Đinh thiếu tướng quân Đinh Thất quỳ xuống lĩnh chỉ đôi mắt hướng lên nhìn phụ thân đang ở bên trên lập tức hiểu được nhiệm vụ lần này khác xa với những lần đánh dẹp sơn tặc trước đây, từng hành động không được khinh suất.
“Hoàng thượng anh minh.” Lâm quốc trượng quỳ xuống.
Hoàng đế tuyên bãi triều rồi lui về Tiền Minh điện nghỉ ngơi.
Năm nghìn quân tới Kim châu dẹp loạn chẳng phải làm dân chúng Kim châu thêm căm phẫn với triều đình?
Kết quả của cuộc dẹp loạn Kim châu như ai cũng đoán ra được, Đinh thiếu tướng quân mang 5 nghìn quân triều đình và binh lính của tri phủ Kim châu trong vòng 10 ngày đã diệt được toàn bộ phản đồ, số dân chúng bị lôi kéo bắt nhốt lại. Thảm kịch một lần nữa hiện hữu tại Kim châu, máu dân chúng chảy ra nhuộm đỏ tuyết trắng, dù hành động của Đinh thiếu tướng quân đã nhân nhượng hơn với vụ đàn áp hai mươi năm trước nhưng không tránh được tai tiếng.
Dân chúng Kim châu uất hận kêu Đinh gia là con chó trung thành của hoàng đế giúp hoàng đế làm chuyện đại nghịch bất đạo, làm trời cao phẫn nộ.
Tiêu Chính Quân muốn hỏi cho rõ lý do Lý Đô ngự sử giúp mình nên đã chủ động hẹn gặp ở Ngự sử đài “Lý đại nhân tại sao lại giúp ta? Mọi mũi giáo đều hướng về phía ta, Lý đại nhân muốn đứng cùng với ta sao?”
“Tiêu chỉ huy sứ không biết trong triều đình mỗi lời nói đều phải suy nghĩ cẩn trọng sao? Đối với dân chúng ở những châu khác thì hoàng thượng luôn nhân từ với họ nhưng Kim châu thì khác. Có lẽ là vì hơn 20 năm trước hơn 10 nghìn dân chúng Kim Châu khởi nghĩa giết chết quan quân triều đình từ đó tiên đế đã liệt Kim châu vào nơi chỉ có thể đàm áp không thể thuyết phục. Dân chúng Kim châu còn nuôi dưỡng sát thủ Tàng Nhân đường ám sát hoàng thân quốc thích và nhiều vị đại quan trong triều. Lần trước Thiên Tư công chúa cũng suýt nữa chết dưới tay Tàng Nhân đường. Bản quan chỉ có thể giúp Tiêu đại nhân lần này vì đại nhân cứu Thiên Tư công chúa.” Lý Thiệu Văn nói thầm vào tai Tiêu Chính Quân “Tiêu đại nhân cẩn trọng hơn với Lâm quốc trượng đi.”
“Tại sao?”
“Đại nhân sẽ từ từ hiểu. Thế lực ngoại thích luôn là thứ hoàng thượng phiền não. Trong lịch sử đã có nhiều quân vương mất đi quyền lực, mất cả ngai vàng vì ngoại thích. Hoàng thượng chẳng lẽ không hề dè chừng?” Lý Thiệu Văn vẫn là dáng vẻ ung dung đó “Lần này Tiêu đại nhân không phải tới Kim châu là một việc đáng mừng.” nói xong thì Lý Thiệu Văn cũng cáo từ “Ở Ngự sử đài còn nhiều việc, bản quan hôm khác sẽ trò chuyện với Tiêu đại nhân. Tiêu chỉ huy sứ hãy nhớ, không cần cảm ơn bản quan bởi Tiêu chỉ huy sứ thay bản quan bảo vệ Tử nhi hai lần, bản quan cũng sẽ giúp đỡ Tiêu chỉ huy sứ hai lần.”
“Vậy không làm phiền Lý đại nhân nữa.” Mọi việc Lý Thiệu Văn làm đều vì Kim Vãng Tích?
Khi từ Ngự sử đài đi ra, thấy Lâm quốc trượng đi cùng một số vị đại quan khác trò chuyện sau đó tới Phượng cung. Tiêu Chính Quân nhìn theo liền đi về phía Phượng cung.
Nhưng cảnh trước mắt làm Tiêu Chính Quân đứng lại, Thiên Tư công chúa đang nói chuyện vui vẻ cùng Lý Thiệu Văn.
“Thiệu Văn ca ca, phụ hoàng tối nay muốn gặp huynh ở tẩm điện.”
“Tử nhi biểu muội còn có chuyện khác muốn nói với biểu ca đúng không?”
Hai người đứng đối diện với nhau, ở hướng của Tiêu Chính Quân có thể thấy họ đẹp đôi như thế nào. Nam nhân mặc quan phục nghiêm trang ung dung tự tại, thiếu nữ mặc y phục thướt tha cao quý.
“Thiệu Văn ca ca sẽ tới Hoà châu cùng muội một lần nữa được không?” Kim Vãng Tích đã nghĩ đến chuyện ở Hoà châu không đơn giản như vậy.
“Biểu muội tới Hoà châu làm gì? Muội vẫn còn muốn điều tra tiếp về chuyện của Tạ gia? Tạ thái sư đã trao trả 10 nghìn binh lính cho triều đình rồi, giờ trong tay của Tạ gia chỉ còn 10 nghìn quân.” Chỉ với 10 nghìn quân không có khả năng gây chính biến ở Kinh thành, muốn vượt qua 5 nghìn Cấm vệ quân đã khó, lại còn có cả 5 nghìn Túc vệ quân tại Kinh thành và quân đội của triều đình. Lý Thiệu Văn tin Tạ thái sư cả đời cẩn trọng sẽ không mắc một sai lầm lớn như thế.
“Phụ hoàng vẫn còn ý định tiêu diệt tận gốc Tạ gia. Muội có thể nhìn thấy được suy nghĩ của phụ hoàng. Tạ gia giữ lại 10 nghìn quân để chờ cơ hội thích hợp thôi. Muội nhất định sẽ không để ai cướp đi quyền lực của Kim gia.” Kim Vãng Tích quả quyết nói.
“Biểu ca …” Lý Thiệu Văn vẫn còn chần chừ “Tử nhi…Mọi chuyện muội đợi biểu ca thu xếp ổn thoả được không?”
“Chính Tạ thái sư đứng sau chuyện dân chúng Kim Châu nổi loạn.” Nếu không phải vậy thì chẳng còn lý do nào khác, Kim Vãng Tích cũng từng thắc mắc nhiều lần tại sao dân chúng Kim Châu lại liên tục chống đối triều đình còn có thể có đủ tiền bạc để huấn luyện thích khách Tàng Nhân đường suốt từng ấy thời gian. Trong triều nói về tiền bạc người đứng sau hoàng đế chính là Tạ thái sư. Tạ thái sư là khai quốc công thần do vậy được ban thưởng nhiều đất đai, gia nô, nhiều người Tạ gia trong triều làm quan lớn do đó chỉ có thế lực Tạ gia mới đủ sức giật dây Tàng Nhân đường từ phái sau. Lần trước trong rừng trúc An châu thích khách ám sát Kim Vãng Tích nhìn vào ám khí là tiêu độc để lại đích xác của Tàng Nhân đường.
“Sao muội biết?” Lý Thiệu Văn mơ hồ hỏi, chuyện này đã từng nghĩ tới nhưng không thể nói bừa được.
“Thiệu Văn ca ca hãy đi tới Hoà châu cùng muội. Muội muốn điều tra cho rõ ràng, suy đoán của muội đều có căn cứ.” Kim Vãng Tích thỉnh cầu thêm một lần nữa, chắc chắn Thiệu Văn ca ca sẽ đồng ý.
“Được. Thiệu Văn ca ca sẽ đi cùng Tử nhi biểu muội.” Thiệu Văn ghé sát lại phía Kim Vãng Tích “Muội đến Hoà châu, hoàng thượng có biết không?”
“Biểu ca nghĩ xem…?” Kim Vãng Tích vui vẻ cười nhìn Lý Thiệu Văn, ánh mắt rơi vào trên cổ của Thiệu Văn, bàn tay từ từ kéo nhẹ cổ quan phục ra “Sao huynh bị thương?” Nhìn vào vết thương có thể biết được vết thương này còn mới chẳng lẽ lần ở Hoà châu biểu ca huynh ấy đã vì thế thân cho mình mà bị thương? Kim Vãng Tích chạm nhẹ lên vết thương nhỏ đó, tuy không có gì đáng ngại nhưng trước giờ mình chưa từng để ý đến biểu ca, huynh ấy bị thương mình cũng không hay biết.
Bàn tay của Kim Vãng Tích khi sờ nhẹ vào cổ của Lý Thiệu Văn thì bị chủ nhân của vết thương giữ lại “Tử nhi, biểu ca không sao. Thấy muội bình an biểu ca đã an lòng rồi. Lần này tới Hoà châu biểu ca sẽ không để muội bị thương nữa.” Lý Thiệu Văn vừa ôm nhẹ Kim Vãng Tích vào lòng cũng không gấp gáp nói “Từ nhỏ muội luôn làm biểu ca lo lắng nhưng năm ấy biểu ca bị phong hàn 1 tháng không thể bước chân ra khỏi phủ, muội cũng lén đến chơi với biểu ca. Biểu ca thích nhất là thấy Tử nhi lo lắng cho biểu ca như thế này.”
“Thiệu Văn ca ca…được rồi, được rồi. Muội lo lắng cho biểu ca giống như biểu ca lo lắng cho muội vậy.” Kim Vãng Tích nghe được những lời này rất cảm động, bàn tay đang đặt sau lưng Lý Thiệu Văn đập nhẹ hai cái “Thôi được rồi Lý Đô ngự sử của Ngự sử đài, biểu ca là đại thần triều đình nên đừng khiến muội lo lắng nữa.”
“Vậy biểu ca sẽ lo lắng cho Tử nhi.” Ai lo lắng cho ai không quan trọng, miễn cả hai đều hướng về nhau là đủ.
Tiêu Chính Quân cũng không nghe được hai người nói gì nhưng hành động của Lý Thiệu Văn đã khiến Tiêu Chính Quân quay người lại, lặng lẽ rời đi.