Phương Bắc Của Tôi

Chương 46: Con không xứng với anh ấy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tập Hiểu Bắc ở trong phòng tắm rất lâu, tôi đoán anh bị chuyện này làm cho mệt mỏi. Quỳ trên sàn nhà, tôi nhìn từng điểm sáng trên trời qua cửa sổ thư phòng, đôi mẹ con số khổ ấy đã được đoàn tụ trên thiên đường chưa nhỉ? Cô sẽ không tha thứ cho tôi, mà tôi cũng không có cách nào tha thứ cho quá khứ xấu xa của bản thân, với lại, tôi rác rưởi như vậy, Tập Hiểu Bắc dựa vào đâu để yêu tôi?
“Đứng lên đi, chết không phải chuyện dễ dàng, sống lại càng khó hơn.” Tôi lảo đảo theo sau Tập Hiểu Bắc vào phòng ngủ, nhiệt độ điều hòa có hơi thấp, tôi hắt xì mấy cái, Tập Hiểu Bắc đắp chăn lên, ôm tôi vào trong khuỷu tay. Tôi vùi mặt vào ngực anh, hít sâu mùi sữa tắm bạc hà thơm mát, thở nhẹ.
“Anh, em khốn nạn như vậy, anh còn yêu em không?”
Anh hôn lên trán tôi, nở nụ cười.
“Dù em có là tên cặn bã hại nước hại dân, tôi vẫn sẽ giết em vì dân trừ hại, thế nhưng tôi luôn yêu em, điều ấy vĩnh viễn không thay đổi.”
“Lừa người, em có chỗ nào đáng để anh làm vậy…”
Tập Hiểu Bắc vén chăn lên nhìn xuống phía dưới của tôi, lay hai lần, hỏi: “Còn dùng được chứ?” Tôi đẩy tay anh ra, hơi áy náy nói: “Hôm nay không thể hầu hạ ngài, đành hoãn vậy.”
“Ôi, vừa nãy chỉ muốn phế em luôn cho bớt lo.” Tập Hiểu Bắc đắp kín chăn lại lần nữa, “Lần đầu nhìn thấy em, nào có biết em là người như vậy.”
“Vậy anh nghĩ em là người như nào?” Tôi cảm thấy lời nói của anh có ý khác.
Im lặng một hồi, Tập Hiểu Bắc lại thở dài: “Có vài chuyện vốn muốn đợi đến Đại Tuyết(1), chúng ta đóng cửa nằm trên giường lò(2) của mẹ, tôi ôm em kể. Mà có khi giường lò năm nay không được vui như năm trước, thôi thì tôi kể luôn cho em chuyện của anh hồi trẻ.”
(1) Đại tuyết là một trong 24 tiết của lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 255° (kinh độ Mặt Trời bằng 255°). 
(2) Giường lò là  giường đắp bằng gạch hoặc đất, dưới có ống lò để sưởi ấm (thường thấy ở phía bắc Trung Quốc).
“Sau khi theo ba tới đây, tôi vất vả học thêm hai năm nữa rồi bỏ theo Quý Hoa lái xe vận chuyển. Không tới mấy tháng tôi đã phát hiện ra, bọn cướp chặn xe quá hung hăng ngang ngược, lại có người chỉ đạo ở phía trên, kiếm tiền dễ dàng hơn chúng tôi nhiều. Thế là tôi không chạy xe nữa, gia nhập một tiểu đoàn trong đó. Hữu kinh vô hiểm qua hai năm, tiểu đoàn lớn mạnh hơn rất nhiều, tôi cũng lăn lộn trở thành người đứng đầu. Lúc này tôi đánh hơi được tình hình không ổn, bảo mọi người mau gom của cải lại để mua chung một mỏ than đá nhỏ, tẩy trắng thành công. Không lâu sau, mấy tiểu đoàn cướp bóc cùng đều bị nghiêm trị, còn bọn tôi bắt đầu kiếm những đồng tiền sạch sẽ đầu tiên.”
“Những thứ này đều lưu lại từ khi đó à?” Tôi xoa lên vài vết thương mờ trên người anh, đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên cũng không quá kinh ngạc với những việc anh từng trải qua.
“Đúng vậy, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi.” Anh thong dong nói như đang kể chuyện của người khác. “Đáng tiếc là quy mô của mỏ than kia quá nhỏ, muốn kiếm được nhiều tiền hơn thì phải nghĩ cách khác. Lúc này có một người bạn đến tìm tôi, bảo có một cơ hội làm giàu to, tôi có muốn tham gia hay không.”
Tập Hiểu Bắc ngừng lại, nhắm mắt im lặng hồi lâu, tôi tưởng anh ngủ, vừa định lay dậy thì anh mở to hai mắt, ánh mắt sáng ngời mà ác liệt. Tôi vội sờ trán anh, thấy nhiệt độ có vẻ cao giống bị bệnh. Anh không nhịn được đẩy tay tôi ra, nói tiếp.
“Người bạn này không giống tôi, học rất giỏi, vừa tốt nghiệp đại học, cậu ấy học khảo sát địa chất, hồi đó đang theo một ông chủ người phương Nam đi khai phá mỏ sắt. Em biết đấy, rồng mạnh sao đè nổi rắn nhà(*), ông chủ bị thôn dân xung quanh với đám côn đồ đánh cho sứt đầu mẻ trán, vậy mà vẫn không được làm chủ mỏ, nhìn thấy tiền trôi theo nước, ông ta bắt đầu không chịu được nữa. Bạn tôi nói với tôi, ngọn núi này chính là núi vàng, còn ra “hàng” được ngay lập tức. Cậu ấy muốn tôi nghĩ cách đuổi ông chủ kia đi rồi gom tiền chuẩn bị, cậu ấy sẽ ép ông ta nhượng lại với giá thấp nhất. Đám anh em không tin bạn tôi, tôi không biết làm gì khác ngoài để lại mỏ than đá cho bọn họ, rút tiền của mình ra rồi vay đông vay tây được một triệu, lúc trước ông chủ kia đã bị bọn tôi trói lại dọa cho sợ, dứt khoát kí hợp đồng. Nhà ông ta giàu, có mất mấy triệu cũng không làm sao, còn một triệu tôi vay có không ít là vay nặng lãi, bạn tôi nói đừng lo lắng, trong một tháng sẽ có “hàng”.”
(*) Rồng mạnh sao đè nổi rắn nhà (Cường long áp bất quá địa đầu xà –  强龙压不过地头蛇) là một câu thành ngữ chỉ việc dù người ngoài có mạnh mẽ như nào cũng không đàn áp được dân địa phương.
Tôi không có hứng thú với lịch sử làm giàu của anh, thế nhưng người bạn kia khiến tôi không yên tâm, bởi vì mỗi khi nhắc lên anh ta, con ngươi Tập Hiểu Bắc sẽ sáng lên rồi ảm đạm xuống, tôi đột nhiên không muốn nghe anh nói tiếp.
“Một tháng trôi qua rồi lại một tháng, sợ bị bọn cho vay nặng lãi truy sát, Quý Hoa bán cả xe trọng tải, xin tôi đừng đánh cược nữa. Nhưng tôi tin bạn tôi, cậu ta lập tức gầy đi mười cân, đi đứng xiêu vẹo, nói với tôi: Hiểu Bắc, đừng từ bỏ, tin tôi. Rồi ngày đó cũng đến, hai người bọn tôi ngồi trên đỉnh núi khóc lớn, bởi vì từ đó về sau, bọn tôi là người có tiền đúng nghĩa. Tôi đề nghị cậu ấy lên trấn trên uống rượu, thế là hai ông chủ bọn tôi đế lại chiếc Phá Cát Phổ, đi uống say mèm. Lúc về cậu ấy khuyên tôi đừng lái xe, tôi không nghe, cố sống cố chết kéo cậu ấy lên bằng được. Kết quả nửa đường lao xe xuống mương, tôi chỉ gãy hai cái xương sườn, còn cậu ấy…”
Tập Hiểu Bắc không nói được, tôi ôm anh vào lòng, không ngừng vỗ về lưng anh.
“Anh, không cần nói.....”
“Cậu ấy không đợi được đến lúc xe cứu thương tới, trước khi chết còn dặn dò tôi: Hiểu Bắc, tất cả những chuyện sai lầm hai ta làm, một mình tôi sẽ mang đi, cậu đồng ý với tôi, sau này phải làm người đàng hoàng, thay tôi chăm sóc tốt Chu Lỵ…”
Tập Hiểu Bắc rớm nước mắt nhưng vẫn mỉm cười ngẩng đầu lên: “Năm đó Chu Lỵ mất người yêu, tôi mất đi người bạn tốt nhất trên đời. Vậy nên khi em nhân mô cẩu dạng(*) bước vào phòng làm việc của tôi, dáng người gầy gò cao ráo trắng trẻo, tôi còn suýt cho rằng… Đương nhiên, mấy giây sau tôi liền biết em là tên khốn kiếp.”
(*) Nhân mô cẩu dạng ( 人模狗样): chỉ những người trông nghiêm túc (dùng được với cả nghĩa đen và nghĩa bóng)
Tôi hơi sợ, ôm chặt anh: “Anh, anh với anh ta… Không phải em là người thay thế đấy chứ?”
“Đồ ngốc, không phải như em nghĩ, chúng tôi là bạn bè chân chính. Tôi nói những lời này với em là muốn cho em rõ, xưa nay tôi cũng không phải dạng tốt lành gì, không cần ngồi trên cao tra khảo em về đạo đức. Yêu em là cũng yêu chính em, không liên quan tới giới tính hay quá khứ. Thế nhưng, biết sai thì sửa, sau đó giữ áy náy trong lòng mà sống thật tốt, em có làm được không?”
Câu chuyện đau đớn thê lương này hẳn phải chôn ở nơi sâu nhất trong lòng Tập Hiểu Bắc, vậy mà hôm nay để khuyên tôi, tôi trơ mắt nhìn anh xé rách miệng vết thương đã kết vảy từ lâu, để máu tươi lần thứ hai tuôn trào. Nhất định là kiếp trước trước anh nợ tôi, cho dù có như vậy, tôi cũng không đáng để anh đợi mãi như thế, giống như Chu Lỵ đã từng nói: “Con trai, con không xứng với anh ấy.”
________________
Chú thích:
Xe Phá Cát Phổ:
timg 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.