Bóng tối vô định kia có bao phần lưu luyến, tình cờ gặp gỡ một lần cứ nghĩ là cố nhân. Thoáng một giấc mộng xa xôi, tưởng như người đang gần ngay trước mắt nhưng cuối cùng vẫn do thiên định. Rừng trúc An châu trong mưa gặp được người chính là kỳ duyên trong thiên hạ.
Hoà châu mùa xuân, cơn mưa thấm ướt vạt áo, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống vực sâu dòng sông phía dưới kia, khoanh tay chờ đợi, một lúc sau Bạch Lương mã xuất hiện, Tiêu Chính Quân quay đầu lại thanh âm kiên quyết “Đi, chúng ta về Kinh thành.”
Từ khi mười bốn tuổi Tiêu Chính Quân đã hành hiệp trượng nghĩa đi khắp Bắc Định quốc, chàng thiếu niên chẳng quan tâm đến thế sự du ngoạn làm quen hảo hữu trong giang hồ vì một lá thư phụ thân gửi quyết định quay về.
Bạch Lương mã phe phẩy đuôi, đôi mắt như hiểu được vài phần ý nghĩ của chủ nhân.
Tiêu Chính Quân dắt ngựa xuống núi, thanh kiếm trong tay buông lỏng hơn, vui vẻ nói “Ngươi nghĩ chúng ta nên về thẳng Kinh thành hay đi đường vòng?” Từ Hoà châu về Kinh thành nếu cưỡi ngựa nhanh cũng phải nửa tháng thời gian không có nhiều nhưng Tiêu Chính Quân đã quen với tự tại do còn ở Tiêu phủ có nhiều quy tắc nghiêm khắc.
Hơn một năm, phụ thân đã được thăng chức Thượng thư bộ Binh, Tiêu Chính Quân nhận được lá thư không thể không tiếp tục ngao du ngoạn thuỷ.
Rừng trúc An châu trong cơn mưa trắng xoá Tiêu Chính Quân rút kiếm ra cứu được một thiếu nữ, trong giây phút này thanh Bạch Ngọc kiếm làm Tiêu Chính Quân chú ý. Một mình chống trọi với đám sơn tặc bản lĩnh không nhỏ, sự kiên cường trong đôi mắt của Kim Vãng Tích làm Tiêu Chính Quân không thể quên.
Ôm thân thể tiều tuỵ đau đớn thiếu nữ, máu từ vết thương trên vai không ngừng chảy, Tiêu Chính Quân đợi thiếu nữ tỉnh, xe ngựa vẫn tiếp tục lăn bánh lên đường.
Qua vài ngày, thiếu nữ đã dần bình phục, cũng có thể xuống khỏi xe ngựa, đi vài vòng xung quanh, lúc lại ngồi nhìn Tiêu Chính Quân nướng gà rừng “Tiêu huynh, cảm ơn! Ta chưa từng ăn món nào ngon như thế.”
Tiêu Chính Quân nghoảnh mặt lại, gẩy gẩy que củi trong tay duy trì ngọn lửa “Kim công nương chưa từng ăn gà rừng nướng?”
“Phải, ta chưa từng ăn.” Thiếu nữ mỉm cười, nhìn chăm chú vào con gà nhỏ đang được nam nhân kia cầm trong tay “Tiêu huynh, huynh chú ý một chút, cẩn thận gà bị cháy.”
“Không cần, tại hạ có sáu năm kinh nghiệm về việc này, đảm bảo gà vừa thơm vừa ngon. Kim cô nương, cô nương cũng nướng cùng đi.” Tiêu Chính Quân nhìn thiếu nữ đang bấm bấm bàn tay liền giục.
Bị nam nhân bên cạnh đưa cho một con gà rừng nhỏ, thiếu nữ bắt chước theo từng hành động, quả nhiên nam nhân có thể khéo tay như vậy.
Tiêu Chính Quân nhìn thiếu nữ “Kim cô nương, cô nương ăn con gà này trước rồi vào trong nghỉ đi.” Bàn tay cầm con gà đưa ra trước mặt Kim Vãng Tích, giọng nói có phần lo lắng.
Kim Vãng Tích đưa tay lấy con gà nhỏ, đưa lên miệng cắn một miếng, nửa ngày nay đói bụng con đói khó kìm chế được, ánh mắt lại hướng về phía Tiêu Chính Quân, nam nhân mải nướng gà vẫn chưa ăn được một miếng nhưng lại nhường cho mình “Tiêu huynh, ta đợi huynh rồi ăn cùng.”
“Cũng được, tại hạ sẽ nướng nhanh thôi, Kim cô nương đợi một lát.” Trong đôi mắt Tiêu Chính Quân có phần kinh ngạc không tin nhưng trấn tĩnh nói.
Khi Kim Vãng Tích tưởng Tiêu Chính Quân sẽ im lặng nướng gà trên ngọn lửa đỏ bên cạnh thì một giọng nói vẫn vang lên cắt đứt sự suy ngẫm của mình “Tại hạ không đói, Kim cô nương định ăn mấy con gà?”
Nhìn Tiêu Chính Quân đang chăm chú giở hai con gà, Kim Vãng Tích không biết nên nói gì. Nếu bây giờ mình nói muốn ăn hai con nam nhân này cũng đưa hết cho mình? Kim Vãng Tích chỉ vào con gà nhỏ hơn “Ta ăn con này.”
Tiêu Chính Quân khẽ cười, tiếp tục công việc đang dở dang, ánh mắt có chút ngẩn người khi thấy khuôn mặt Kim Vãng Tích bên cạnh đống lửa “Kim cô nương?”
“Huynh vừa gọi ta?” Kim Vãng Tích hỏi.
Tự nhiên không khí tĩnh lặng càng quỷ dị, Tiêu Chính Quân không biết tại sao mình lại gọi “Kim cô nương, đây.” Đưa cho Kim Vãng Tích một con gà, Tiêu Chính Quân bối rối ăn luôn con gà còn lại.
Hai người ngồi đối diện nhau, trong rừng sâu tịch mịch, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Chính Quân ngồi nướng gà với một người khác, những năm này Tiêu Chính Quân đã quen với việc một mình du ngoạn tứ phương.
Kim Vãng Tích băn khoăn một hồi rồi nói “Tiêu huynh có thể giúp ta tìm một hồ nước gần đây được không?”
Tiêu Chính Quân không biết Kim Vãng Tích định làm gì nhưng vẫn đồng ý “Tại hạ sẽ tìm giúp.”
Ngồi cùng ăn gà nướng, Tiêu Chính Quân thong thả ăn vừa ăn vừa nhìn Kim Vãng Tích. Kim cô nương có thân thế ra sao? Tại sao Tàng Nhân đường muốn thích sát?
Rừng núi hoang vắng, tiếng động nhẹ vang lên, Tiêu Chính Quân đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, kiếm trong tay đã kéo ra một chút nhưng một lúc lâu sau không gian lại im phăng phắc, buông thanh kiếm xuống, Tiêu Chính Quân nhìn nét suy tư trên khuôn mặt Kim Vãng Tích mở miệng hỏi “Kim cô nương nghĩ Tàng Nhân đường? Không phải Tàng Nhân đường, sát thủ của Tàng Nhân đường hành tung không bao giờ lộ liễu để người khác phát hiện ra.”
Kim Vãng Tích thở phào nhẹ nhõm ngoảnh mặt về hướng khác, đôi mắt đang che giấu nhiều suy nghĩ trong lòng “Tiêu huynh, bây giờ đã an toàn, ta và huynh chia nhau thành hai hướng tìm hồ nước quanh đây.”
Tiêu Chính Quân thấy Kim Vãng Tích một tay ôm vai, một tay buông lỏng, tiến lại gần đặt Bạch Ngọc kiếm vào bắt đầu nói “Kim cô nương cẩn trọng một chút, tuy bây giờ tạm thời an toàn nhưng tại hạ vẫn chưa yên tâm để cô nương đi một mình.”
Nghĩ lại cảm thấy mình quá mạo hiểm, Kim Vãng Tích ngẩn người “Tiêu huynh, ta biết võ công, sẽ không sao.” Kim Vãng Tích tất nhiên không muốn mạo hiểm đi một mình nhưng chẳng còn biện pháp khác.
“Vậy được, Kim cô nương mau đi đi, tại hạ sẽ đi hướng kia.” Tiêu Chính Quân chỉ tay sang hướng đông, Kim Vãng Tích đi theo hướng nam.
Kiếm hồ nước giữa rừng gần như là chuyện bất khả thi nhưng tiếng nước chảy róc rắc phía xa đã lọt vào tai Kim Vãng Tích, là một dòng suối nhỏ trong rừng.
Quay lại chỗ xe ngựa, Tiêu Chính Quân tìm bên trong xe cũng không thấy bóng dáng Kim Vãng Tích, chạy đi tìm, vừa chạy vừa hô lớn “Kim cô nương? Kim cô nương?” nhưng chỉ có tiếng vọng vọng lại giữa rừng.
Đang tự trách bản thân đã quá sơ suất để một mình Kim Vãng Tích ở lại, Tiêu Chính Quân tìm một hồi lâu trong rừng, chợt nghe thấy tiếng động trong nước, lặng lẽ đi tới “Kim cô nương?”
Kim Vãng Tích ngoái đầu nhìn nhận ra Tiêu Chính Quân, Bạch Ngọc kiếm đặt xuống bên cạnh “Tiêu huynh mau lại đây, ta tìm được dòng suối.” Y phục được vén lên, đôi chân trần của Kim Vãng Tích đang ngâm trong dòng suối lạnh, Tiêu Chính Quân vẫn đứng ngẩn người chỗ cũ, không nói một tiếng, quay đầu sang một bên.
“Tiêu huynh, nước suối rất mát, huynh thử đi.” Kim Vãng Tích ngồi dịch ra để lấy chỗ cho Tiêu Chính Quân, nam nhân từ từ đi tới, ngồi bên cạnh, không nói nhưng cởi giày ra, bàn chân chỉ chạm ướt xuống nước một chút.
Không lâu sau, Tiêu Chính Quân nghi hoặc hỏi “Kim cô nương tìm hồ nước chỉ để làm như vậy thôi sao?”
“Tiêu huynh không quen như vậy cũng đúng, ta thất lễ.” Kim Vãng Tích đứng lên chỉnh lại y phục nhìn sang Tiêu Chính Quân.
Khi còn ở trên chùa Phúc Lương, Kim Vãng Tích và Mai nhi ở khu riêng biệt, không có người ngoài quấy rầy do đó cũng không để tâm quá nhiều đến lễ nghi nên nhất thời quên mất sự hiện hữu của một nam nhân khác. Rõ ràng đã tách ra thành hai hướng nhưng Tiêu Chính Quân nhanh như vậy đã tìm được đến nơi này?
“Là tại hạ thất lễ, Kim cô nương....tại hạ xin cô nương thứ lỗi.” Nói đến đây Tiêu Chính Quân vội vã đứng dậy, mang giày vào, nhặt kiếm lên, cách xa Kim Vãng Tích một đoạn trước con mắt kinh ngạc.
Trên đừng trở về chỗ xe ngựa, Tiêu Chính Quân chậm rãi theo sau Kim Vãng Tích còn cầm Bạch Ngọc kiếm giúp tiện thể mang ít nước suối về, ngày mai hai người tiếp tục khởi hành.
Một đêm trăng sáng, tiếng sáo vọng lại từ rừng sâu như là một tín hiệu ngầm, Tiêu Chính Quân mệt mỏi ngủ một giấc dài, bóng hoàng y từ trong xe ngựa bước ra, ánh mắt nhìn thoáng qua Tiêu Chính Quân ngưng lại một chút sau cùng vẫn rời đi.
Bàn tay nắm chặt chiếc trâm ngọc, bút tích trong lá thư để lại, Tiêu Chính Quân nhìn sang khoảng không trong rừng Dương châu, thiếu nữ đã âm thầm rời đi từ lúc nào không hay. Bóng tối vô định kia có bao phần lưu luyến, tình cờ gặp gỡ một lần cứ nghĩ là cố nhân. Thoáng một giấc mộng xa xôi, tưởng như người đang gần ngay trước mắt nhưng cuối cùng vẫn do thiên định. Rừng trúc An châu trong mưa gặp được người chính là kỳ duyên trong thiên hạ.
Tiêu Chính Quân vẫn luôn mang theo trâm ngọc bên mình, nếu có cơ hội gặp lại sẽ trả lại thiếu nữ hoàng y nhưng duyên trời sắp đặt hai người gặp lại trong rừng Dương châu.
Kỳ duyên là gì? Chính là duyên phận sắp đặt của nguyệt lão?