Phương Bắc Của Tôi

Chương 11: Tôi cũng không biết tại sao lại đánh em




Hôn mê không bao lâu thì tôi giật mình tỉnh dậy bởi xe dừng lại, quá tam ba bận, ăn đòn thêm một lần nữa chắc tôi cũng bị dọa cho chết. Mở to đôi mắt sợ hãi nhìn ra bên ngoài, đây là một khu biệt thự, hai nhà bên cạnh đã sáng đèn, chỉ có căn trước mắt là tối. Tập Hiểu Bắc mở cửa xe, tôi run cầm cập trốn ra sau, tôi nhớ trong hồ sơ của anh có ghi, anh là người thuộc dân tộc đã càn quét một nửa thế giới(*), chắc rằng ở kiếp trước, chỉ cần thấy bóng anh cưỡi ngựa vung đao là người ta đã sợ đái ra quần. Nhưng cảm ơn trời đất, lần này anh rất dịu dàng, “Lại đây, tôi không đánh em.”
(*) Ở đây, tác giả đang nói tới cuộc càn quét xuyên Á – Âu của Thành Cát Tư Hãn và người Mông Cổ.
Anh ôm tôi ra ngoài, tuy tư thế này rất xấu hổ với đàn ông nhưng còn hơn là bị đánh. Bị Tập Hiểu Bắc hung hãn đe dọa, giờ tôi mới dám kéo góc áo, sờ đầu để lấy lại tinh thần. Nghĩ một lúc, trên đời này không có mối hận nào là vô duyên vô cớ, Tập Hiểu Bắc, anh thua rồi. Anh sẽ phải trả giá thật lớn vì hành động ngày hôm nay.
Để chứng minh suy đoán của mình, tôi vòng hai tay qua cổ anh, kề sát mặt vào hõm vai, nghẹn ngào nói: “Anh, em sai rồi, sau này không dám thế nữa.” Nói xong tôi liền hối hần, sở dĩ không nôn ra được vì không có gì để nôn.
Tập Hiểu Bắc dừng chân, thân thể cứng ngắc một lúc, sau đó ném tôi xuống đất. Anh lấy chìa khoá mở cửa, thấy tôi còn ngồi đó nhe răng há mồm mà vẫn vô cảm nói: “Tôi đếm đến ba, nếu em không lăn tới đây thì tự gánh lấy hậu quả.”
Căn nhà thật lạnh lẽo, trông không ra làm sao. Tôi vào nhà tắm tầng một để xả nước kỳ cọ trong đau đớn, sau đó dùng khăn mặt lau khô hơi nước trên gương, thế là nhìn thấy khuôn mặt nở hoa cùng với cơ thể được tô vẽ như tranh trừu tượng của chính mình. Lần này không thể dùng cớ ngã cầu thang nữa, phải nói là lăn từ đỉnh Everest xuống mới đáng tin.
Sức lực cũng như đau đớn trên người trong lúc kháng cự đã tiêu tan gần hết, tôi cố sức thò đầu ra ngoài cửa phòng tắm để tìm quần áo vừa cởi lúc nãy thì thấy không còn cái nào. Tập Hiểu Bắc dửng dưng đẩy cửa đi vào, ném cho tôi một cái quần lót màu trắng mới tinh.
“Quần áo của em đâu?”
“Ném hết rồi.”
“Tại sao?”
“Bẩn.”
Không chỉ là ý trên mặt chữ, tim tôi lại hơi nhói lên theo thói quen, tựa như một chú chim lướt qua mặt hồ gợn sóng mà không sợ hãi. Tôi uống hai viên giảm đau, Tập Hiểu Bắc cầm bông ngoáy tai rửa oxi già lên khóe môi tôi. Anh mặc một bộ áo tắm rất mỏng, lộ ra gần hết lồng ngực rộng lớn rắn chắc. Tôi đứng hơi không vững, mơ màng nghĩ về cuộc sống mưa sầu gió tủi của mình sau này, hắn nên múa luôn một điệu trong mưa cho đúng điệu.
“Tại sao anh lại giận tới như vậy?”
Anh giương mắt nhìn tôi, ánh mắt hơi mơ màng.
“Tôi vẫn đang suy nghĩ…” Anh cẩn thận nâng cằm của tôi lên: “Chắc là do việc em làm quá buồn nôn nên tôi xuất hiện phản ứng sinh lý.”
Được rồi, buồn nôn, để anh buồn nôn đến cùng đi.
Cúi đầu cắn lên ngực Tập Hiểu Bắc một cái, anh không kịp phòng bị mà khẽ rên một tiếng. Tôi cởi đai áo tắm của anh, anh không mặc gì bên trong đúng như tôi dự đoán, thế là tôi cầm lấy thứ biểu trưng cho đàn ông đang mềm rũ kia, bắt đầu nhanh nhẹn ve vuốt.
Anh túm tóc bắt tôi ngẩng đầu lên, đưa ra ánh mắt cảnh cáo. Thế nhưng hạ thân anh không nghe lời anh, nó vui vẻ tiếp nhận, không ngừng căng lên. Tôi tránh thoát khỏi cánh tay của anh rồi ngậm lấy một bên khác, nhẹ nhàng gặm cắn, liếm láp, sau đó dùng sức mút.
Hai tay Tập Hiểu Bắc siết chặt vai tôi, thở hổn hển gấp gáp rồi phóng thích. Tôi đứng thẳng người, nhìn anh nhếch miệng, có chút hoang mang nhìn tôi, dáng vẻ như không thể tin nổi. Tôi dùng ngón tay trỏ chấm lấy tinh dịch của anh rồi cho vào miệng mút, sau đó lại rút ra lên môi anh, anh vươn đầu lưỡi ra liếm theo bản năng, thế là mắt tôi tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.