Phượng Hoàng Đài

Chương 1.2: Thắp đèn 2




Mấy ngày nay cứ ưu tư phiền muộn, mặc dù nàng không để lộ trước mặt nương nương, nhưng nương nương sao lại không phát hiện ra, đã sai người qua hỏi mấy lần.
*thanh trướng: rèm che màu xanh.
Dù Tố Tranh và Lạc Quỳnh đã dùng hết tài nghệ, cũng khó đổi lại được một nụ cười của nàng. Những thứ yêu thích đều ném sang một bên, suốt ngày chỉ ngẩn ngơ ngắm hoàng thành, còn tưởng rằng hoa mẫu đơn sẽ khiến nàng vui vẻ, nhưng nhìn dáng vẻ này lại không giống.
Y phục sẽ mặc trong hội hoa xuân đã được đưa đến từ hai ngày trước, nhiều kiểu hoa văn vừa mới được Thượng Y cục làm, đều là váy thêu ám vân hoa vàng. Lúc chưa xong thì mỗi ngày đều mong ngóng, làm xong đưa đến thì treo trên giá chưa từng thử qua một lần. Người được nghìn vạn sủng ái như quận chúa nương nương, sao lại có chuyện phiền não được?
Trời dần sáng, công việc trong chính điện bận rộn cả lên, Thiên điện cũng đã thắp đèn, Vệ Thiện ngồi trang điểm trước gương đồng. Lông mày thanh mảnh, đôi mắt đen tuyền xinh đẹp, mái tóc suôn mượt óng ánh.
Vệ Thiện còn nhỏ, còn chưa đến tuổi cập kê nên không búi tóc, buộc hai bên thành hình xoắn ốc. Mỗi bên điểm thêm một đóa mẫu đơn kim diệp* làm từ hồng ngọc, không cần điểm trang cũng là một mỹ nhân như hoa như ngọc.
*mẫu đơn kim diệp: hoa mẫu đơn lá vàng.
Băng Thiềm đang cầm gương để nàng ngắm, cười khanh khách: “Đôi kim hoa này nhất định là do nương nương cố tình chọn cho quận chúa.’’ Một đôi hồng ngọc tinh xảo, màu sắc kiểu dáng giống hệt nhau, trạm trỗ mẫu đơn kim diệp, đúng là hiếm có.
Phế đế tiền triều tính tình thích xa hoa, sau khi trèo lên được đế vị lập tức phung phí khởi công xây dựng hành cung, biệt uyển. Lại thích ăn sung mặc sướng, thu thập kỳ trân dị bảo, sa vào trụy lạc mê muội đánh mất cả lý trí. Lúc đại quân của Vệ gia đánh vào thành, Phế đế vẫn còn chìm vào mộng đẹp với sủng phi Thẩm Thanh Ti ở Thanh Ti cung.
Chỉ riêng việc thu thập đồ đạc trong một biệt cung, ghi thành danh sách cũng phải bỏ ra hai tháng rưỡi. Những thứ đồ ấy được sung vào quốc khố, có thứ thì thưởng cho công thần, Vệ Thiện không thiếu những đồ này. Nhưng là do cô cô cố ý chọn cho nàng, đương nhiên không thể giống nhau.
Nghe Băng Thiềm nói thế, Vệ Thiện khẽ mỉm cười, đã mấy ngày liên tục nàng không cười. Chân mày giống như bị phủ một lớp băng mỏng, lúc này cười khẽ, cứ như xuân đến băng tan, mỹ nhân như ngọc thêm phần sức sống.
Mấy cung nhân thấy nàng cười cũng thở phào một cái, nếu quận chúa mang dung nhan này đến hội hoa xuân, nương nương sẽ không còn lo lắng nữa.
Lạc Quỳnh, Băng Thiềm, Trầm Hương, ba người đi phía sau, còn Tố Tranh thì dìu nàng xuống lầu. Bầu không khí trong chính điện của Đan Phượng cung rất hòa thuận vui vẻ. Vệ Thiện vừa bước vào cửa, đã bị Tần Thị ôm chân.
Vệ Thiện khom lưng bế hắn lên, hài tử đang tuổi thích chạy, lại nhảy tới nhảy lui trong đại điện, không có lúc nào yên tĩnh. Chẳng qua khi được Vệ Thiện ôm vào lòng, miệng đã vội vàng gọi tỷ tỷ, một tay giữ lấy bả vai của nàng, còn tay kia thì nắm thành đấm rồi vung lên: “Tỷ tỷ, phụ hoàng cho phép đệ cưỡi ngựa rồi.’’ 
Nắm đấm nhỏ suýt nữa kéo rớt bím tóc mới buộc của Vệ Thiện, nhưng nàng lại không để bụng, ôm hài tử lắc lư nghiêng ngã: “Thật chứ? Vậy thì y phục cưỡi ngựa cô cô làm có tác dụng rồi.’’
Đám cung nhân phì cười thành tiếng, lúc Tần Thị mới học nói, bên cạnh chỉ có mình Vệ Thiện làm bạn. Hài tử nhìn thấy phụ thân lại không gọi phụ hoàng, ngược lại cứ mở miệng gọi cô phụ. Khiến Chính Nguyên đế bật cười, chọc đám cung nhân cười rộ lên, hắn cũng không giận, vui vẻ cười theo.
Năm ba tuổi mới hiểu được sự khác biệt, thỉnh thoảng khi nổi giận vẫn gọi là cô phụ. Nhưng ngược lại tạo cho Chính Nguyên đế chút niềm vui thích thú, hắn sẽ biết khi nào hài tử nổi giận, số lần Chính Nguyên đế đến Đan Phượng cung cũng nhiều hơn.
Vệ Kính Dung vẫy tay, ngay cả nói cũng mang theo ý cười: “Thiện Nhi đừng bế nữa, con bế nó sẽ đạp con đấy.’’
Tần Thị tham ăn tham ngủ, mũm mĩm giống hệt chú heo con, bế trong lòng vẫn còn cọ quậy, Vệ Thiện có phần khó nhọc, đi đến trước giường đặt chú heo con xuống: “Con không bế nữa.’’
Thức ăn trên bàn bày đủ mười bảy món, còn có một cặp lồng kim quỳ hoa. Tần Thị còn nhỏ nên nóng vội, trước mặt hắn chỉ có một chén sữa bò nhỏ, uống hết vẫn chưa no. Nhìn thấy trước mặt Vệ Thiện có món tam tiên bao*, đầu ngón tay với lấy mép bàn rồi chống người dậy, cười hì hì lấy lòng Vệ Thiện: “Tỷ tỷ, đệ muốn ăn.’’
*tam tiên bao: là một trong những loại thực phẩm chính ở Vũ Hán, và nó cũng là một món ăn truyền thống với đặc điểm độc đáo ở Vũ Hán. Ba loại đậu tươi là một sự kết hợp giữa gạo nếp và vỏ đậu tương, hình dạng của nó mỏng và màu vàng, thơm, ban đầu là một món ăn đặc biệt cho người dân Vũ Hán trong lễ hội, sau này nó trở thành một món ăn bình thường. 
Vệ Thiện nhìn hai mắt hài tử như phát sáng, đáy lòng nhói đau, cầm đũa gắp thức ăn cho hắn: “Tất cả đều cho đệ…Cho đệ hết.’’ Đời trước Tần Thị không sống quá sáu tuổi, nghe nói là ăn bánh nghẹn chết. Cái chết của hắn không thể giải thích được, kể từ đó cô cô đau lòng sinh bệnh, mỗi ngày tự đày đọa bản thân hết lần này đến lần khác.
Vệ Kính Dung ngăn lại: “Nó có chỗ nào cần con đút hả, gọi Thụy Hương lại đây. Con cũng ăn nhiều một chút, gầy đi rất nhiều, phải tẩm bổ bản thân.’’ Gọi cung nhân đút cho nhi tử, lại múc một chén huyết yến hầm vịt cho Vệ Thiện.
Vệ Thiện bệnh nặng một trận, trong mơ khóc không ngừng, Vệ Kính Dung cầu trời khấn phật. Hằng đêm trông chừng bên giường đợi nàng tỉnh dậy, đến khi Vệ Thiện hết bệnh, Vệ Kính Dung cũng gầy đi trông thấy.
Phụ thân của nàng và các huynh đệ của phu quân đánh trận bên ngoài quanh năm. Để nàng ở nhà hầu hạ mẹ chồng, kế tử* Tần Hiển và dưỡng tử* Tần Chiêu cũng là do nàng một tay nuôi lớn, đợi đến khi hai nhi tử đều ra ngoài đánh giặc, nàng lại nuôi Vệ Thiện.
*kế tử, dưỡng tử: con chồng, con nuôi.
Bây giờ trước mắt bốn bề đã định, nàng lại bắt đầu quan tâm đến hôn sự của con cái.
Thái tử Tần Hiển không phải do nàng sinh ra, mà là đích nhi tử* do người vợ đầu của Chính Nguyên đế sinh hạ. Sau khi sinh Tần Hiển thì qua đời, đến khi Tần Hiển được hai tuổi, Vệ Kính Dung lại được phụ thân gả cho Chính Nguyên đế tái giá, khi ấy vẫn còn là Tả trưởng hộ vệ.
*đích nhi tử: con trai đầu của vợ cả.
Trong lòng nàng đã định muốn gả chất nữ nhà mình cho kế tử, Vệ gia và Tần gia lại kết thông gia lần nữa. Người ngồi trên vị trí Thái tử là Tần Hiển, được nàng nuôi dưỡng từ năm hai tuổi đến khi trưởng thành, không khác gì phụ mẫu thân sinh*.
*thân sinh: ruột thịt
Tướng mạo và phẩm chất của Tần Hiển không thể bắt bẻ được gì, lúc này Vệ Thiện còn nhỏ tuổi. Nhưng sinh ra đã là một mỹ nhân như ngọc, đợi thêm hai năm nữa là có thể thành hôn, đến lúc đó đây sẽ là mối hôn sự tốt đẹp.
Trong lòng nghĩ như thế, ý cười trên mặt càng đậm, nhìn Vệ Thiện bệnh hơn một tháng, tuy người gầy không ít nhưng đã mất đi nét trẻ con. Vệ Kính Dung cười một tiếng: “Thiện Nhi của chúng ta đã có bộ dạng của một đại cô nương rồi.’’
Còn định nói thêm, nhưng cung nhân bên ngoài đã bẩm báo: “Nương nương, Hoàng thượng giá đáo.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.