Dương châu - Bắc Định Quốc
Vũ Đình Đình chợt mê về ông nội mình, dáng vẻ uy dũng đã thật hiếm ai có được. Đột nhiên trong mơ ông nội lại biến mất, Vũ Đình Đình khua tay định với ông nội, ông nội liền xuất hiện nắm lấy tay Đình Đình rồi ôm Đình Đình vào lòng.
Đình Đình ngủ ngoan khi ôm ông nội. Cảm nhận được hơi ấm của người bên cạnh, Đình Đình kẽ gọi “Ông ơi…ông ơi….”
“Ừ..ừ…”
Đình Đình ôm chặt ông và cười tươi “Ông sẽ không bỏ Đình Đình lại phải không? Đình Đình rất sợ ở một mình.”
“Ừ..ừ….”
Kim Thương xoa đầu Đình Đình, định đẩy người Đình Đình ra nhưng cô gái nhỏ trong lòng ôm quá chặt nên đành phải đắp thêm cho cái áo khoác. Lúc này Đình Đình đã ngủ rất say, một cô gái 14 tuổi còn chưa hiểu chuyện đã lạc trong rừng nhỡ gặp phải kẻ xấu thì thật tội nghiệp. Kim Thương nghĩ không nên quá gần với nữ nhân nhưng đây chỉ là một cô gái nhỏ vô tư, giúp đỡ một tiểu cô nương cũng là chuyện tốt. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng Đình Đình đã rất xinh đẹp và phảng phất rõ vẻ đẹp của một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng nên Kim Thương khi quan sát khuôn mặt Đình Đình cũng có chút động lòng.
Kim Thương tự trách bản thân nghĩ quá nhiều, có thể động lòng với một tiểu cô nương, liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đã lâu như vậy Kim Thương mới có cảm giác ngủ sâu đến thế.
Mặt trời đã lên, đầu của Kim Thương hơi đau, nhíu mày ngồi dậy, đêm qua thấy lạnh lạnh, thì ra là đã bị Đình Đình kéo áo khoác. Đình Đình đã dậy và đang đốt lửa bên suối, thấy Kim Thương đã tỉnh, cô gái liền hỏi “Sao huynh lại ngủ chung với muội?”
“…”
Kim Thương cũng không biết nên nói gì đành im lặng một lúc mặc cho sự mong chờ trên đôi mắt của Đình Đình dâng lên “Huynh nói đi.”
“Vì muội là một tiểu cô nương.” Kim Thương chỉ biết một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành sao bản thân mình có thể có cảm giác được?
“Tiểu cô nương? Muội lớn rồi. Ông nội nói muội có thể gả chồng.” Vũ Đình Đình không vui, tru môi lên nói. Rõ ràng ông nội nói mình có thể gả đi được rồi. Sao người này lại dám nói như vậy!
Kim Thương tò mò “Cũng không hẳn là tiểu cô nương… nhưng muội định gả chồng sớm như vậy?”
“Muội muốn gả cho… huynh.” Vũ Đình Đình ánh mắt chờ mong nhìn Kim Thương, sau đó đột nhiên thấy xấu hổ nên cúi mặt không nói nữa.
Kim Thương sửng sốt “Tại sao?” Chuyện này có lẽ rất khó nói chăng? Tại sao tiểu cô nương này lại muốn gả cho mình?
“Người ta bảo nữ nhân đã ngủ cùng ai thì phải gả cho người đó.” Đạo lý này tuy Vũ Đình Đình không đọc nhiều sách như cũng hiểu được vài phần.
“Thì đúng…” Kim Thương khi nói xong mới nhận ra mình đã nói cái gì vội sửa lại “…nhưng muội còn nhỏ quá, để khi lớn ta sẽ lấy muội. Thế nào? Muội chẳng phải đã bị vẻ tuấn tú của ta hút mất hồn rồi sao? Muội không quyết định nhanh có thể ta sẽ thay đổi ý định…. ?”
“Huynh nói thật sao?” Tuy Vũ Đình Đình nhìn qua chỗ khác vẻ e thẹn nhưng vẫn thì thầm.
Kim Thương chỉ định dỗ dành một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện nhưng ai ngờ lại phức tạp như thế “Ta phải làm gì để muội tin?”
“Trao vật định tình với muội…đây là ngọc bội của muội, huynh mau cầm, ngọc bội của huynh đâu?” Bàn tay nhỏ bé của Vũ Đình Đình đưa cho Kim Thương một miếng ngọc bội nhỏ. Vũ Đình Đình nhanh nhẹn chạy sang gần người Kim Thương đưa ngọc bội ông nội tặng cho nam nhân này.
“Đây. Muội cầm đi.” Thấy tiểu cô nương định chạm vào người mình, Kim Thương nhanh chóng lấy ra ngọc bội của mình, vì không muốn bàn tay nhỏ nhắn kia cư nhiên chạm vào người mình, cả người Kim Thương bây giờ chỉ còn dính những vết máu khô.
Ngọc bội này là mẫu phi của Kim Thương tặng cho khi còn nhỏ, Kim Thương không lỡ đưa cho người khác nhưng cuối cùng thấy tình cảm chân tình của Đình Đình mà đưa vật quý giá nhất cho Đình Đình.