Phượng Hoàng Huyết Lệ

Chương 13.4: Chỉ mong đời đời kiếp kiếp được bên một người 4




Liễu Diệp Tư đâu có biết bây giờ Kim Thiên Hải còn day dứt, đau đớn hơn cả mình. Hai người đều không thể ngờ lúc Kim Thiên Hải quay lưng rời đi khỏi Âm Nguyệt các chính là lần cuối cùng hai người gặp lại nhau.
Kim Thiên Hải mùi rượu nồng bao phủ khắp cơ thể được đưa về vương phủ, trong gian phòng sáng rực ánh nến, dòng nước chảy ra từ khoé mắt, miệng vẫn lẩm bẩm “Tư nhi…Tư nhi…” Những lời đứt quãng như để gợi nhớ đến những kí ức trước đây.
Chân tình không bao giờ sai, chỉ có những toan tính, thủ đoạn mới là thứ giết chết chân tình. Kể từ đêm đó, người ta không còn thấy một Cảnh Định vương điềm đạm, trầm tư thay vào đó là khuôn mặt bi luỵ. Ngày ngày Kim Thiên Hải nằm im trên giường nhắm chặt mắt, không gặp bất cứ ai.
Lan quý phi biết tin con trai mình tới Liễu phủ tìm Liễu Tư Diệp thì vô cùng tức giận đích thân đến Cảnh Định vương phủ nhưng Kim Thiên Hải đóng cửa phòng không nghênh đón.
Vũ phủ - Lăng Vân kinh – Bắc Định quốc
Từ sau khi nghe được tin Cảnh Định vương được lập làm thái tử, Vũ Đình Đình đã nhiều ngày bị nhốt lại trong phòng, chẳng thiết ăn uống. Lăn lăn trên chiến giường mềm mại, Vũ Đình Đình không biết nên làm thế nào để gặp được Kim Thương.
Mình sẽ phải thành thân với Cảnh Định vương Kim Thiên Hải? Sao có thể? Mình không thích Cảnh Định vương. Người mình thích là Kim Thương, là Đoan Bình vương Kim Thiên Hữu!
Gặp qua Kim Thiên Hải vài lần tuy rằng dung mạo rất tuấn tú, điềm đạm, từ nhỏ đã thuộc hết sách thánh hiền, võ công tinh thông, nhân từ độ lượng nhưng Vũ Đình Đình đã sớm có tình cảm với người khác.
Vũ Đình Đình lắc đầu, không được, mình phải tìm cách, chỉ có chạy trốn khỏi Vũ phủ càng xa càng tốt như vậy mới có thể ngăn cản được chuyện này. Vừa nghĩ xong, bàn tay nhanh nhẹn của Vũ Đình Đình đã gói sẵn một ít lương khô, ngân lượng cùng vài bộ y phục đơn giản, cũng mang theo thanh kiếm nhỏ bên mình.
Tuy Vũ phủ được canh giữa cẩn trọng nhưng Vũ Đình Đình nghĩ có thể nhờ đến sự giúp đỡ của nha hoàn thân cận, với sự thông thạo từng lối đi trong Vũ phủ có thể dễ dàng ra khỏi đây. Vũ Đình Đình cất đồ đạc mang theo xuống dưới gầm giường, kêu thật to, mấy binh lính bên ngoài phòng liền đi vào, Vũ Đình Đình nói muốn thay y phục, binh lính liền đồng ý cho nha hoàn thân cận vào hầu hạ. Sau khi gặp được nha hoàn, Vũ Đình Đình tráo đổi y phục, lặng lẽ rời khỏi được Vũ phủ. Nhưng sẽ rất nhanh bị phát hiện, Vũ Đình Đình men theo lối nhỏ đằng sau bức tường của hậu viện liền bị một bàn tay vương ra tóm lại, đè vào gốc cây gần đó.
Hốt hoảng Vũ Đình Đình liền định la lớn nhưng người đó lại kịp thời lên tiếng “Đình Đình, là huynh.”
Giọng thật quen thuộc! “Huynh là … Thương ca ca…” Vũ Đình Đình nhận ra Kim Thương thì ôm lấy, khóc thút thít.
“Đình Đình, huynh biết ngay là muội sẽ tìm cách trốn khỏi Vũ phủ nên cho người canh trừng, muội cũng thật thông minh, lừa được mấy binh lính đó.” Kim Thương vỗ vỗ vai Vũ Đình Đình an ủi.
Vũ Đình Đình nếu tính ra có thể hạ gục được mấy binh lính đó nhưng không muốn làm kinh động trong phủ nên phải đưa ra hạ sách này. Nhưng nếu bị phát hiện thì nha hoàn kia chắc chắn sẽ phải chịu phạt, nghĩ đến đây Vũ Đình Đình có chút áy láy.
Kim Thương kéo theo Vũ Đình Đình chạy về phía xa, ở đó có một xe ngựa đang đợi sẵn “Ở ngoài này không tiện, chúng ta vào trong rồi nói.” Vũ Đình Đình ngoan ngoãn theo lên xe ngựa.
Kim Thương vội ôm Vũ Đình Đình vào lòng “Muội không được trốn đi. Đình Đình, muội phải nghe theo huynh.”
Hơi bất ngờ, Vũ Đình Đình rương đôi mắt ngây thơ lên hỏi “Nhưng muội không muốn lấy Cảnh Định vương, làm thái tử phi gì đó, muội chỉ gả cho huynh, Thương ca ca… huynh bảo muội thành thân với Cảnh Định vương sao?”
Kim Thương vỗ vỗ vai Vũ Đình Đình “Tạm thời muội không được trốn đi. Lệnh hoàng thượng đã ban, nếu muội trốn đi chính là khi quân phạm thượng, cả Vũ gia cũng sẽ phải chịu tội, muội sao có thể phiêu bạt bên ngoài, huynh không muốn muội phải chạy trốn cả đời. Nếu huynh cùng muội cao chạy xa bay thì chúng ta biết đi tới đâu để sống yên? Chúng ta sẽ bị truy sát.”
Mặt Vũ Đình Đình bắt đầu ngập nước, giọng nói run run “Thương ca ca… Đình Đình thật ngốc, vì suy nghĩ cho bản thân mà làm liên luỵ đến Vũ gia, làm liên luỵ tới ông nội…”
Kim Thương mỉm cười “Muội đừng khóc nữa, muội hãy tự trở về đi. Thương ca ca không lừa muội. Đình Đình ngoan, nghe lời huynh.”
“Ừm, muội tin huynh, Thương ca ca…” Vũ Đình Đình cứ tưởng chỉ cần chạy trốn là có thể giải quyết được tất cả nhưng đó chính là con đường chết, Đình Đình không thể để ông nội và Kim Thương phải vì mình mà chịu bất cứ tội danh gì nhưng còn trái tim của mình thì sao?
Vũ Đình Đình lưu luyến nhìn Kim Thương định bước ra khỏi xe ngựa thì từ xa có nhiều bước chân chạy rất nhanh về phía họ. Kim Thương vội kéo người Đình Đình ngồi xuống bên cạnh, đưa tay giơ hiệu im lặng, Vũ Đình Đình gật đầu nhìn Kim Thương.
Thị vệ thân tín bên ngoài vội rút kiếm ra chắn hơn chục binh lính đang đứng phía trước “Các người là ai?”
“Bọn ta là người quân lính của kinh thành, phụng lệnh của Vũ tượng tướng quân đến đây để truy lùng tội phạm triều đình, khôn hồn thì ngươi hãy tránh ra để bọn ta kiểm tra xe ngựa.”
Tên binh lính đi đầu tiến lên một bước liền bị thị vệ vương phủ ngăn lại chĩa kiếm vào cổ “Ngươi dám kiểm tra? Có biết xe ngựa này là của ai không? Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn.” Thị vệ vương phủ giơ ra tấm lệnh bài bằng vàng, hơn chục binh lính đều e ngại.
Tên cầm đầu vẫn nghênh ngang “Che giấu tội phạm triều đình là chuyện lớn, cho dù có là xe của Đoan Bình vương cũng phải kiểm tra kỹ càng, tuyệt đối không được để một con kiến lọt qua. Hôm nay cho dù người trong xe là Đoan Bình vương cũng vậy thôi. Người đâu, kiểm tra.”
Thị vệ vương phủ vẫn kiên quyết chĩa kiếm vào tên cầm đầu “Một vệ uý nhỏ mà cũng đòi kiểm tra xe của Đoan Bình vương phủ, mạo phạm đến vương gia ngươi chết 10 lần cũng không hết tội.”
Bọn binh lính kia vẫn đang lo sợ nhưng tên cầm đầu gạt mũi kiếm đang kề trên cổ ra “Ta không tin người trong xe ngựa là Đoan Bình vương, có khi chính là khâm phạm triều đình đang lẩn trốn.”
“Ngươi dám?” Thị vệ vương phủ tức giận, cũng không thể kéo dài thêm thời gian được nữa rồi. Bọn chúng cậy thế lực của Vũ thượng tướng quân mà chẳng còn sợ sệt trước vương gia.
Tên cầm đầu tiến thêm bước nữa, tay đã chạm vào tấm màn che trước xe ngựa thì một giọng nói tức giận vang lên, rèm tự động được được người bên trong hé ra một chút, Kim Thương nhìn tên vệ uý “Ngươi thật to gan, xe ngựa của bản vương cũng dám chặn lại kiểm tra? Ngươi nghĩ bản vương đường đường là Đoan Bình vương lại che dấu khâm phạm triều đình? Ngươi hiện được giao bảo vệ Vũ phủ sao lại đi bắt khâm phạm triều đình? Việc này chẳng phải là của Tri phủ Lăng Vân kinh Liễu đại nhân hay sao? Ngươi dám làm bản vương tức giận, còn muốn sống nữa không?”
Vũ Đình Đình ở trong xe ngựa cũng thấy sợ, chưa bao giờ Đình Đình thấy Kim Thương đáng sợ như vậy!
Ánh mắt tức giận đó khiến tên vệ uý kia có chút sợ hãi “Chuyện này…mạt tướng đã mạo phạm vương gia nhưng mạt tướng chỉ làm theo lệnh, xin vương gia hãy để cho mạt tướng kiểm tra xe ngựa để về phục lệnh.”
Kim Thương giận dữ “Bản vương có cho ngươi mười cái mạng ngươi cũng không dám. Nếu trên xe của bản vương không có người ngươi cần tìm thì sao? Lấy mạng ngươi ra đổi được không?”
“Mạt tướng chỉ phụng lệnh kiểm truy bắt khâm phạm triều đình, đêm đã khuya vương gia vẫn còn chưa hồi phủ, đêm đã khuya vương gia ở chỗ này chắc hẳn có nguyên do khác?”
Kim Thương nhìn sang thị vệ thân tín bên cạnh, ý bảo xử lý bọn chúng, thị vệ đó nắm chặt thanh kiếm trong tay đôi mắt cũng tàn nhẫn hơn.
“Hà vệ uý, đã lâu không gặp.” Hứa Mạc Phong phi ngựa tới từ xa đã vọng lại, khi đến gần liền nhảy xuống ngựa tham kiến Đoan Bình vương sau đó nhìn sang tên vệ uý kia “Hà vệ uý, chúng ta dù sao cũng là người quen cũ cùng làm việc cho Phủ doãn đại nhân hôm nay gặp lại chính là nói với Hà vệ uý một câu, đừng nên đụng vào hoàng thân quốc thích thì hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.