Phượng Hoàng Huyết Lệ

Chương 11.5: Nhớ cơn mưa rừng trúc An châu khi ấy 5




“Tội nghiệp Tiểu Bạch.” Vũ Đình Đình xoa xoa đầu ngựa trắng, ngựa trắng di chuyển ra xa tiểu cô nương, Kim Thương cười lớn, Vũ Đình Đình vội lại gần ngựa trắng “Tiểu Bạch, ta sẽ đi bộ, không cưỡi ngươi.” Vũ Đình Đình âu yếm xoa đầu ngựa trắng.
Kim Thương không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh xoa xoa đầu của Vũ Đình Đình “Đình Đình ngoan mau đi theo huynh.”
Xoa đầu? Huynh ấy coi mình là trẻ con sao? Vũ Đình Đình thứ giận “Đi thì đi. Muội không sợ huynh.” Vũ Đình Đình dắt ngựa trắng đi về phía trước.
Đi được một đoạn thì Vũ Đình Đình bước chân đã chậm dần, liền ngồi xuống nghỉ ngơi, Kim Thương khoanh tay đứng nhìn “Đình Đình ngoan đã mệt sao? Huynh còn có một ý hay.”
Vũ Đình Đình ngước đôi mắt trong veo lên nhìn nam nhân đang khoanh tay kia “Huynh có ý hay gì?”
“Đình Đình ngoan mau đi theo huynh.” Kim Thương kéo tay Vũ Đình Đình đứng dậy, đi xuống dòng sông, chỉ chỉ vào cái thuyền nhỏ “Huynh đã cho người chuẩn bị trước. Thích không?”
Vũ Đình Đình hào hứng trở lại “Thương ca ca, huynh thật tốt. Tiểu Bạch mau lên đây với ta.” Vũ Đình Đình kéo con ngựa trắng lên thuyền.
Kim Thương cởi dây cột rồi đùn thuyền ra một chút cũng nhanh chóng nhảy lên “Muội mau đè Đại Bạch nằm xuống, không sẽ chìm thuyền.”
“Được.” Vũ Đình Đình liền ấn ngựa trắng nằm xuống. Kim Thương lại tiếp tục xoa xoa đầu tiểu cô nương.
Vũ Đình Đình định dướn người lên để xoa đầu Kim Thương  nhưng nam nhân này lại  tránh né “Chỉ huynh mới được xoa đầu muội, muội không thể xoa đầu huynh, đợi bao giờ muội lớn hơn huynh rồi tính.”
Lớn hơn Kim Thương? Có thể sao? Vũ Đình Đình lắc đầu “Huynh làm muội bực quá. Muội không nói chuyện với huynh. Huynh toàn tìm cớ bắt nạt muội.”
Con thuyền nhỏ trôi chậm trôi chậm theo dòng nước xuôi xuống kinh thành, Kim Thương nằm xuống thuyền “Thật mệt quá.” sau đó nhìn sang Vũ Đình Đình “Muội không mệt sao?”
Vũ Đình Đình lấy từ trong túi gấm nhỏ ra một vài hạt nhỏ rồi đưa lên miệng từ từ nhai, Kim Thương với với “Gì thế? Cho huynh ăn. Đình Đình…”
Vũ Đình Đình đếm đém rồi đưa cho Kim Thương năm hạt “Đây là hạt sen, ở Định Thiên quốc người ta thường loại hạt này. Huynh biết không mỗi lần ra khỏi phủ theo Cảnh Định vương muội đều phải mang theo hạt sen để ăn dọc đường vì huynh ấy chẳng cho muội ăn gì. Nhiều hôm đến trưa huynh ấy không ăn, cũng bỏ đói cả muội. Nếu là huynh, huynh sẽ lo lắng cho muội. Hoàng huynh của huynh thật vô tâm.”
Kim Thương an ủi “Đình Đình không hiểu rồi. Một khi nam nhân vô tâm với nữ nhân có nghĩ rằng trong lòng họ không hề yêu nữ nhân kia.” Kim Thương nếm thử hạt sen.
“Thương ca ca ngược lại đối xử tốt với muội nghĩa là yêu muội?” Vũ Đình Đình có thể hiểu như vậy không? Vũ Đình Đình mỉm cười ngọt ngào, nụ cười trong sáng ngây ngô ấy làm cho Kim Thương nhung nhớ.
“Đúng.” Kim Thương kéo Vũ Đình Đình nằm xuống thuyền, dang rộng cánh tay cho tiểu cô nương gối đầu “Đình Đình ngoan.” Vũ Đình Đình ngoan ngoãn nằm bên cạnh Kim Thương “Bao giờ mới về tới kinh thành? Hạt sen của muội sắp hết rồi.”
“Đình Đình ngủ đi. Bao giờ tới kinh thành huynh sẽ gọi muội.” Đình Đình chầm chậm nhắm mắt lại, hôm nay cũng đã đi cả buổi sáng. Kim Thương nhìn sang khuôn mặt vẫn còn vương vấn nét trẻ con của tiểu cô nương bên cạnh, môi bất chợt mỉm cười. Con sông Nhược Hoan ngoằn nghèo cũng phải tới sáng mai mới có thể về tới Kinh thành. “Đình Đình, khoảng thời gian sắp tới huynh không thể đến thăm muội, muội phải tự biết chăm sóc cho bản thân.”
Con thuyền nhỏ vẫn chầm chậm trôi trên dòng sông Nhược Hoan ngọc bích. Từ trên cao chỉ nhìn thấy khung cảnh Dương Châu núi non trùng điệp và một con thuyền gỗ nhỏ như đoá hoa lững lờ lướt trên dòng sông.
Sáng hôm sau, khi bình minh vừa mới lên, Vũ Đình Đình đang say giấc thì bị đánh thức, nhíu mày gạt tay người bên cạnh ra rồi ngủ tiếp “Thương ca ca, để cho muội ngủ, muội thật sự muốn ngủ…”
Kim Thương bị hất tay ra cũng chẳng vui vẻ “Muội còn không dậy thì trách huynh bỏ muội ở đây.”
“Ở đây là ở đâu? Muội buồn ngủ quá…. Để cho muội ngủ thêm một chút nữa…” Vũ Đình Đình vẫn còn muốn ngủ mà. Nhưng ở đây chẳng phải là Dương châu?
“Muội đang ngủ huynh không lỡ đánh thức muội nhưng đã tới Kinh thành.”
“Kinh thành? Đã tới kinh thành? Đến kinh thành thật rồi.” Vũ Đình Đình ngồi phắt dậy, dụi dụi mắt rồi hào hứng reo lên “Huynh không có lừa muội, chúng ta đã về được kinh thành.”
“Huynh không có lừa muội, vụ cá cược này huynh thắng.”
“Muội thua thì muội phải làm sao?”
“…Cả đời muội không được rời xa huynh.”
Đây rõ ràng là gian lận. Vũ Đình Đình đỏ mặt cúi đầu xuống, một lúc lâu sau cũng không thấy nói gì.
Kim Thương xoa đầu tiểu cô nương đang vui vẻ rồi chỉ về hướng xa “Muội có thấy bên kia là gì không? ”
“Muội thấy rồi, đó là hoàng cung, là nơi huynh sinh ra.” Vũ Đình Đình vui mừng không thể tả, ôm lấy Kim Thương.
Kim Thương từ từ nói “Muội thấy nơi cao nhất kia không? Là nóc điện Đại Minh nơi đó hoàng đế thiết triều, còn phía kia chính là nóc điện Phượng Chính nơi ở của hoàng hậu, trước Phượng Chính điện là Tiền Minh điện. Muội thấy có đẹp không?”
“Không ngờ đứng từ đây nhìn hoàng cung lại đẹp như vậy! Thương ca ca, huynh mau nhìn xem.” Vũ Đình Đình cũng vài lần vào cung tuy nhiên chưa lần nào đứng từ dòng sông Nhược Hoan này ngắm hoàng cung cả.
Đang ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của hoàng cung thì Vũ Đình Đình nhìn sang Kim Thương. Huynh ấy buồn sao? Huynh ấy có tâm sự? “Thương ca ca, huynh sao vậy?”
Kim Thương mỗi lần nhìn lên nóc điện Phượng Chính đều cảm thấy buồn “Huynh nhớ tới mẫu phi của huynh, người mà huynh còn chưa nhìn rõ mặt.”
“Thương ca ca, mẫu phi của huynh? Huynh mau kể cho muội nghe đi. Đình Đình sẽ không kể với bất kỳ ai.” Nhìn huynh ấy buồn bã chẳng lẽ huynh ấy đang rất đau lòng?
“Huynh từ nhỏ đã mất mẫu phi, sau đó do một quý nhân nuôi nấng nhưng vài năm trước vị quý nhân đó đã mất, lớn lên một chút thì phụ hoàng phong Đoan Bình vương cho huynh sau đó huynh cũng rời hoàng cung đến vương phủ sống. Huynh chưa từng được mẫu phi chăm sóc, huynh không biết mẫu phi bị ai hại chết, là bọn cướp ở Dương châu hay là thích khách do ai sai khiến? Lâu lắm rồi huynh mới tìm được một người thật lòng thương huynh như muội.” Đôi mắt vốn bình thản của Kim Thương giờ đã đục ngàu.
Vũ Đình Đình nhớ lại mỗi khi mình buồn rầu vì nhớ phụ mẫu ông nội đều ôm mình thật chặt “Thương ca ca, huynh đừng buồn….Đình Đình cũng sẽ buồn theo…huynh còn có hoàng thượng yêu thương huynh nhưng muội … ngoài ông nội đã không còn ai nữa.” Vũ Đình Đình đột nhiên nhớ lại cảnh người ta đưa thi hài phụ thân trở về từ chiến trường liền không kìm được nước mắt.
Kim Thương thấy Vũ Đình khóc liền khẩn trương lau nước mắt đang trực rơi xuống gò má “Đình Đình ngoan, huynh không buồn nữa rồi. Đừng khóc… Đình Đình khóc sẽ xấu xí… Đình Đình xấu xí huynh sẽ không thương muội nữa…”
“Không… không…Thương ca ca, Đình Đình không xấu xí, huynh đừng để muội lại một mình...” Vũ Đình Đình lắc lắc đầu, nước mắt vẫn còn chan chứa trong khoé mắt.
Dòng sông Nhược Hoan xanh ngọc bích suốt bốn mùa như chứng kiến toàn bộ câu chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.