Phương Bắc Của Tôi

Chương 39: Ngao Đăng Cách Nhật Lặc xinh đẹp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn đêm buông xuống, chúng tôi dừng lại đổ xăng ở một thị trấn nhỏ quạnh quẽ. Bốn phía đồng nội quá mức trống trải, nổi bật lên sự bé nhỏ của thị trấn, ánh sáng mờ ảo như sương mù.
“Đây là nơi tôi sinh ra, lúc đó cha mẹ tôi đều dạy học ở đây.” Tập Hiểu Bắc đột nhiên mở miệng, nói như không phải chuyện liên quan tới anh.
“Sao bọn họ lại ly hôn?” Tôi không nhịn được hỏi, lén nhìn anh trong ánh sáng u ám của trạm xăng.
“Cha tôi luôn hướng tới cuộc sống tốt hơn, thế nhưng mẹ lúc nào cũng nhớ về cố hương, nơi đó còn hoang vu hơn cả chỗ này, trẻ con đa số đều không được đi học.”
Tập Hiểu Bắc chưa bao giờ nói với tôi việc nhà của anh, vậy mà lúc này lại trông như muốn ngừng mà không được. Nhiệt độ giữa đêm và ngày trên thảo nguyên chênh lệch rất lớn, anh lấy áo khoác từ trong cốp xe ra hiệu cho tôi mặc, còn mình thì vẫn nguyên sơ mi ngắn tay.
“Khi đó anh bao nhiêu tuổi?”
“Mười hai mười ba gì đấy, tôi không thích đọc sách, giống một chú ngựa hoang non nớt đi gây sự khắp nơi. Sau khi cha với Quý Hoa kết hôn thì quay lại tìm tôi, bà ấy rất giỏi, tự mình lái một chiếc xe tải chở than lớn, tôi bị cái đống sắt đó mê hoặc, thế là đi theo bọn họ.” Tập Hiểu Bắc ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Tối rất khốn nạn đúng không? Quăng mẹ ở đây một mình. Sau này tôi không bộp chộp như vậy nữa, kiếm được tiền bèn quay lại đón bà, em đoán xem bà nói gì?”
Trong lòng tôi có chút chua xót, nhẹ nhàng xoa xoa sau lưng anh.
“Bà nói tôi không thuộc về nơi này.”
Xe việt dã lại xóc nảy ba, bốn tiếng trong bóng tối. Nửa đêm, tôi thấy ánh đèn yếu ớt phía trước. Tập Hiểu Bắc dừng xe, mở đèn trần nhìn kĩ tôi, dùng ngón tay vuốt tóc tôi, nở nụ cười.
“Man tử, em thuộc về tôi chứ?”
Tôi gật mạnh đầu, nội tâm lại bắt đầu kinh hoàng không thôi.
Vốn tưởng sẽ được nhìn thấy nhà bạt(*), thế nhưng nhà mẹ anh trông không khác gì so với những nhà nông phương Bắc thông thường tôi nhìn thấy dọc đường đi. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi, sau đó có ánh đèn pin từ từ tiến lại gần xe. Tôi với Tập Hiểu Bắc đi xuống, sau đó nghe thấy tiếng kêu kích động của một người phụ nữ: “Tháp Lạp! Tháp Lạp!” Tôi còn đang nghĩ xem nó có nghĩa gì thì Tập Hiểu Bắc đã xông tới, ôm lấy mẹ anh, hôn thật mạnh, hai người vui vẻ xoay tròn tại chỗ.
(*) Nhà bạt là kiểu nhà truyền thống của người Mông Cổ
Dựa vào ánh sáng đèn xe với đèn pin, tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Vốn cho là sẽ được gặp một bà lão mặt mũi nhăn nheo khoác áo choàng Mông Cổ, thế nhưng người phụ nữ đang cười giòn như tiếng chuông bạc trong lòng Tập Hiểu Bắc lại xinh đẹp, trông chỉ tầm hơn bốn mươi tuổi, mặc quần bó với áo sơ mi cao bồi, trên đầu quấn một chiếc khăn lụa tam giác tỏa ra sự diễm lệ dù vẫn đang ở trong bóng tối, đôi mắt bà ướt át, ông trời ơi, cuối cùng tôi cũng rõ tại sao Tập Hiểu Bắc lại ưa nhìn như vậy.
Sau này tôi mới biết “Tháp Lạp” là tên Mông Cổ của Tập Hiểu Bắc, nghĩa là đồng nội. Mà mẹ ruột xinh đẹp của chúng tôi gọi là Ngao Đăng Cách Nhật Lặc, có nghĩa là ánh sao.
“Man tử, lại đây.” Tập Hiểu Bắc đặt mẹ anh xuống, vẫy tay với tôi. Tôi nơm nớp lo sợ đi tới, chợt cảm thấy sao trăng gì đấy trên trời sắp rơi thẳng vào người.
“Mẹ, đây là con trai.” Tập Hiểu Bắc kéo tôi đến trước mặt bà giới thiệu, tiện thể đạp khuỵu chân tôi xuống, “Dập đầu với mẹ đi.”
Ngao Đăng Cách Nhật Lặc tiến lại gần nhìn tôi, mừng rỡ hỏi: “Tháp Lạp, đây là anh em của con sao?”
_______________________
Chú thích:
Nhà bạt:
timg 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.