Phượng Hoàng Đài

Chương 7: Hạ dược




Editor: Mai Tuyết Vân
Kiếp trước, phong hiệu của nàng trước khi xuất giá cũng là Vĩnh An. Khi đó Vệ gia đã sụp đổ, Vệ Thiện từng suy đoán, có lẽ Chính Nguyên đế trên giường bệnh, cuối cùng cũng có chút hối hận. 
Không ngờ, Chính Nguyên đế lại đột nhiên ban phong hào này cho nàng. Ý nghĩa của nó lúc này với khi trước xuất giá lại không giống nhau, Vệ Kính Dung đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại than thở: “Đều là ân đức của phụ thân con.’’
Đời trước, Vệ Thiện sống cùng Chính Nguyên đế mấy năm, sau này cô cô mất thánh tâm. Lúc ấy, Vệ gia trên triều cũng từng bước gian nan. Nàng ở trước mặt Chính Nguyên đế đương nhiên phải cẩn thận, một câu cũng không dám nói nhiều, một đường không dám bước quá. Chỉ sợ chọc giận đến hắn, lại liên lụy khiến cô cô chịu uất ức.
Ngay từ đầu nàng đã không cần, sau đó lại không dám cần, không ngờ một tấm Ngư phù nhẹ nhàng đưa đến tay. Thế mới biết Vệ Thiện đã luôn xem nhẹ phân lượng của phụ thân trong lòng Chính Nguyên đế.
Quấn lấy cô cô hỏi chút chuyện năm xưa, Vệ Thiện chưa từng nhắc đến phụ thân mình. Khi còn bé đã từng hỏi, nhưng mỗi lần hỏi, cô cô và thúc thúc đều đỏ mắt. Thúc thúc lập tức sủng ái nàng gấp bội, muốn cái gì thì được cái đó. Cô cô lại trăm nghe ngàn thuận, chỉ sợ nàng không vừa ý mà thôi.
Vì thế Vệ Thiện không hỏi nữa, sợ khiến người thân đau lòng. Lúc này, không thể không hỏi, quả nhiên Vệ Kính Dung đỏ mắt, cầm tay nàng dịu dàng nói: “Con ngày thường, so với ca ca con, càng giống phụ thân con hơn, càng gầy càng giống.’’
Nữ nhi thường giống phụ thân, Vệ Thiện từng nhìn qua bức họa phụ thân, trong Từ đường có thờ phụng bức họa của phụ mẫu. Nàng đều không nhớ rõ dung mạo hai người, ca ca chỉ nhớ được một chút, cũng không nhớ rõ. Chỉ nói mẫu thân thật sự rất đẹp, phụ thân và người trên bức họa giống hệt nhau, không giống một võ tướng, mà như một văn nhân.
Kinh thư, họa bút của Vệ Kính Vũ rất nhiều, những thơ phú kia vẫn còn cất giữ trong nhà. “Thực Kỷ” và “Vũ Lược’’ hai bản binh thư này, vào năm ông hai mươi tuổi đã tập hợp các kinh nghiệm của tổ tiên truyền lại, cộng thêm kiến giải và thực tiễn của mình mà viết lên. Mười năm lại viết một quyển, hai quyển sách này chính là bài học vỡ lòng của con cháu Vệ gia.
Nói là tổ phụ xem trọng Chính Nguyên đế, nhưng người đầu tiên biết Chính Nguyên đế lại chính là phụ thân của nàng, Vệ Kính Vũ. Dạy hắn viết chữ, dạy hắn binh pháp, đỗi đãi với hắn không khác gì với đệ đệ ruột thịt, Vệ Kính Nghiêu. Nếu không có ông ấy, cũng sẽ không có Chính Nguyên đế bây giờ rồi.
Hai người cách nhau mười tuổi, khi Chính Nguyên đế vừa mới học chữ, Vệ Kính Vũ đã nắm binh quyền trong tay. Đáng tiếc lại qua đời sớm, nếu như ông còn sống, sau này Vệ gia đâu đến nổi chịu cảnh vạn kiếp bất phục.
Vệ Thiện nghe xong chuyện cũ, Vương Trung cũng đưa Kim ngư phù đến. Lúc này đã sửa lại xưng hô, gọi Vệ Thiện là Công chúa. Đã là Công chúa thì có quyền được chọn cung thất để ở, Vương Trung cẩn thận mọi chuyện, Vệ Kính Dung vừa hỏi, hắn đã chắp tay cười híp cả mắt: “Phải xem Công chúa thích nơi nào ạ.’’
Chính Nguyên đế không có Công chúa, nhi tử chỉ có vài người, hậu cung lại chẳng có mấy phi tần. Thứ nhiều nhất là chỗ ở, những đình các của tiền triều sửa lại đều đã có người, còn lại dường như mọi nơi đều trống. Vệ Thiện được phong là Công chúa, trước khi xuất giá sẽ ở lại trong cung, tất nhiên đều cho nàng chọn rồi.
“Ban cung tiền triều phân thế nào?’’ Công chúa ngoại trừ được hưởng thực ấp bên ngoài, bên cạnh còn phải có quan điều phối. Người nàng có thể sử dụng rất nhiều, làm một chân chạy việc hỏi thăm là chuyện nhỏ, bao giờ cũng được việc.
Chính Nguyên đế quá ưu ái nàng như vậy, Vệ Thiện càng không thể tùy hứng làm bậy. Hỏi Vương Trung, Vương Trung liền cười: “Công chúa tiền triều luôn ở Phượng Dương Các, chỗ đó còn đang sửa chữa. Còn vài nơi tốt nữa, Công chúa cứ chọn lấy một.’’
Lúc đầu, Phượng Dương Các có mười một vị công chúa, đều là nữ nhi của Phế đế tiền triều. Ngày thành bị phá, trong số những công chúa này, có người thì chết, có người thì sống không bằng chết. Từ đó, Phượng Dương Các vẫn luôn đóng cửa bỏ hoang.
Vương Trung liên tiếp đọc tên cung điện lên, trong hoàng thành còn rất nhiều nơi hoang tàn chưa tu sữa. Khi đại quân vào cung, còn đập vỡ cả đá phiến trên cầu Ngự Kiều, Cam Lộ điện của Hoàng hậu đến tận bây giờ còn chưa bỏ tiền tu sửa xong.
Vệ Thiện suy nghĩ một chút rồi chọn Tiên Cư điện: “Ta thích nơi có địa thế cao, chọn cái này đi.’’
Vương Trung lập tức sai người đi dọn dẹp, sau đó lại sắp xếp thái giám, cung nữ theo hầu hạ. Dẫn Tố Tranh và Băng Thiềm đi bày trí phòng ốc, theo sau phong hào còn có một loạt ban thưởng. Tổng quan nội khố đều chọn cái tốt nhất trình lên, còn đặc biệt để Vệ Kính Dung nhìn qua, rồi mới đưa đến Tiên Cư điện.
Địa thế Tiên Cư địện rất cao, cây cối tươi tốt, có kênh đào bao quanh nên mát mẻ, lui về phía sau chính là Hàm Băng điện, cũng là nơi giải nóng mùa hè. Dòng sông đổ vào đầm Vân Mộng, cách trường đua ngựa cũng rất gần, nhưng những thứ này đều không quan trọng. Điểm trọng yếu chính là Tiên Cư điện cách Cửu Tiên Môn không xa. Ra khỏi Cửu Tiên Môn đã đến thành ngoại cung, bên ngoài cũng chính là nơi Vệ Tu giữ chức cấm vệ quân rồi. 
Nàng muốn xuất cung hay truyền lời, hoặc muốn đưa cho Vệ Tu thứ gì đó, cũng dễ dàng hơn một chút.
“Chỗ này cũng hơi xa rồi, con ở lại Vọng Tiên Đài có gì không tốt?’’ Ngược lại, Vệ Kính Dung lại không đồng ý để nàng chuyển đi quá xa. Vệ Thiện phì cười thành tiếng: “Hôm nay còn có chỗ cho con, nhưng sau này cô cô còn có tiểu công chúa, tiểu hoàng tử, không phải cần dùng Thiên điện sao?’’
Vệ Kính Dung đỏ mặt, nàng và Chính Nguyên đế đã là phu thê nhiều năm, ngày tháng ở chung không nhiều, cũng khó có được lúc lưu luyến. Bây giờ nàng còn trẻ, thật sự muốn sinh thêm vài hài tử nữa.
Lập quốc mười năm, nhưng mấy năm nay đều chiến sự liên miên, chuyển vào hoàng cung cũng mới là chuyện hai năm gần đây. Năm ngoái có đại thần dâng tấu muốn tuyển tú nữ, bị Chính Nguyên đế bác bỏ, năm nay không thể từ chối nữa, nếu còn không đồng ý, Hoàng hậu phải ra mặt. []
Năm thứ nhất không đồng ý, vì muốn người trong thiên hạ biết đương kim Hoàng đế không phải kẻ háo sắc. Năm thứ hai từ chối, nếu Hoàng hậu không ra mặt, chính là Hoàng hậu thất trách. Đã sang tháng ba, cũng không lâu nữa sẽ phải chọn tú nữ đưa vào Dịch Đình rồi.
Vệ Kính Dung nghĩ đến chất nữ cũng lớn dần, nếu cứ ở Thiên điện thì quả thật đã khiến nàng uất ức. Nên phái cung nhân bên cạnh cẩn thận đi chọn những thứ đồ cần dùng, đều mang sang cho nàng: “Ta nhớ trong kho có hai tòa ngọc lan đăng, Thiện Nhi sợ tối, đưa sang cho nàng đi.’’
Vệ Thiện nằm trong lòng cô cô, nghĩ mình đã là Công chúa, Bích Vi cũng sẽ được phong Công chúa. Hai người lại vừa khéo ở chung một chỗ, mới nhắc đến, Vệ Kính Dung đã xoa đầu nàng: “Nếu nàng tốt, thân cận một chút cũng không sao, nếu không tốt, còn rất nhiều quý nữ công hầu, cũng có thể làm bạn với con.’’. Truyện Đông Phương
Ý chỉ sắc phong Công chúa vừa ban xuống, đãi ngộ cho công chúa ra sao còn phải bàn. Triều đình hiện này chưa có Công chúa, trước tiên phải đề ra điều lệ, sau này nếu có thêm Công chúa mới biết phải phân phối quan viên và phát bổng hằng năm thế nào.
Vệ Thiện còn chưa nhận được gì, thì kim ấn Công chúa đã đến tay. Những người hầu hạ nàng theo thứ tự sắp xếp, hành lễ hạ bái, sau đó sửa cách xưng hô. Vệ Thiện ban thưởng một lượt, còn nhớ chuyện đã sai Tiểu Thuận Tử làm, đang chờ kết quả. Qủa nhiên, hắn bẩm báo, lấy ra một bản chép tấu chương từ tay áo.
“Đây là nhờ tiến sĩ ở Hoằng Văn quán sao lại.’’ Tiểu Thuận Tử có biết chữ, cũng không thể đụng vào công văn. Những tiến sĩ kia lại không giống vậy, công việc chính là sao chép công văn. Một năm bổng lộc không cao, vì vài đồng tiền đã chịu chép sách cho người ta, huống chi cái Vệ Thiện muốn chỉ là tấu chương. []
Vệ Thiện đáp một tiếng, nhưng Tiểu Thuận Tử vẫn tiếp tục nói: “Hôm nay, Nhị công tử Phụ quốc công có phiên gác, còn Nhị công tử Trung Nghĩa hầu thì vẫn chưa đến phiên. Nô tài còn nghe được, hai người đều bằng chức.’’ Lén lút nhìn Vệ Thiện một cái, thấy dáng vẻ không hài lòng của nàng, lại nói: “Nhị công tử nhà chúng ta hành sự cẩn thận, còn vị kia thì có hơn phân nửa thời gian là nằm nghỉ trong phòng.’’
Vệ Thiện nghe xong đã lập tức thay đổi chủ ý, mặc dù đánh hắn xong sẽ sảng khoái dễ chịu, nhưng bên cạnh nàng không có ai. Muốn đánh Dương Tư Triệu, không dễ dàng như vậy, nhưng cũng không thể để hắn sống tốt được, nàng ngoắc tay gọi Tiểu Thuận Tử.
Tiểu Thuận Tử khom lưng đi bước nhỏ đến bên người nàng, Vệ Thiện hạ thấp giọng nói nhỏ: “Ngươi có cách gì để chọc ghẹo một người không?’’
Tố Tranh và Băng Thiềm đang tất bật để dời cung, mang những thứ nàng thường thích ra ngoài. Mấy năm nay thứ nàng thích không ít, cũng đều phải mang qua. Hai người họ bận rộn, bên cạnh nàng chỉ có Trầm Hương, nàng nghe xong chỉ cắn môi cười một cái.
Tiểu Thuận Tử lập tức nói: “Vậy phải xem, Công chúa muốn làm thế nào. Theo nô tài thấy, ngày xuân đang có dịch táo bón, không bằng làm Nhị công tử Trung Nghĩa hầu bị đau bụng.’’
Vệ Thiện cười: “Ngươi có thể làm tốt không?’’ Ngày xuân vốn luôn thèm ăn, ăn đồ bậy bạ lại đau bụng, những chuyện này thưởng xảy ra. Mặc dù không hết hận, nhưng vẫn còn hơn là thấy hắn khỏe mạnh lắc lư trong cung.
Tiểu Thuận Tử chớp mắt vài cái: “Việc thêm than nấu nước vốn là việc của nô tài.’’ Nói ra thì chỉ cần thêm chút trà vào bình, sau khi uống xong lại xách bình trà ra ngoài, trà đã uống vào bụng, bả trà còn không lưu lại.
Vệ Thiện mới mỉm cười, Trầm Hương liền lấy ra mấy viên ngân châu tử thưởng cho Tiểu Thuận Tử: “Ngươi đi làm đi, làm cho tốt vào, Công chúa sẽ còn thưởng nữa.’’
Tiểu Thuận Tử dập đầu, cất ngân châu tử vào túi rồi ra ngoài, lúc này Tố Tranh mới đến: “Công chúa dặn dò điều gì vậy? Mặc dù náo loạn, người cũng không thể làm huyên náo quá mức.’’
Vệ Thiện vừa nghĩ đến việc Dương Tư Triệu phải chạy tới chạy lui nhà xí đã muốn cười. Mặc dù hắn vẫn chưa bị gì nghiêm trọng, nhưng có cơ hội hành hạ hắn, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mấy người bên cạnh nàng này, Tố Tranh, Bằng Thiềm đều là do cô cô phái đến trông chừng nàng. Trầm Hương, Lạc Quỳnh vì nhỏ tuổi, còn có thể tuân lệnh nàng. Tiểu Thuận Tử cũng coi như lanh lơi, về sau thêm chân chạy việc, dạy vài lần là có thể phái hắn đi làm chút chuyện.
Tốt nhất là điều thêm hai người từ Vệ gia đến, chuyện này còn phải đi xin thúc thúc, phái hai võ tỳ đến. Nàng nhìn tặng phẩm ban thưởng liên tục không ngừng chuyển vào cung điện. Sai Tố Tranh chuẩn bị hắc sa, chỉ tuyến, thật sự làm ra dáng vẻ muốn thêu.
Thêu chữ trên lụa là việc cần sự tinh tế, Vệ Thiên trời sinh tính tình không thích yên tĩnh, thêu được hai chữ đã xoa xoa cổ tay. Lúc này, phát hiện Tố Tranh còn có chỗ tốt, tay nghề thêu thùa cực giỏi, Vệ Thiện dứt khoát giao việc này cho nàng. Đặt mảnh lụa xuống, nằm nghiêng trên sập, xem qua tấu chương của Viễn Lễ Hiền.
Đọc được hai dòng, từ nằm chuyển thành ngồi, đọc kỹ lại một lần nữa. Khó trách Viên Lễ Hiền có thể nổi bật trong Tứ quan như vậy. Thì ra trong bụng không chỉ có thi thư.
Từ khi bắt đầu khai quốc, Tể tướng còn chưa định, Chính Nguyên đế muốn noi theo tiền triều, phong cho bốn vị lão nho gia thành Tứ quan Xuân Hạ Thu Đông. Bốn vị này đều là nho gia vang danh thiên hạ, học vấn uyên thâm, nhưng mới thực thi được hai năm. Chính Nguyên đế đã chỉ dùng mỗi Viên Lễ Hiền, còn ba vị khác thì trở về dạy học.
Vệ Thiện xem lại bản tấu chương chưa đến nghìn chữ, trong lòng thấy thật đáng tiếc. Nếu Viên gia sớm biết sau này tội danh mưu phản sẽ giáng xuống đầu, không bằng trở về Long Môn Sơn, mở quán giảng kinh thư.
Nàng thất thần, nhìn Tố Tranh thêu được một hàng, đúng là khác xa với nàng. Cứ theo tốc độ thêu thế này, chờ đến khi Thái hậu trở lại, ba thước lụa này cũng có thể dâng lên.
Bên ngoài cửa sổ, Trầm Hương vẫy tay với nàng, Vệ Thiện mím môi cười, đứng lên chỉnh lại y phục đôi chút, sau đó nói với Băng Thiềm: “Ta đến gặp ca ca, các ngươi đừng đi theo.’’
Tiểu Thuận Tử theo sau Trầm Hương, Tiểu Thuận Tử hạ thấp giọng liên tục bẩm báo: “Vừa khéo, hôm nay ngày rằm nên ăn mì, thịt nấu có chút mặn. Nhị công tử Trung Nghĩa hầu uống hết một bình trà. Lúc này đang chạy đến nhà xí đấy ạ.’’
Nàng lại không thể tận mắt chứng kiến cảnh náo nhiệt này thật là đáng tiếc. Vệ Thiện đeo mạng che mặt rồi ra khỏi Cửu Tiên Môn, Tiểu Thuận Tử đưa Kim ngư phù lên, vệ binh đều tránh sang một bên. Vệ Thiện vừa bước vào tiểu viện, đã tìm kiếm bóng dáng của Dương Tư Triệu khắp nơi. Người còn chưa thấy đã gặp được Ngụy Nhân Kiệt, hắn vừa mới thay phiên gác trở về, tháo bội kiếm cầm trong tay: “Sao muội lại đến đây? Hôm nay ca ca muội không có phiên gác.’’
Vệ Tu bị cuốn lấy không tài nào thoát ra được, kể từ khi hắn thắng trận giả chiến ở Lâm Uyển, Ngụy Nhân Kiệt đã không chịu bỏ qua cho hắn. Mỗi ngày đều bắt hắn giả trận đánh giặc, đất cát trước cổng sân đều bị vẽ loạn hết lên. Mỗi khi hai người khai chiến, lại có người đến đánh cược, chơi càng ngày càng lớn.
Ngụy Nhân Kiệt mặc kệ mọi thứ, Vệ Tu còn hiểu được một chút đạo lý, chỉ đành phải tránh hắn mà thôi, hôm nay đổi công vụ bên ngoài. Ngụy Nhân Kiệt vừa nhắc đến Vệ Tu không có ở đây, đã cảm thấy không thú vị.
Vệ Thiện ừ một tiếng, đã thấy Dương Tư Triệu ôm bụng chạy đến, vừa nhìn thấy nàng ánh mắt đã sáng lên. Trong miệng kêu “Ái ui’’ rồi kẹp chặt hai chân đi từng bước về.
Vệ Thiện lại nói chuyện với Ngụy Nhân Kiệt: “Muội cũng vừa đến, mới biết ngày hôm nay huynh ấy đi làm công vụ. Khi nào muội muội huynh vào cung? Muội có rất nhiều đồ chơi hay, để tỷ ấy theo mẫu thân huynh vào cung, nhớ tới chỗ muội chơi đấy.’’
Nói được hai ba câu cũng là lúc Dương Tư Triệu đi vào, đi vào rồi lại chạy ra, hai mắt ảo não nhìn Vệ Thiện. Chuyện xấu hổ lần này đều bị nàng nhìn thấy hết, Vệ Thiện nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, trong lòng thoải mái: “Ca ca muội không ở đây, vậy muội về.’’
Vừa xoay người đã cười rộ, ngày xuân còn dài, nàng quyết định để hắn lúc nào cũng bị đau bụng, tốt nhất là khiến hắn mất việc, không thể tiến cung dễ dàng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.