Phượng Hoàng Huyết Lệ

Chương 10.4: Muốn nói tất cả tâm ý đều dành cho người 4




“Ở đây chỉ còn bản công chúa và Tiêu chỉ huy sứ, nếu khanh không cứu ngọc thể của bản công chúa sẽ bị tổn hại. Khanh gánh không nổi trách nhiệm này.” Kim Vãng Tích cười trộm trong lòng.
“Công chúa… người đừng nói vậy.” Công chúa đang đùa thôi.
Nhưng đó là suy nghĩ của Tiêu Chính Quân, lén ý cười trên mặt Kim Vãng Tích đã nhảy xuống hồ thật mặt hồ chấn động một tiếng. Hồ ở Tư Phong cung tuy không rộng nhưng khá sâu. Tiêu Chính Quân vội vàng nhảy xuống tóm được cơ thể của công chúa nhưng không thể hôn công chúa được nhưng trong hoàn cảnh như vậy không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, vội vàng cố định đầu của Kim Vãng Tích dần dần tiến sát lại.
Nước hồ lạnh lẽo trong vắt, đôi mắt Tiêu Chính Quân mở ra nhìn vào đôi mắt đang nhắm của Kim Vãng Tích.
“Xin công chúa tha tội.” Tiêu Chính Quân quỳ ở dưới đất không ngẩng mặt lên nhìn nữ tử đag ngồi sau hai lớp rèm che bằng lụa.
“Chính Quân, tâm ý của bản công chúa ngươi còn không hiểu?”
Tiêu Chính Quân cũng bất ngờ nên không nói được gì.
“Bản công chúa và Thiệu Văn ca ca chỉ là tình cảm huynh muội. Bản công chúa sao có thể có thứ tình cảm khác với huynh ấy.”
“Công chúa, mạt tướng có chuyện phải về phủ. Xin cáo từ.” Tiêu Chính Quân viện cớ rời đi nhưng trong lòng đã nhận được câu trả lời “Bản công chúa và Thiệu Văn ca ca chỉ là tình cảm huynh muội. Bản công chúa sao có thể có thứ tình cảm khác với huynh ấy.” Cả ngày hôm ấy Tiêu Chính Quân đều cảm thấy vui vẻ.
Khang Nhân vương phủ - Bắc Định quốc
Dưới hàng liễu của hậu viện, Kim Uyển Dư viết những chữ lên tấm gỗ nhỏ, xoa xoa các tấm gỗ, để gọn vào chiếc giỏ trên tay Hỷ nhi.
“Hỷ nhi, em thấy bản quận chúa viết như thế nào?”
Hỷ nhi vui vẻ cầm những tấm gỗ nhỏ lên tay, nhìn chăm chú rồi vui mừng nói “Quận chúa từ nhỏ đã thông thạo cầm kỳ thư hoạ mà viết chữ còn rất đẹp nữa. Em thấy Quận chúa dành nhiều tâm tư như vậy chắc chắn là muốn cho vương gia xem?”
Kim Uyển Dư vẫn bình thản viết chữ “Đã muộn như vậy sao vương gia còn chưa trở về?”
“Em nghe nói sứ thần của Đại Triều sắp tới Bắc Định quốc, vương gia chắc chắn rất bận rộn. Nhưng mà sẽ sớm về bên quận chúa thôi.”
Kim Uyển Dư không viết tiếp mà đứng dậy, từ từ đi vào thư phòng của Kim Thiên Từ làm Hỷ nhi vội vàng chạy theo “Sứ thần Đại Triều sao tự nhiên lại Bắc Định quốc?”
“Chuyện này là em nghe được từ mấy thị vệ bên cạnh vương gia. Nghe họ nói hoàng thượng đã giao nhiệm vụ đón tiếp sứ thần Đại Triều cho Khang Nhân vương và Đoan Bình vương nên vương gia rất bận. Trời cũng đã tối, em nghĩ quận chúa nên đi nghỉ sớm đi. Có thể đêm nay vương gia cũng không trở về vương phủ.”
Kim Uyển Dư được Hỷ nhi khoác chiếc áo choàng vào, bàn tay mân mê hoạ tiết trên áo, đây là chiếc áo choàng mà Kim Thiên Từ hay mang bên mình nhưng từ lâu đã để lại Gia Hân hiên. Kim Uyển Dư định nhiều lần trả lại nhưng Kim Thiên Từ toàn nói Uyển Dư cứ để lại bên người.
Bắc Định quốc tuy lạnh giá tuyết phủ vào mùa đông nhưng kinh thành phía nam nên cũng ấm áp hơn một chút. Cơn gió mùa hạ đã về thật rồi tuy nhiên những ngày qua mưa lớn nên trời hơi lạnh, Hỷ nhi vẫn khoác áo choàng này cho Kim Uyển Dư.
Sau khi dọn xong chăn ấm Hỷ nhi cùng hai tỳ nữ liền lui ra khỏi phòng, nến cũng thổi bớt. Căn phòng rộng lớn chỉ còn một cây nến duy nhất ở trên bàn. Do Kim Uyển Dư luôn sợ bóng tối nên khi đi ngủ Hỷ nhi vẫn theo thông lệ chừa lại một cây nến. Ánh sáng yếu ớt len vào phía Kim Uyển Dư ngồi, Uyển Dư từ từ bỏ rèm xuống, đi tới giường kéo rèm che bằng lụa xuống rồi cuộn tròn trong lớp chăn ấm áp. Ở quen trong Gia Hân hiên nên khi vừa chuyển tới Khang Nhân vương phủ Kim Uyển Dư đã mất ngủ thường xuyên nhưng Kim Thiên Từ luôn nắm chặt tay và chờ tới khi Kim Uyển Dư ngủ rồi mới về thư phòng giải quyết tiếp công việc. Đêm nay có lẽ Kim Thiên Từ sẽ ở lại trong cung, Kim Uyển Dư nghĩ đến những lần khi Kim Thiên Từ còn nhỏ luôn được hoàng thượng khen là chững chạc trước tuổi, luôn luôn lạnh lùng ít nói tuy nhiên khi ở cùng Kim Thiên Từ Uyển Dư mới biết nam tử này thật sự rất tốt với mình, còn liên tiếp gọi “Dư nhi”. Cho đến bây giờ Kim Uyển Dư chưa từng nhìn thấy Kim Thiên Từ cười, nam nhân này chưa từng biết cười.
Kim Uyển Dư nhắm mắt lại, trong không gian tĩnh lặng hơi thở dần dần đều đặn. Cánh cửa phòng từ từ mở, bước chân chậm rãi tiến qua gian ngoài lại gần tới phía giường, cánh tay chạm tới vai của Kim Uyển Dư. Kim Uyển Dư run run vai cảm thấy cơ thể lạnh buốt, định kêu lên thì bàn tay lạnh cứng rắn ấy nhanh chóng bịt miệng Kim Uyển Dư lại. Trong ánh nến bên trong rèm lụa Kim Uyển Dư giẫu dụa nhưng người đó lại lên tiếng gọi “Dư nhi, nhỏ tiếng thôi! Đừng đánh thức người trong vương phủ.”
Tiếng chim đại bàng vang lên phía sau vương phủ làm Kim Uyển Dư tỉnh táo hơn. Kim Thiên Từ rút tay lại, Kim Uyển Dư buông lỏng cơ thể, từ từ ngồi dậy “Sao huynh lại tới đây? Không phải hôm nay huynh ở lại trong cung?”
“Dư nhi, huynh vừa mới hồi phủ. Muội không muốn huynh trở về?” Kim Thiên Từ ngồi xuống giường “Thấy muội đã ngủ nên huynh muốn vào xem.”
“Huynh về thư phòng nghỉ ngơi đi. Cả người cũng ướt như này!” Nhìn vào trang phục của Kim Thiên Từ vẫn hơi ẩm ướt chắc do những cơn mưa ngoài trời.
“Dư nhi, huynh muốn kể cho muội nghe một chuyện.” Kim Thiên Từ cởi bớt áo ngoài rồi tiến tới gần Kim Uyển Dư “Dư nhi, muội ngồi gần lại đây.” Kim Thiên Từ vỗ vỗ vào phía bên cạnh nhưng nữ nhân vẫn không nhúc nhích, Kim Thiên Từ liền kéo người Kim Uyển Dư gần vào sát người mình, để cho Kim Uyển Dư dựa sát vào ngực Kim Thiên Từ.
Kim Uyển Dư cũng không có lên tiếng, chỉ nhìn Kim Thiên Từ.
Kim Thiên Từ lạnh lùng kể “Khi huynh còn nhỏ tình cờ đã phát hiện ra một bí mật, sau đó liền giữ chặt bí mật vào trong lòng, không thể nói cho bất cứ ai, vì nếu nói ra sẽ khiến một người quan trọng với huynh gặp nguy hiểm. Huynh nhiều năm đã cố gắng bảo vệ cho một người nhưng chợt nhận ra huynh sẽ không thể giấu bí mật đó được lâu. Huynh sợ đến một ngày người đó phát hiện ra sẽ hận huynh, không còn muốn gặp lại huynh nữa.  Dư nhi, huynh sợ cảm giác ấy.”
Kim Uyển Dư lấy tà áo lau mồ hôi trên trán Kim Thiên Từ “Huynh lo lắng cho người đó như vậy, muội tin người đó sẽ hiểu.”
Kim Thiên Từ đột nhiên ôm chặt Kim Uyển Dư, cằm đặt lên vai Kim Uyển Dư “Đêm nay huynh không muốn ngủ,  Dư nhi có thể nghe huynh kể chuyện không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.