậy để bản tướng chịu trách nhiệm là được chứ gì?” Rèm trại vén lên, Cơ
Phượng Ly bước vào trong lạnh lùng nhìn Trương ngự y, sau đó quay sang
nói với Hoa Trứ Vũ: “Nguyên Bảo, ngươi viết lại đơn thuốc, để Lam Băng
chuẩn bị nguyên liệu!”
Hoa Trứ Vũ đáp lời, nhanh chóng viết xong đơn thuốc đưa cho Lam Băng: “Đơn
thuốc này để trị bệnh cho người dân cách ly trong thôn, còn những người
chưa mắc bệnh cũng phải uống nước lá ngải đun sôi để phòng bệnh.”
Lam Băng chuyên chú lắng nghe rồi vội vàng sai người đi bốc thuốc. Chưa đầy nửa canh giờ sau thuốc đã chuẩn bị xong. Cơ Phượng Ly và Lam Băng đều
không có ở đây, Trương ngự y vẫn tỏ rõ vẻ khinh thường nhìn mấy bát nước thuốc, không hề động đậy. Hoa Trứ Vũ uống cạn hai chén nước ngải phòng
dịch rồi mới dẫn thị vệ đến thôn trang kia. Hoa Trứ Vũ từng bị dịch
bệnh, theo lý thuyết sẽ không mắc lại lần nữa.
Mấy thị vệ đi theo sợ tới tái mặt, một người đưa tay kéo nàng, nói: “Nguyên Bảo đại nhân, ngài không thể vào trong được. Nếu chẳng may nhiễm phải
dịch bệnh thì sao?”
Hoa Trứ Vũ quay lại nhìn bọn họ cười nói: “Có nhiễm ta cũng phải vào trong!” Nói xong, nàng nhanh chóng đi về phía trước.
Trong thôn trang chật kín người bệnh, lúc Hoa Trứ Vũ đi vào vừa vặn nhìn thấy mấy chục binh sĩ đang đưa người chết đi tiêu hủy. Trong lòng nàng cảm
thấy thê lương. Tuy nói là thiên tai nhưng hậu quả hoàn toàn do con
người gây ra, nếu Vương Phú Quý biết quan tâm tới người dân thì đã không xảy ra những chuyện như thế này. Nàng dẫn theo thị vệ đi tìm một phòng
bếp, bắt đầu tiến hành sắc thuốc.
Một thị vệ dẫn nàng tới trước một căn phòng đóng kín cửa, hắn đưa tay chỉ
vào trong phòng, nói: “Bên trong có bệnh nhân.” Nói xong liền vội vàng
đứng tránh ra xa.
Hoa Trứ Vũ đẩy cửa phòng, nhìn thấy có một bé gái khoảng mười tuổi đang nằm trên giường, đã rơi vào trạng thái hôn mê. Hoa Trứ Vũ bước tới nâng cô
bé lên, giúp cô bé uống hết bát thuốc. Có thể do bệnh của cô bé đã rất
nghiêm trọng, uống được một chút lại nôn hết ra, Hoa Trứ Vũ chỉ biết
kiên nhẫn giúp cô bé uống thêm lần nữa.
Cứ thế mãi tới tối muộn, thân nhiệt cô bé kia bắt đầu hạ xuống, cũng không còn nôn mửa nữa, đôi mắt nhắm nghiền an ổn ngủ ở trên giường.
Hoa Trứ Vũ bước ra khỏi phòng, lúc này nàng đã có thể khằng định, dịch bệnh lần này hoàn toàn giống với dịch bênh nàng từng mắc phải, nếu ngày mai
bệnh của cô bé này thuyên giảm, nàng có thể bảo Cơ Phượng Ly mua thêm
dược liệu chữa trị cho những người khác.
Màn đêm buông xuống, cơn mưa liên miên mấy ngày cuối cũng cũng đã ngừng
lại, mặt trăng xé rách tầng mây, hãnh diện treo cao trên bầu trời, bao
trùm những tia sáng ấm áp xuống mặt đất. Đối với những người đã lâu
không được nhìn thấy ánh trăng như dân thành Tuyên Châu, mặt trăng này
thật sự rất đẹp.
Ánh trăng mông lung phủ lên người Hoa Trứ Vũ, phủ lên người nàng một tầng
lụa mỏng. Hoa Trứ Vũ xoa bóp bả vai, cảm thấy lạnh lẽo và bối rối. Không biết tối nay nàng sẽ ngủ ở nơi nào.
Những tiếng bước chân hối hả vang lên, một tên thị vệ che kín mặt đi tới,
nói: “Nguyên Bảo đại nhân. Tướng gia lệnh cho ngài mau chóng trở về.”
Hoa Trứ Vũ ngáp một cái nói: “Ta ở lại đây trông chừng, nếu cô bé kia có
thể khỏi bệnh, ngày mai, mọi người ở đây cũng sẽ có thuốc uống.”
Thị vệ tái mặt nói: “Nguyên Bảo đại nhân, ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân,
Tướng gia bảo ngài phải ra ngoài ngay lập tức. Ngài còn ở trong này, sẽ
rất dễ lây nhiễm dịch bệnh. Cầu xin ngài mau về đi. Nếu không tiểu nhân
sẽ bị trách phạt.
Đột nhiên Hoa Trứ Vũ rất muốn chơi đùa, nàng ngoắc tay nói với thị vệ kia:
“Ngươi lại đây, ta chỉ ngươi cách nói này, Tướng gia sẽ không phạt
ngươi.”
Thị vệ sợ hãi bước lên trước hai bước, Hoa Trứ Vũ cười nói: “Ngươi nói với
Tướng gia, ta đang bị ho khan, nếu trở về đó sẽ lây bệnh cho Tướng gia.
Ngươi cứ nói Nguyên Bảo vì sự an nguy của Tướng gia, có chết cũng không
về đó ngủ!” Đã nhiều ngày ở chung một trại với Cơ Phượng Ly, tuy hai
chiếc giường cách nhau rất xa, nhưng vẫn luôn khiến nàng lo lắng đề
phòng không thôi. Nàng rất sợ, sợ Cơ Phượng Ly phát hiện ra nàng là con
gái, xem ra tối nay nàng có thể yên ổn nghỉ lại đây.
Thị vệ kia nghe xong cũng có cảm giác như Hoa Trứ Vũ đã bị nhiễm dịch bệnh
thật vậy. Hắn vội vàng bỏ chạy ra ngoài. Hoa Trứ Vũ nhìn dáng chạy của
hắn, cảm thấy trong lòng rất vui vẻ.
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.” Cơ Phượng Ly nghe thị vệ kia binh sĩ bẩm
báo, đôi mày chau lại, vẻ mặt giống như kinh ngạc không thể tin nổi.
Thị vệ kia hoảng sợ, hắn cũng không dám nói dối, chỉ biết đem mọi chuyện kể lại một lượt: “Thuộc hạ đã tới mời Nguyên Bảo đại nhân trở về, nhưng
đại nhân nói tối nay phải ở lại chăm sóc bệnh nhân, còn nói nếu tình
hình bệnh nhân kia thuyên giảm, thì sẽ sắc thuốc cho những người còn
lại. Nguyên Bảo đại nhân còn nói với tiểu nhân, bảo tiểu nhân chỉ cần
nói ngài ấy đang bị ho khan, nếu trở về đó sẽ lây bệnh cho Tướng gia. Vì sự an nguy của Tướng gia, có chết cũng không về đó ngủ.”
Nháy mắt trong trại trở nên yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh, rồi đột ngột lại có
một tiếng cười khẽ vang lên, có vẻ khinh thường, có phần hờ hững, cũng
giống như đang tự giễu.
Lam Băng và Đồng Thủ đứng bên nghe thấy cũng nghẹn họng trân trối. Thật
không hiểu tên Nguyên Bảo bị điên hay bị ấm đầu, bản thân không phải đại phu lại một mực đòi ở lại khu cách ly chăm sóc bệnh nhân.
Cơ Phượng Ly lạnh lùng quay người lại, tà áo trắng lay động mang theo vẻ
tao nhã và sự lạnh lẽo khó che giấu. Hắn bước nhanh đến bên giường, sau
khi ngồi xuống liền nói: “Hắn muốn đi tìm chết, bản tướng sẽ theo ý của
hắn! Đồng Thủ, tối nay ngươi tự mình dẫn người canh giữ thôn trang, kể
cả một con bọ cũng không được phép bay ra ngoài!”
“Vâng!” Đồng Thủ đáp lời.
Cơ Phượng Ly ngồi ở trên giường, những ngón tay vô thức gập lại, trong mắt hắn không ngừng pha trộn những cảm xúc phức tạp.