Cơ Phượng Ly tựa lưng vào ghế, một chân gấp, một chân duỗi đầy thoải mái.
Vẻ mặt hắn rất bình thản, không hề có chút kinh ngạc nào.
Hoa Trứ Vũ nhớ ngày hắn bị dịch bệnh mà vẫn chú tâm nghiên cứu chiến sự.
Còn bây giờ, dáng vẻ thờ ơ của hắn, giống như hắn không hề quan tâm tới
trận chiến này.
“Nguyên Bảo, ngươi đang nghĩ gì?” Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, chậm rãi nói.
“Thuộc hạ rất sợ hãi!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói. Đây chính là chiến tranh,
hoàn toàn không phải là việc nhỏ, nếu để dân chúng nghe thấy, không biết họ sẽ sợ hãi tới mức nào.
“Ngươi cũng biết vì sao Tiêu Dận lại muốn Nam chinh?” Cơ Phượng Ly cầm lấy cấp báo quân tình trên bàn, thản nhiên hỏi.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ không ngừng dậy sóng, nhưng vẻ mặt nàng lại trầm tĩnh như nước.
“Thuộc hạ ngu dốt, thuộc hạ không biết!”
“Bản tướng còn nhớ lúc bản tướng cứu ngươi ra khỏi Nội Trừng viện, ngươi
từng nói sẽ dốc hết tài hoa của mình mà đi theo bản tướng. Cuộc thi võ
này là một cơ hội tốt, vì sao ngươi không tham gia?” Cơ Phượng Ly chậm
rãi nói.
“Lúc đó thuộc hạ vẫn chưa nghĩ ra, không biết, thuộc hạ còn cơ hội nữa
không?” Hoa Trứ Vũ ngước mắt hỏi. Trong nháy mắt vừa rồi nàng đã nghĩ
xong, dù Tiêu Dận xuất binh vì lý do gì, nàng nhất định phải gặp mặt
hắn. Tuy thân phận muội muội không nhất định sẽ thuyết phục được hắn,
nhưng nàng vẫn muốn thử một lần. Không có ai hiểu rõ hơn nàng nỗi khổ do chiến tranh mang lại.
Nàng biết hội thi võ này nhằm chọn ra tướng quân chinh phạt Bắc Triều. Tham
gia đấu võ chính là ra chiến trường. Chuyện của Hoa gia quân tạm thời
giao cho bọn An Tiểu Nhị điều tra, nàng muốn ra chiến trường gặp Tiêu
Dận. Nhưng nếu nàng còn ở bên cạnh Cơ Phượng Ly, nàng sẽ không có được
cơ hội đó.
“Ồ?” Cơ Phượng Ly nhíu mày, “Được rồi, ngươi lui xuống đi, ngày mai tham gia thi đấu.”
Hoa Trứ Vũ thi lễ lui xuống.
Cơ Phượng Ly tựa lưng vào ghế, ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp, khẽ lâm vào trầm tư.
Lam Băng đứng một bên, cẩn trọng hỏi: “Tướng gia, ngài nói xem có phải
Nguyên Bảo vẫn còn nhớ tới tên Tiêu Dận kia không? Nếu không, vì sao vừa nghe thấy Tiêu Dận đánh tới đây đã đồng ý tham gia thi võ? Còn nữa,
ngài nói xem, có phải Tiêu Dận vì Nguyên Bảo nên mới đánh tới đây.”
Bây giờ, Lam Băng rất cẩn thận khi nhắc tới những chuyện có liên quan tới
Hoa Trứ Vũ. Trong lòng hắn đã tự ngầm định Cơ Phượng Ly và Hoa Trứ Vũ đã phát sinh loại quan hệ mờ ám kia.
Cơ Phượng Ly nghe thấy lời Lam Băng nói, gương mặt tuấn mỹ đột nhiên tối
sầm lại, nghiêm giọng nói: “Lam Băng, ngươi có thể suy nghĩ như người
bình thường được không.”
“Tướng gia, Tiêu Dận liều mạng cứu hắn khỏi ma trảo của người Gấu đã đủ chứng
minh quan hệ giữa hai bọn họ không hề bình thường!” Giọng nói của Lam
Băng nhỏ đi rất nhiều, nhưng ngữ khí vẫn vô cùng kiên định.
Cơ Phượng Ly đứng dậy chắp tay đi lại trong phòng, thản nhiên nói: “Hắn và Tiêu Dận có quan hệ với nhau. Nhưng đó là kiểu quan hệ gì, chỉ cần lên
chiến trường là biết.”
Dưới sự tiến cử của Cơ Phượng Ly, Hoa Trứ Vũ đã thuận lợi tham gia đợt thi
đấu thứ hai, tất nhiên Hoa Trứ Vũ không có dám xuất toàn lực, thật may
mắn mới lọt được vào đợt thi thứ ba.
Lần thi thứ ba vẫn được tổ chức ở võ trường, điểm khác duy nhất là sự có
mặt của Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương. Mấy chục thị vệ đại nội tạo thành
một hàng rào ngăn cách chỗ của Hoàng Thượng với đài đấu võ bên dưới.
Tiếng khèn nổi lên, bách quan và hơn một trăm võ sĩ xếp hàng đứng ở vị
trí trung tâm đài đấu võ.
Giờ Thìn một khắc, xe ngựa Khang Đế Hoàng Phủ Vô Thương xuất hiện, thái giám dẫn đường cao giọng hô: “Hoàng Thượng giá lâm.”
Bách quan phía trước quỳ rạp xuống đất, Hoa Trứ Vũ cũng quỳ xuống theo bọn
họ. Tất cả mọi người cùng tung hô vạn tuế, vạn vạn tuế.
Lúc đứng dậy, Hoa Trứ Vũ đưa mắt qua hàng rào thị vệ, nhìn Khang đế Hoàng
Phủ Vô Thương ngồi ở vị trí cao cao tại thượng kia. Hắn vẫn không khác
gì vị hoàng tử yếu ớt, thiếu sức sống lúc trước, bộ long bào màu vàng
càng tôn rõ vóc dáng gầy gò, ốm yếu của hắn. Đứa trẻ này không thích hợp được sinh ở hoàng gia, tuy hắn đã làm hoàng đế, nhưng ánh mắt kia vẫn
đầy khiếp nhược.
Nhìn Hoàng Phủ Vô Thương, Hoa Trứ Vũ lại nhớ tới Hoàng Phủ Vô Song đang bị
nhốt trong nhà giam. Rời khỏi nhà giam một thời gian, nàng đã bắt được
liên lạc với An Tiểu Nhị, biết được hoàn cảnh của Hoàng Phủ Vô Song ở
trong chốn lao ngục cũng không tệ, Hoàng Phủ Vô Thương vẫn chưa xuống
tay với hắn. Hoa Trứ Vũ nghĩ, có thể là do bọn họ vẫn còn e dè vị Viêm
Đế kia.
Lần đấu võ thứ ba chính thức bắt đầu, bởi vì đây là cuộc thi cấp Đình, còn
có cả hoàng đế quan sát nên rất công bằng. Mỗi người đều lựa chọn thứ
mình am hiểu nhất, từ kiếm thuật tới thương pháp….thể hiện thực lực của
bản thân
Hoa Trứ Vũ và những võ sĩ chưa đến lượt đều đang đứng ngoài theo dõi. Những người lọt được vào vòng ba lần đa số đều là những cá nhân xuất sắc, dù
là đao pháp, kiếm thuật hay thương pháp đều có những điểm rất độc đáo.
Trong đó lại càng không thiếu cao thủ, nhất là võ sĩ số mười Đường Ngọc
võ sĩ số năm mốt Nam Cung thuần.
Đường Ngọc là truyền nhân của thế gia nổi danh trên giang hồ về độc môn ám
khí – Đường Môn, ám khí và công phu dùng độc của hắn thì không cần phải
bàn cãi, chỉ là không ngờ kiếm pháp của hắn cũng vô cùng cao siêu. Đường Ngọc nhìn qua cũng cũng mới có hai mươi tuổi, dáng người gầy yếu như
một thư sinh. Nhưng đường kiếm của hắn vô cùng xuất sắc, uyển chuyển bay lượn như du long. Người ngoài quan sát hầu như không nhìn thấy dáng
người hắn mà chỉ nhìn thấy ánh sáng đao kiếm không ngừng lóe lên.
Nam Cung Tuyệt cũng chưa tới hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, dung mạo
tuấn tú, mỗi một cử động đều lộ ra khí khái hào hùng, quả đúng là một
thiếu niên tài tuấn. Võ công hắn thi triển là công phu đánh thương pháp
trên ngựa. Hồng Ảnh thương trong tay hắn giống như đã đạt tới trình độ
tâm ý tương thông, thương pháp biến ảo khôn lường, vừa nhẹ như gió, vừa
mạnh mẽ đầy uy lực.
Hoa Trứ Vũ đứng dưới xem mà không ngừng tán thưởng. Xem ra, việc tuyển chọn những nhân tài tới từ giang hồ và dân gian rất quan trọng. Đó chính là
những nơi tang hổ ngọa long.
Trận đấu võ này là do Cơ Phượng Ly đích thân cử hành, chắc hắn cũng muốn
nhân dịp này chọn ra vài người thu về dưới trướng. Hoa Trứ Vũ có thể
chắc chắn, trong số những người tham chiến đợt này sẽ có người của Cơ
Phượng Ly.
Vì không muốn nổi bật trước mắt mọi người, Hoa Trứ Vũ lựa chọn hạng mục bắn tên.
Đây cũng là hạng mục có đông người tham dự nhất, khi thi đấu chia tầm bắn
ra thành sáu mươi bước, tám mươi bước, một trăm bước, một trăm hai mươi
bước.
Hoa Trứ Vũ và những võ sĩ kia chuyển dần từ sáu mươi bước lên tới một trăm
bước. Đến tầm bắn một trăm bước, trên võ trường chỉ còn lại mười người.
Hoa Trứ Vũ và chín người khác lắp tên ngắm bắn, lúc này Hoa Trứ Vũ lại
cố ý bắn trật ra ngoài, chỉ trúng được ba mũi tên trên năm. Điều này
đồng nghĩa với việc nàng không thể đi tiếp.
Cuối cùng, Khang Đế Hoàng Phủ Vô Thương công bố ba người thắng cuộc cuối
cùng, Đường Ngọc, Nam Cung Tuyệt, ngoài ra còn có một người có tài bắn
cung tên là Lục Dương.
Nhưng vào đúng lúc này, có một thị vệ thở hổn hển chạy vào trong võ trường,
ngã quỳ trước mặt Khang đế, dập đầu nói: “Bẩm bệ hạ, cấp báo tám trăm
dặm! ”
Sắc mặt Khang đế trắng nhợt, hắn vội vàng đứng dậy đi lên trước mấy bước: “Tình hình thế nào?”
Cả võ trường hơn một ngàn người lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thị
vệ kia khàn khàn nói: “Bắc Triều công phá Dương Quan, đại tướng quân
trấn bắc đã bỏ mình. Hiện tại, Bắc quân đã chiếm được Túc châu, Phó
tướng trấn bắc tự thống lĩnh ba vạn nhân mã chống cự nhưng Bắc quân quá
hung hãn, nên mới cấp báo tám trăm dặm xin bệ hạ phái đại quân trợ
giúp!”
Khang đế nghe vậy lùi về phía sau, phải có người đỡ mới miễn cưỡng đứng vững
lại được, gương mặt hắn đã trắng bệch không còn một giọt máu.
Hoa Trứ Vũ từng nghe nói qua vị tướng quân trấn bắc này, tuy danh tiếng của hắn không vang dội bằng phụ thân nhưng cũng là một viên đại tướng dũng
mãnh, thiện chiến. Không ngờ, hắn trấn thủ phương Bắc bao năm lại chết
trên chiến trường.
Nhất thời, mọi người đều cảm thấy nặng nề, việc Bắc quân áp sát khiến bọn họ lo lắng, sợ hãi.
Cả đêm đó Cơ Phượng Ly không về phủ mà ở lại Càn Thanh điện bàn bạc với chúng thần kế sách chống địch.
Hai ngày sau.
Hai mươi vạn binh mã tập trung đầy đủ ở cửa Bắc Hoàng thành, dưới sự lãnh
đạo của tân đại tướng quân Vương Dục đi về phía Bắc. Lực lượng hai mươi
vạn đại quân, cờ xí rợp trời.
Hoa Trứ Vũ cũng gia nhập đội ngũ lần này. Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt tài
năng xuất chúng nên được ban cho chức quan giáo úy tứ phẩm.
Kèn lệnh vang lên, hai mươi vạn đại quân bắt đầu xuất phát. Hoa Trứ Vũ quay lại nhìn tường thành Vũ Đô lần cuối, rồi kéo dây cương, cưỡi ngựa đi
theo đoàn quân.
Lần ra đi này, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lúc nghe thấy cấp báo tám trăm dặm trên võ trường, Hoa Trứ Vũ mới nhận ra
chiến tranh Nam Bắc Triều đã không thể ngừng lại. Có lẽ, hành động ra
chiến trường của nàng chỉ là một hành động vô nghĩa. Nhưng dù thế nào
thì nàng vẫn phải đi.
Đại quân ra khỏi Vũ Đô, dọc theo quan đạo đi về phía bắc.
Phía sau truyền đến một loạt tiếng vó ngựa, Hoa Trứ Vũ quay đầu nhìn lại,
chỉ thấy phía sau có một đội nhân mã cũng đang rời khỏi Vũ Đô.
“Chẳng lẽ, còn có đội quân khác? Không phải ban đầu chỉ có đội quân của chúng ta sao?” Một binh sĩ bên cạnh Hoa Trứ Vũ khẽ nói.
Hoa Trứ Vũ quay đầu lại, chỉ thấy người cưỡi tuấn mã màu đen dẫn đầu đội ngũ phía sau chính là Cơ Phượng Ly.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, nàng không ngờ Cơ Phượng Ly cũng dẫn quân đi, nếu sớm biết như vậy, nàng chẳng cần phí tâm sức tham gia hội thi võ kia, nàng
chỉ cần trực tiếp đi cùng Cơ Phượng Ly là được rồi.
Nàng càng không ngờ Cơ Phượng Ly sẽ rời khỏi Vũ Đô. Hắn đi như vậy mà không
sợ Vũ Đô sinh biến sao? Không sợ chính quyền lung lạc sao? Hoa Trứ Vũ
cảm thấy, càng ngày nàng càng không hiểu gì về Cơ Phượng Ly.
Hơn nữa, lần này Cơ Phượng Ly không hề ngồi xe ngựa, mà cưỡi ngựa cùng với
các binh sĩ. Tốc độ xe ngựa quá chậm, đi bằng thứ đó không biết khi nào
mới đến được Bắc Triều.
Hoa Trứ Vũ đã sớm biết Cơ Phượng Ly có võ công, nhưng còn những người khác, khi bọn họ nhìn thấy một quan văn yếu ớt như Cơ Phượng Ly cưỡi chiến mã chạy nhanh như vậy đều há hốc miệng kinh ngạc.
Ban ngày hành quân, giữa trưa nghỉ tạm nửa canh giờ rồi lại tiếp tục hành
quân, chỉ đến nửa đêm canh ba mới hạ trại nghỉ tạm. Sáng hôm sau lại nhổ trại đi tiếp.
Tuy Hoa Trứ Vũ đã làm tướng quân vài năm, chịu qua nhiều gian khổ tàn khốc. Nhưng đây chính là lần đầu tiên nàng trải qua một cuộc hành quân thần
tốc như vậy. Hơn nữa còn là sống giữa một tập thể toàn binh sĩ nam,
nhưng nàng vẫn chịu được, bởi vì ba năm trước đây, xuất phát điểm của
nàng cũng bắt đầu từ một tên binh tốt.