Sống trong loạn thế không có ai đúng ai sai, cũng không có điều gì tồn tại mãi mãi, quyền lực cũng vậy. Mang trong mình dòng máu hoàng tộc, bản thân không được rơi lệ, nước mắt của nữ hoàng chính là sự xót xa cùng cực nhất trong thiên hạ hay người ta còn gọi là “Phượng hoàng huyết lệ”.
Sinh ly tử biệt vĩnh viễn bên nhau, cùng trải qua nhiều hoạn loạn, dường như có thể hạnh phúc cả đời nhưng Kim Vãng Tích đã lựa chọn trở thành một nữ hoàng vì bách tính mà gạt đi tình yêu. Cả đời nàng, từ giây phút ngồi trên ngai vàng tại Đại Minh điện đã định sẵn nàng phải hy sinh tình yêu nhưng có từng hối hận?
Trái tim nữ nhân luôn có một góc khuất. Nàng đã quên rằng trước khi là nữ hoàng nàng đã yêu một hiệp khách giang hồ tên là Tiêu Chính Quân.
Triều đại suy vong là điều không thể cứu vãn, nàng hối hận bởi từ bây giờ nàng phải hận người mà nàng yêu nhất.
Trong cuộc đời, nàng nhìn từng người từng người thân bên cạnh lần lượt ra đi, nước mắt rơi thì cũng đã rơi hết, chỉ còn lại một vệt óng ánh trên khoé mắt còn chưa kịp khô. Nàng chỉ mong thời gian quay trở lại năm 16 tuổi tại rừng trúc An châu nàng không gặp chàng hiệp khách tuấn tú đó, không đem lòng mình dâng cho người ấy thì có lẽ nàng đã không đau đớn tới tận xương tuỷ. Nếu được lựa chọn lại nàng nhất định sẽ không yêu Tiêu Chính Quân.
Trong Đại Minh điện, Kim Vãng Tích cố gắng ngồi ngăn ngắn trên long toạ, trên người mặt hoàng bào lộng lẫy, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc, siết chặt thanh Bạch Ngọc kiếm trong tay. Đại điện vắng tanh không một bóng người, bên ngoài cửa điện những tiếng chém giết, tiếng kêu la, hô hoán cùng mùi máu tanh khiến tim Nàng loạn nhịp. Kim Vãng Tích đợi, đợi người mình yêu đến gặp mình. Kim Vãng Tích còn tưởng ngày Tiêu Chính Quân thắng trận trở về Nàng sẽ đích thân đứng đây chờ hắn nhưng hiện tại bản thân đã không thể làm bất cứ điều gì.
Cửa Đại Minh điện mở ra, tim Kim Vãng Tích cũng chậm lại một nhịp, cứ cho rằng nàng đang tưởng tượng đi, nàng không muốn gặp lại gương mặt ấy.
Người Kim Vãng Tích vẫn ngày đêm mong chờ cuối cùng cũng gặp được rồi.
Trên người Tiêu Chính Quân còn vương lại mùi thuốc pháo trên chiến trường, chiến giáp còn có những vết máu khô, Kim Vãng Tích đứng dậy khỏi long toạ, bước chậm từng bước xuống gần hắn thêm vài bước.
Thanh Long Phương kiếm sáng loáng bên hông, Tiêu Chính Quân rút thanh kiếm ra, chĩa thẳng về hướng về phía trước mà bước tới, ánh mắt giận dữ giống như đang muốn dồn tất cả hận thù vào người Kim Vãng Tích. Nàng biết chỉ cần Tiêu Chính Quân ra lệnh, đám binh sĩ đằng sau hắn sẽ giết mình ngay tức khắc. Người hạ lệnh giết chết phụ thân Tiêu Chính Quân cùng toàn bộ người trong Tiêu phủ chính là Kim Vãng Tích, bây giờ hắn còn có thể không giết mình?
Bước chân của nàng khựng lại, cảm thấy như bản thân đã mất hết sức lực, thật sự muốn ngã xuống, giọng yếu ớt nói, bàn tay cũng rút Bach Ngọc kiếm ra đưa mũi kiếm về hướng đối điện “Tần Chính Quân, lúc chàng mang đại quân tiến vào hoàng cung, trẫm còn không tin là chàng định tạo phản, giờ trẫm đã mất cả rồi, chàng nói xem, trẫm đã giết cả nhà chàng hơn 300 mạng người, chàng còn có thể yêu trẫm không?”
Đám binh sĩ đứng đằng sau Tiêu Chính Quân tiến lên một bước nhưng bị hắn cản lại. Kim Vãng Tích nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ, thì ra hắn muốn hoàng đế tiền triều sống sót để thiên hạ ca ngợi Tiêu Chính Quân ân đức như trời biển hay hắn muốn từ từ trả thù khiến Kim Vãng Tích sống không bằng chết?
Một hồi lâu Tiêu Chính Quân không nói gì vững duy trì khoảng cách như cũ sau đó bước tới trước mặt nàng, Long Phương kiếm một đường đâm thẳng về phía trước, thanh kiếm trên tay rơi xuống nền điện, tạo thành một âm thanh lớn. Tuyệt vọng nhìn hắn, đau đớn đến cùng cực, bàn tay kia cầm Bạch Ngọc kiếm cũng không vững, cơ thể lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Máu thấm đẫm nền Đại Minh điện, hoàng y xa hoa loang một vệt máu lớn đỏ thẫm, Long Phương kiếm tượng trưng cho quyền lực của triều đại đã nhuốm máu chính hoàng đế của triều đại đó. Những năm tháng ngồi trên ngai vị hoàng đế, có ba thứ nàng muốn bảo vệ là giang sơn, người thân và tình yêu nhưng chỉ trong một ngày Kim Vãng Tích đã đánh mất tất cả những gì muốn bảo vệ nhất.
Cuộc đời của Thiên Hưng hoàng đế - nữ hoàng duy nhất trong lịch sử Bắc Định quốc kết thúc.
Sử sách đời sau ghi chép lại vài dòng, đa phần các sử gia đều coi Thiên Hưng hoàng đế là tội nhân thiên cổ làm mất giang sơn của tổ tông Kim gia vào tay phản thần “Thiên Hưng hoàng đế từ nhỏ tư chất thông minh, quyết đoán, mưu lược trí dũng không kém bậc nam nhân, chiếu theo thiên mệnh lên ngôi hoàng đế vào năm Thái An thứ hai lấy niên hiệu là Tuyên Chính tiếp nối thời kỳ hưng thịnh của Bắc Định quốc. Từ năm Tuyên Chính thứ ba, Thiên Hưng hoàng đế dần trở lên chuyên quyền, tin tưởng vào gian thần, tàn nhẫn ban chết cho nhiều công thần làm quan lại trong triều đình bất an. Trong nước mất mùa dịch bệnh liên tiếp xảy ra, thiên mệnh báo trước những năm tháng trị vì của Thiên Hưng hoàng đế đã tận. Năm Tuyên Chính thứ năm, hoàng đế Đại Duy quốc hạ lệnh cho Ninh nguyên soái Ninh Kỳ Phiêu mang quân xâm lược Bắc Định quốc, Thiên Hưng hoàng đế mặc lời khuyên can của trung thần, phong Tiêu Đô đốc lên làm thượng tướng quân giao lại bình quyền và Long Phương kiếm. Năm Tuyên Chính thứ bảy, sau khi thắng trận trở về, Tiêu thượng tướng quân âm mưu tạo phản, hoàng cung chìm trong biển máu, Thiên Hưng hoàng đế bị Tiêu thượng tướng quân giết chết ở Đại Minh điện. Triều đại chính thức chấm dứt sau bốn đời hoàng đế.”
Sử sách chép lại chỉ nhìn được một phần của sự thật, có những góc khuất không thể chạm tới. Sự tình năm ấy rốt cuộc bắt nguồn từ đâu?
Quay lại mùa xuân năm ấy, một chiếc xe ngựa lao nhanh trong cơn mưa rừng trúc An châu…