Phương Bắc Của Tôi

Chương 14: Anh không đến tìm tôi thì tôi đành phải đến tìm anh vậy




Con người tôi không sợ chịu thiệt, ăn được thua được là chuyện thường tình, thế nhưng chiếm được tiện nghi thì không xong rồi, suốt ngày phải lo lắng như chó nhà có tang, chờ khổ chủ Tập Hiểu Bắc đến gõ cửa đòi nợ. Kể cũng lạ, hơn một tuần lễ rồi mà bên anh không hề có động tĩnh. Càng như vậy tôi lại càng hoảng, với tội ác mà tôi gây ra, bị mấy tên giang hồ hiếp xong rồi giết cũng không quá đáng, sao anh lại có thể án binh bất động như vậy chứ?
Người nên đến thì không thấy đến, người không nên đến thì lại tới gõ cửa. Lần trước Tập Hiểu Bắc đồng ý giúp chi nhánh Hóa Khê hoàn thành nốt chỉ tiêu tiền khấu hao, đúng là người giữ lời, bảo tài vụ của mình thoải mái tới làm. Sau khi hai nhà quen thân, nghiệp vụ bắt đầu nhiều lên. Ngày trước, đội quân tóc dài của chi nhánh Hoa Khê kí kết một hạng mục cho vay lên tới tám trăm triệu với tập đoàn Long Vũ khiến các ngân hàng thương mại khác trong thành phố lúc ấy tức đỏ mắt. Bởi vì tập đoàn Vũ Long không vội dùng số tiền ấy, có một thời gian để không, nên tôi thuyết phục bọn họ sử dụng dịch vụ quản lý tài sản mới ra mắt, rủi ro thấp, tiền lãi được bảo đảm, chỉ cần cho vay một tuần là có thể thu hồi. Lúc ấy bọn họ đồng ý rất nhanh, vậy mà hôm nay, đại chủ tịch đã phải triệu tập chi nhánh Hoa Khê với bộ phận tài chính của tổng công ty tới họp, buồn rầu nghĩ đối sách: Tập đoàn Vũ Long không chỉ không sử dụng dịch vụ quản lý tài sản mà còn muốn chuyển tám trăm triệu sang một ngân hàng thương mại khác, ngoài miệng nói là muốn dùng tiền nhưng mọi người đều ngầm hiểu rằng, Phó tổng Vũ Long với trưởng chi nhánh ngân hàng kia là anh em ruột, bọn họ không có hạng mục cho vay, chỉ chờ chúng ta vội vàng sắp xếp xong để ngồi hưởng lợi.
Mẹ nó chứ, cả tám trăm triệu gửi vào ngân hàng, mấy chục triệu lợi nhuận trung gian, tất cả đều trôi theo nước, chúng ta lãng phí quá nhiều nhân lực tài lực vật lực, rốt cuộc chỉ thu được một ít tiền lợi tức, đúng là trò cười trong giới thương nghiệp. Cơn giận này, người ngồi đây cứ nghĩ tới là đã muốn hộc máu.
“Bây giờ nói gì cũng vô dụng, nên trực tiếp tới gặp Tập Hiểu Bắc!” Đại chủ tịch đập bàn hết: “Vũ Long là tập đoàn tư nhân, Tập Hiểu Bắc một tay che trời, chỉ cần anh ta gật đầu một cái thì Phó tổng cũng chỉ là một con chim!”
Gặp thì gặp đi, đồng loạt nhìn tôi làm gì.
“Tiểu quản(*) à, ai cũng biết quan hệ cá nhân của cậu với Tập tổng rất tốt, chỉ có một mình cậu được ngồi lên chiếc Lamborghini kia thôi đấy nhé, với lại tính tình của anh ta kì quặc, chúng ta muốn mời ăn cơm cũng có, vậy mà anh ta lại mời cậu. Nhiệm vụ gian khổ này đành giao cho cậu vậy.”
(*) “Quản” tức là quản lý, vì chủ tịch lớn tuổi hơn nên thêm chữ “tiểu” vào trước chữ “quản” để tạo thành cách gọi thân mặt.
Chẳng lẽ không ai trong thành phố này là không biết tới chuyện đó sao? Tôi đi cùng Tập Hiểu Bắc tới một vùng ngoại ô chim không thèm ị, sau đó ăn một đống đồ bỏ đi, ồn ào kiểu gì mà ai cũng biết được thế? Được rồi, vậy có ai biết tuần trước tôi vừa hiếp Tập Hiểu Bắc tiên sinh không! Tất nhiên là tôi chỉ dám kêu thầm trong lòng.
“Không được đâu chủ tịch, bọn tôi chỉ xã giao bình thường thôi, tôi mới đến đây có mấy ngày, người ta không nể mặt đến thế đâu.”
“Đúng đấy, đừng làm khó Tiểu quản, bà nội cậu ấy vừa mới qua đời.” Khóe mắt của trưởng chi nhánh Hoa Khê đỏ lên, cô ngẩng đầu để nước mắt không rơi xuống, “Ông quá bắt nạt cậu ấy, đâu thể làm người như vậy…”
Tôi không thích ngủ với phụ nữ, không có nghĩa là tôi không thích phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trong chi nhánh Hoa Khê, tất cả đều là chị em của tôi. Nhìn mấy cô bị người ta lừa gạt mất hết mặt mũi, tôi cũng thấy khổ sở. Với lại, mấy hôm nay tôi nghĩ kĩ rồi, nhất định tôi phải đối mặt với hành động của mình hôm ấy, không thể sống như con rùa rụt đầu trong thành phố của Tập Hiểu Bắc được, cả ngày chỉ sợ anh đến trà thù, không tìm được lối thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.