Khâm Định hoàng đế ban chết cho Tĩnh tần, Thành Nguyên hoàng hậu mang thuốc độc tới tẩm cung của Tĩnh tần, trong tẩm cung chỉ còn truyền ra tiếng quằn quại của Tĩnh tần. Dáng vẻ nhân từ của Thành Nguyên hoàng hậu không hề bị mất đi khi bước chân ra khỏi tẩm điện, chỉ có điều Khâm Định hoàng đế đột nhiên xuất hiện ở đây rồi hỏi Thành Nguyên hoàng hậu “Tĩnh tần chết chưa?”
Xem ra hoàng đế không mấy bận tâm đến sự sống chết của Tĩnh tần. Thành Nguyên hoàng hậu tỏ vẻ đau buồn “Tĩnh tần đã ra đi thanh thản. Không ngờ Tĩnh tần dịu dàng đoan trang lại hại cả biểu tỷ của mình vì mong muốn được độc sủng. Hoàng thượng hãy hồi cung nghỉ ngơi.”
“Đêm nay, trẫm sẽ tới Phượng cung.” Khâm Định hoàng đế nhìn nét mặt của Thành Nguyên hoàng hậu ‘Hoàng hậu không chào mừng trẫm? Trẫm có rất nhiều điều muốn nói với nàng.”
“Thần thiếp … tuân chỉ.” Thành Nguyên hoàng hậu cũng mơ hồ nhận ra được ý nghĩ của hoàng đế.”
Thành Nguyên hoàng hậu cuối cùng cũng chờ được ngày này, sau một năm, hoàng đế lại qua đêm tại Phượng cung. Thành Nguyên hoàng hậu còn nhớ cách đây nhiều năm một tháng hoàng thượng tới tẩm cung của mình rất nhiều lần, nghĩ lại những ngày tháng hạnh phúc ấy thoáng đã rất lâu rồi tựa như mỗi ngày hoàng đế không tới là một bông hoa thì hoa ở Phượng cung cũng đủ rợp trời.
Phượng chính điện rộng lớn ánh nến đã tắt bớt từ lâu, sau những lớp rèm màu đỏ buông lỏng, trước tấm bình phong hình long phụng hoà minh in rõ dáng của hai người. Nằm trên giường lớn, Khâm Định hoàng đế vẫn ôm Thành Nguyên hoàng hậu trong lòng.
Thành Nguyên hoàng hậu xoay xoay vòng ngọc trên cổ tay, vòng ngọc này bên ngoài trông cũng giống như ngọc thường tuy nhiên bên trong có bột quỳnh quang nên trong đêm tối còn có thể phát ra ánh sáng màu xanh. “Hoàng thượng nhìn đi, ánh sáng thật đẹp, giống như đom đóm.” Nói đến đây Thành Nguyên hoàng hậu kéo cánh tay hoàng đế lên nhìn vào vòng ngọc trên cổ tay hoàng đế.
Khâm Định hoàng đế luôn mang theo chiếc vòng ngọc này chẳng qua nhiều lớp y phục ngày thường đã che mất vì đây là món quà lúc thành thân Khâm Định hoàng đế đã tặng cho Thành Nguyên hoàng hậu. So với bây giờ vàng ngọc châu báu không thiếu thứ gì Khâm Định hoàng đế vẫn đeo nó lên tay cũng biết rõ Thành Nguyên hoàng hậu luôn trân trọng nó như bảo vật “Nàng vẫn luôn thích trẫm đeo vòng ngọc này. Còn nói nếu trẫm không đeo sẽ giận trẫm.”
Hai chiếc vòng ngọc sáng trong tẩm cung rộng lớn, Khâm Định hoàng đế ôm cơ thể Thành Nguyên hoàng hậu gần lại, một lúc sau mới nói “Nàng còn nhớ khi nàng mới nhập cung, trẫm đã vô cùng sủng ái nàng, đại hôn trẫm cũng ở tẩm cung của nàng mà bỏ mặc Nhất Huy hoàng hậu, cũng chẳng tới chỗ của Đức phi, trẫm cũng thề với trời một nữ nhân lương thiện nhân từ như thế cả đời này trẫm có tìm cũng không thể tìm được ai khác ngoài nàng.”
“Hoàng thượng đột nhiên nhắc lại những chuyện này…chắc hẳn trong lòng có điều khó xử?”
“Đã 25 năm rồi, trẫm vẫn yêu nàng, nàng vẫn ở cạnh trẫm đến cùng mặc cho nhiều lúc trẫm vô tình nhạt với nàng.”
“Hoàng thượng, thần thiếp biết người chỉ giả vờ vô tình với thần thiếp, thần thiếp cũng làm tất cả chỉ vì người…”
“Nàng đã sinh cho trẫm 5 người con, trẫm không biết lấy gì để đền đáp, các con của chúng ta trẫm đều coi như bảo bối không lỡ làm tổn thương chúng. Ngai vị hoàng hậu này năm đó trẫm bất chấp lập lên, là Tuệ phi, không phải Lan phi. Tại sao nàng vẫn chưa buông bỏ được mọi chuyện?”
“Hoàng thượng….thần thiếp... ”
“Trẫm biết những việc nàng đã làm.” Khâm Định hoàng đế nhìn đôi mắt đang long lanh kia, tựa như đêm nay mới là đêm động phòng của hai người ở An Đức vương phủ.
“Nàng trừng trị Đức phi, ám sát Nhu phi, hại chết Nhất Huy hoàng hậu, thiêu Du Tịch cung giết Phương tần trong lửa, Hạ quý nhân mang thai liền bị hổ trắng tấn công trong rừng Dương châu, Nghê tần hạ độc nàng, hôm nay tới lượt Tĩnh tần bỏ độc vào canh, sắp tới là Lan quý phi…phải không?”
“Hoàng thượng đã biết hết những chuyện thần thiếp làm sao không trị tội thần thiếp?”
“Trẫm hiểu cho nàng, nàng cho độc vào canh dưỡng thai của Nhất Huy hoàng hậu vì trả thù cho Long nhi, nàng hại Đức phi vì cô ta đã lén cho độc dược vào thuốc của Kim Thiên Phúc, nàng thiêu chết Phương tần vì cô ta đã phản bội nàng mê hoặc trẫm, nàng giết Hạ quý nhân vì nàng biết Hạ quý nhân thông gian với Tạ thái sư nên mới có thai, nàng không muốn ô uế dòng máu hoàng tộc. Nàng giết Nghê tần vì Nghê tần là con cháu của Vương Thành nàng sợ ả ta sẽ hại trẫm, nàng giết Tĩnh tần là muốn ly gián Tạ thái sư và Lan quý phi. Trẫm không trị tội nàng ngược lại còn dung túng cho nàng vì trẫm biết nàng làm tất cả đều có lý do của mình, đều vì trẫm, vì con của chúng ta.”
“Sao hoàng thượng biết Hạ quý nhân thông gian với Tạ thái sư nên mới có thai?” Thành Nguyên hoàng hậu xem xét rất kỹ sổ sách ghi chép của nội quan mới có thể phát hiện được việc bất thường.
Khâm Định hoàng đế bàn tay chạm nhẹ lên vai trần của mỹ nhân trong lòng “Trẫm nghĩ Hạ quý nhân còn chưa biết bản thân mình mang thai. Nàng không có bằng chứng chỉ là suy đoán không thể làm gì được Tạ thái sư ngược lại Tạ thái sư còn quay sang làm hại con chúng ta. Nàng đã tốn không ít công sức để Tạ gia và Bùi gia đối đầu tự diệt. Sổ sách của nội quan ngoài hoàng hậu thì trẫm cũng có thể xem.”
“Nhưng đó cũng có thể là hài tử của hoàng thượng?”
Khâm Định hoàng đế hiện rõ ý cười “Sức khoẻ của trẫm nhiều năm nay thì sao có thể? Hơn nữa, trẫm đã hạ lệnh cho Ngô thái y tẩm xạ hương vào hương liệu của các phi tần nên không ai có thể mang long thai.”
Thành Nguyên hoàng hậu rùng mình thì ra đây là lý do mà ngoài bản thân ra chẳng có phi tần nào trong 17 năm nay mang thai. Bí mật này Khâm Định hoàng đế hiện tại sao lại nói ra?
Ánh mắt của Thành Nguyên hoàng hậu vừa có chút lo sợ vừa lại bình tâm đến lạ. Trải qua hơn 25 năm trong hậu cung chấp nhận chung phu quân với nhiều phi tần khác nhưng Thành Nguyên hoàng hậu biết rõ người Khâm Định hoàng đế coi là thê tử chỉ có mỗi mình mình. Nhưng trong hoàng cung không thể tránh được sự cô độc, cảm giác khi thấy phu quân của mình sủng ái những nữ nhân khác, mỗi một đứa trẻ ra đời trong hậu cung đều là một nhát kiếm đâm thẳng vào trái tim của Thành Nguyên hoàng hậu. Đã cố kìm nén rất lâu nhưng sau cái chết của Kim Thiên Long, Thành Nguyên hoàng hậu hiểu rằng để bảo vệ được nhi tử của mình, bản thân không thể không nhẫn tâm.
Thành Nguyên hoàng hậu lúc này chỉ cười, bàn tay đặt lên ngực của Khâm Định hoàng đế thì thầm “Hoàng thượng, người có trái tim không?” Khâm Định hoàng đế nắm lấy tay của nữ nhân trong lòng, không nói gì. Thành Nguyên hoàng hậu tiếp tục hỏi “Thần thiếp hỏi hoàng thượng, hoàng thượng có trái tim không? Người bắt thần thiếp phải nhìn người phế người này lập người kia làm phi tần, thử hỏi người có trái tim không? Người có cảm nhận được cảm giác của thần thiếp không?”
“Trong mắt trẫm nàng vẫn là người lương thiện, trẫm không giữ trọn lời thề chung thuỷ với nàng, trẫm mặc cho nàng hại người nhưng hài tử thì không, sao nàng cho người hành thích Đoan Bình vương? Đừng đụng đến hài tử của trẫm, đó là dòng máu của trẫm, huyết thống hoàng tộc của Bắc Định quốc.”
“Thần thiếp đã hại chết con trai của Nhất Huy hoàng hậu, điều này không thể thay thay đổi được nhưng thần thiếp sẽ không làm như vậy nữa. Hoàng thượng hãy hứa với thần thiếp không lập thêm phi tần, cũng không sủng ái thêm một ai.”
“Trẫm hứa. Từ bây giờ trẫm sẽ tới Phượng cung nhiều hơn.”
Thành Nguyên hoàng hậu ánh mắt trở nên sắc xảo, không ngờ Khâm Định hoàng đế lại biết tất cả những chuyện đó. Nhưng chuyện này cũng chẳng còn quan trọng bởi mình vẫn nắm được trái tim của hoàng đế.
Sau đêm hôm đó, Khâm Định hoàng đế liên tiếp qua đêm tại Phượng cung. Các cung nữ cũng xôn xao bàn luận bởi liên tiếp 3 phi tần bị mất mạng trong vòng 1 tháng khiến những phi tần còn lại trong cung sợ hãi. Lan quý phi đang bị thất sủng, nhốt mình trong Đoan Khánh cung chẳng muốn ra ngoài. Vị thế của Tạ gia cũng đang lung lay, Cảnh Định vương Kim Thiên Hải cũng đã lâu không được hoàng đế triệu kiến riêng.