Phượng Hoàng Huyết Lệ

Chương 7: Dưới gốc hoa đào trắng, ánh mắt chạm nhau




Trở về hoàng cung, chàng đã biết thân phận của ta nhưng sao còn chưa tới thăm ta? Ta cuối cùng đã được được bước chân chàng ở ngay phía sau ta, ta nhẹ nhàng quay đầu lại, cánh hoa đào trắng rơi nhẹ lên vạt áo chàng, ánh mắt chàng chạm vào trái tim ta.
Cổng Đông môn – Hoàng thành
Buổi sáng, xa giá của hoàng đế và hoàng thất khởi hành về hoàng cung. Tiên nhi được Kim Thiên Nam đặt trong xe ngựa của mình, điều này làm Khâm Định hoàng đế tức giận. Cuộc hành trình gần hai ngày cuối cùng xa giá của hoàng đế cũng về tới hoàng cung. Lan quý phi ra tận Đông môn để chờ Hoàng đế nhưng Khâm Định hoàng đế không để Lan quý phi vào mắt mà kéo tay Thanh Nguyên hoàng hậu bước vào. Lan quý phi cũng sợ hãi khi nghe tin Thành Nguyên hoàng hậu đích thân ép Nghê tần uống thuốc độc giống như Đức phi năm xưa vậy.
Kim Vãng Tích bước xuống xe ngựa lộng lẫy, từ xa đã nhìn thấy một nam tử dáng vẻ thư sinh đang đứng đợi ở Đông môn. Vị thư sinh ấy mặc quan phục trên người khuôn mặt ngời ngời sáng đi tới phía Vãng Tích cung kính chào “Thần Đô Ngự sử bái kiến Thiên Tư công chúa điện hạ.”
Kim Vãng Tích vô cùng bất ngờ “Thiệu Văn ca ca. Biểu ca? Thiệu Văn ca ca?”
Nam nhân mỉm cười, nụ cười khuynh thành rạng rỡ dưới ánh nắng dịu mùa xuân làm Kim Vãng Tích chói mắt “Tử nhi biểu muội! Biểu ca đợi muội rất lâu.”
Năm năm đã qua, đối với hai người, quãng thời gian đó đã có nhiều sự thay đổi nhưng không ngăn được hai người nhận ra nhau.
Lý Thiệu Văn vốn là con trai duy nhất của Dụ Thánh công chúa và Lý thiếu bảo một chức chính nhị phẩm trong triều đình. Dụ Thánh công chúa và Khâm Định hoàng đế là máu mủ thân thiết do vậy thế lực Lý gia là cánh tay phải của Khâm Định hoàng đế được trọng dụng còn hơn cả Vũ gia. Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm được cả triều đình nể trọng vì có tác động rất lớn đến Khâm Định hoàng đế cũng là nữ nhân duy nhất nắm quyền lực trong triều đình từ khi Thánh Võ hoàng đế khai quốc đến nay. Nhớ năm xưa khi Nhất Huy hoàng hậu đột ngột qua đời, Lan phi là người có gia thế chống lưng hoàn toàn có thể trở thành chính cung hoàng hậu tiếp theo tuy nhiên Tuệ phi lại liên kết với Dụ Thánh công chúa vì vậy Khâm Định hoàng đế sắc phong Tuệ phi lên vị trí mẫu nghi thiên hạ, để phe cách của Tạ thái sư dịu xuống Khâm Định hoàng đế đã phong Lan phi lên hàng quý phi và phong chức cho con cháu của Tạ gia. Cũng vì chuyện này mà Thành Nguyên hoàng hậu nhiều lần nói rằng sẽ để cho Kim Vãng Tích và Lý Thiệu Văn thành thân. Từ nhỏ tình cảm thanh mai trúc mã của hai người đã lớn dần tuy nhiên 5 năm trước Kim Vãng Tích lên chùa Phúc Lương nên hai người từ biệt từ đấy, Kim Vãng Tích chỉ không ngờ rằng sau 5 năm Lý Thiệu Văn hiện tại đã thành một vị quan chính trực, thanh liêm giúp hoàng đế quản lý đất nước, cũng được coi là trụ cột trẻ tuổi của đất nước.
Lý Thiệu Văn 5 năm trước cũng đã là một thiếu niên 15 tuổi sao có thể không có cảm giác gì với biểu hoàng muội xinh xắn được tuy nhiên năm ấy Kim Vãng Tích còn nhỏ nên cũng chỉ coi Thiệu Văn là biểu ca. Lý Thiệu Văn cách đây 6 tháng khi chiến sự nổ ra tại biêng cương, được Khâm Định hoàng đế giao cho trọng trách đi sứ sang Đại Triều. Bây giờ Thiệu văn mới quay về được kinh thành thì cuộc đi săn của hoàng thất đã bắt đầu nên chỉ đành ở lại hoàng cung chờ tin tức. Khâm Định hoàng đế cho người đưa tin về kinh thành rằng Thiên Tư công chúa mất tích khiến Lý Thiệu Văn lo lắng nhưng nhìn sắc mặt hồng hào của Vãng Tích, Thiệu Văn không dấu nổi cảm xúc “Đi tới Tư Phong cung của muội đi. Ôn lại những chuyện trước đây. Biểu ca rất nhớ Tử nhi. Không ngờ Tử nhi bây giờ đã là một nàng công chúa xinh đẹp như vậy?” Lý Thiệu Văn ở trước cổng Đông môn không kiềm chế được cảm xúc liền ôm Kim Vãng Tích vào lòng, cũng giống như khi còn nhỏ vậy.
Kim Vãng Tích sau khi trở về cung cũng đã dò hỏi về biểu ca nhưng chỉ biết biểu ca đã đi sứ tới Đại Triều, khi còn nhỏ ngoài Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc và biểu ca thì chẳng có ai thường xuyên tới Tư Phong cung của Kim Vãng Tích vì nơi đó thực sự nhàm chán. Do vậy Kim Vãng Tích vẫn mong đợi gặp lại được Thiệu Văn ca ca tuy nhiên lại gặp mặt trong hoàn cảnh này “Thiệu Văn ca ca. Thôi được rồi, huynh buông muội ra đã. Đông môn nhiều người đang nhìn chúng ta.”
Kim Vãng Tích đẩy đẩy người Lý Thiệu Văn ra nhưng Lý Thiệu Văn mỉm cười nho nhã “Tử nhi. Muội vẫn như trước gọi biểu ca là ‘Thiệu Văn ca ca’. Biểu ca không muốn buông muội ra nữa, sợ nếu buông ra Tử nhi của biểu ca sẽ lại biến mất 5 năm.”
“Muội đã về hoàng cung. Còn có thể đi đâu? Phụ hoàng cũng không cho muội về chùa Phúc Lương nữa.” Kim Vãng Tích trong lòng Lý Thiệu Văn đưa mắt nhìn những quan lại đang ở phía xa “Thiệu Văn ca ca vẫn ấm áp ân cần như trước, chỉ là đã cao lên không ít, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu nho nhã.”
Lý Thiệu Văn vẫn ôm Kim Vãng Tích “Muội nói cũng đúng. Tử nhi chưa ai từng nói biểu ca ngọc thụ lâm phong, ôn nhu nho nhã. Nhưng biểu ca vẫn ấm áp như cũ.”
“Được rồi. Biểu ca buông muội ra đã, có gì chúng ta từ nói chuyện. Mấy vị quan bên kia đang nhìn, muội thấy không tự nhiên. Biểu ca giờ là quan trong triều, mọi việc cần phải nghiêm chỉnh, sao có thể ở cổng Đông môn ôm nữ tử?” Kim Vãng Tích dù xúc động vì Thiệu Văn ca ca ra tận Đông môn đón mình nhưng làm thế này không ổn. Nam nữ khác biệt, giờ mình không còn nhỏ nữa.
Lý Thiệu Văn buông lỏng thiếu nữ hoàng y trong lòng, thiếu nữ ấy mềm mại như tấm lụa mỏng lướt ra khỏi lồng ngực. Lý Thiệu Văn phất lại tay áo và chỉnh lại quan phục làm ra vẻ nghiêm chỉnh nhưng giọng nói vẫn ôn nhu như trước “Biểu ca dung mạo có phần đã khác trước, Tử nhi sao vẫn nhận ra được?”
Kim Vãng Tích trong phút chốt nhìn nam nhân đứng trước cổng Đông môn cảnh tượng này thật giống 5 năm trước Thiệu Văn ca ca đã tiễn biệt mình trong bóng tà dương, sự luyến tiếc trên gương mặt của cậu thiếu niên 14 tuổi năm đó làm Kim Vãng Tích không quên được. “Giống như 5 năm trước biểu ca ở đây tiễn muội đi An châu, giờ muội trở về, biểu ca nhất định đến đón muội ở đây. Hơn nữa, muội sao có thể nhầm biểu ca với ai được chứ?”
“Tử nhi biểu muội vẫn thông minh, đơn thuần như trước. Người làm biểu ca cảm thấy tự hào.” Lý Thiệu Văn ngắm nghĩa lại Kim Vãng Tích từ đầu đến chân một lượt rồi nói “Muội bị hổ trắng tấn công trong rừng nhưng xem ra không bị thương, tốt quá.”
“Đáng lẽ…” Đáng lẽ mình phải là người bị thương nếu Tiêu Chính Quân không cứu mình e rằng mình đã chết. Nhưng không được nói với Thiệu Văn ca ca, biểu ca sẽ lo lắng. Kim Vãng Tích chợt nhớ ra bàn tay lúc nhỏ bị một vết thương nhỏ, Lý Thiệu Văn đã bôi thuốc cho mình vì sợ để lại sẹo. Thiệu Văn ca ca vẫn quan tâm mình như vậy.
“Đáng lẽ…?” Tử nhi định nói gì?
“Thôi…Không có gì. Muội chẳng phải đã trở về bình an đứng trước mặt biểu ca? Biểu ca đừng lo lắng. Giờ muội đã hơn mười sáu tuổi, có thể tự lo cho bản thân.” Kim Vãng Tích đánh lạc hướng suy nghĩ của Lý Thiệu Văn “Biểu ca nói dẫn muội tớ Tư Phong cung ôn chuyện cũ mà. Chúng ta mau đi đi.”
Lý Thiệu Văn cười ôn nhu “Được. Chúng ta đi.”
Kim Vãng Tích và Lý Thiệu Văn đi tới Tư Phong cung, nơi này vẫn đẹp như trước nhưng đã 5 năm rồi. Lý Thiệu Văn ung dung bước vào chính điện, Kim Vãng Tích bước theo sau “Thiệu Văn. Huynh có chuyện gì muốn nói với muội sao?”
Lý Thiệu Văn khẽ cười “Biểu ca rất nhớ muội. Tuy 5 năm muội đã lớn hơn trước rất nhiều nhưng ta vẫn có thể hình dung được một Thiên Tư công chúa vô tư, lãnh đạm, thanh cao ra sao?”
Kim Vãng Tích lắc đầu cười cười “Lúc ở An châu rất chán, muội phải sống ở đấy 5 năm. Về tới hoàng cung thì không còn huynh để chơi cùng, sực nhớ ra giờ biểu ca đã là trụ cột của triều đình rồi, không còn tâm tư để nô đùa cùng muội nữa.”
“Triều đình có nhiều việc. Hoàng thượng đã tin tưởng biểu ca đương nhiên biểu ca phải dốc hết tâm sức cho triều đình.”
“Huynh và Cảnh Minh vương rất giống nhau.” Kim Vãng Tích Lý Thiệu Văn và Kim Thiên Phúc có cách suy nghĩ rất giống nhau.
“Biểu muội có nhớ biểu ca không?”
“…Nhớ….”
“Chúng ta tới Hậu hoa viên đi. Biểu ca nhớ muội rất thích hoa đào trong Hậu hoa viên.” Lý Thiệu Văn vội kéo người Kim Vãng Tích đi những nơi trước đây họ cùng chơi đùa trong cung.
Kim Vãng Tích biết rằng biểu ca chỉ muốn cho mình được vui và gắn kết lại tình thanh mai trúc mã của 5 năm trước nhưng giờ Vãng Tích đã không còn là công chúa 11 tuổi nữa cũng chẳng thích hoa đào, cũng không muốn dạo chơi trong cung. Tuy những nơi Lý Thiệu Văn dẫn đi đều gắn liền với kỉ niệm của hai người nhưng Kim Vãng Tích đã không còn thấy vui như trước. Tuy rằng Lý Thiệu Văn là một nam nhân tao nhã luôn mang lại cảm giác ấm áp nhưng cũng khó nắm bắt được.
“Biểu muội đã đến tuổi phải hạ giá rồi. Muội đã hỏi hoàng hậu chuyện của chúng ta chưa?” Lý Thiệu Văn bình tĩnh hỏi vì bản thân cũng đã 19 tuổi, làm quan tam phẩm trong triều sự nghiệp đã ổn định, cũng đến lúc phải thành gia lập thất.
“Chuyện của … chúng ta?” Kim Vãng Tích bất ngờ nhìn sang Thiệu Văn đang đẩy xích đu cho mình.
“Mẫu hậu muội nói sau này khi muội lớn lên sẽ gả cho huynh. Muội không nhớ?”
“Chuyện này…muội nghĩ đó chỉ là.... tóm lại muội ….muội chỉ lấy người mình thích thôi.”
“Muội đã có người trong lòng?” Thiệu Văn không vui hỏi.
“Không phải… muội cũng đã xa huynh 5 năm… vừa mới gặp mặt chưa được 1 ngày sao có thể nói thành thân ngay được…phụ hoàng lại không nỡ gả viên minh châu của mình đi.” Kim Vãng Tích cũng chẳng biết vì sao lại nói ấp úng chỉ đột nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh nam tử tuấn tú trong cơn mua phùn trong rừng trúc đã cứu mình.
“Vậy thì tốt. Biểu muội hãy chờ ta. Ta sẽ thuyết phục được hoàng thượng ban hôn.”
Kim Vãng Tích sợ xanh mặt vì nếu Lý Thiệu Văn dịu dàng nhã nhặn kia đi xin ban hôn nhất định hoàng thượng sẽ đồng ý, Thành Nguyên hoàng hậu còn ủng hộ.
“Không…Muội chưa muốn thành thân. Biểu ca, muội tin huynh sẽ là trụ cột của triều đình.” Nói xong ánh mắt cô hơi mơ hồ nhanh chóng mất bình tĩnh Kim Vãng Tích cũng lấy cớ xin về Tư Phong cung để nghỉ ngơi.
Bàn tay Lý Thiệu Văn định níu kéo lại đột nhiên hờ hững giữa không trung. Tiêu Chính Quân là người cứu Tử nhi trong rừng Dương Châu? Dáng vẻ thư sinh của Lý Thiệu Văn có chút không được tự nhiên “Vậy thì…biểu ca cũng gấp gáp. Tạm thời Tử nhi hãy nghỉ ngơi trước đi. Biểu ca cũng có chuyện cần phải xử lý.”
Thật ra công việc của Lý Thiệu Văn ở Ngự Sử đài rất bận rộn thường xuyên bên cạnh hoàng đế hiếm khi được ở cạnh Kim Vãng Tích, tuy vậy những biểu hiện của Vãng Tích hôm nay đã khác trước nhiều, có lẽ phải từ từ mới gắn kết được tình cảm thanh mai trúc mã.
Bóng dáng thư sinh dần dần biến mất khỏi, Kim Vãng Tích nhìn theo.
Thiệu Văn ca ca!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.