“An Huy vương bình định Định Thiên quốc có công lớn, nay trưởng nữ là Uyển Hoà quận chúa được trẫm nuôi nấng trong cung, dung mạo yêu kiều, nhan sắc khó người bì kịp, đoan trang đức hạnh, nay gia phong làm Tuyết Tịnh công chúa gả tới Đại Triều. Ngày mai lập tức khởi hành.”
“Công chúa mau tạ ơn hoàng thượng đi.” Đỗ công công nói.
“Tạ ơn hoàng thượng!” Kim Uyển Dư lĩnh chỉ sau đó được Đỗ công công đỡ đứng dậy.
Đỗ công công dẫn Kim Uyển Dư bước ra ngoài điện, cẩn trọng nói “Tuyết Tịnh công chúa thân mang trên mình an nguy của Bắc Định, đường đến Kinh đô Đại Triều xa xôi, công chúa phải tự bảo trọng, mọi tủi hờn đắng cay hãy coi như một giấc mộng.”
“Đa tạ Đỗ công công chỉ giáo.” Kim Uyển Dư ném nước mắt vào bên trong nhìn lại Tiền Minh điện. Cho dù năm xưa người ngự ở Tiền Minh điện là phụ vương thì mình cũng phải đi hoà thân. Kim Uyển Dư chưa bao giờ rời khỏi Lăng Vân kinh, nghĩ đến con đường sắp tới, tâm không thể không u sầu.
Hỷ nhi thấy Kim Uyển Dư, vội vã chạy lại “Quận chúa? Mọi chuyện sao rồi?”
Kim Uyển Dư không nói gì, bàn tay đưa ra, một bông tuyết rơi xuống, đứng lặng một hồi Kim Uyển Dư chậm rãi bước về Gia Hân hiên.
Phượng cung – Hậu cung Bắc Định quốc
Cuối tháng 12, Lăng Vân kinh tuyết rơi phủ tứ phía, hoàng cung ngập trong tuyết dường như hơi thở cũng chậm chạp lại.
Nội Vụ phủ đều sai các thái giám mang tới các cung thêm những chiếc áo ấp và chăn dày dùng trong mùa đông.
Bên trong Phượng cung, Thành Nguyên hoàng hậu vẫn đang thêu bức “Giang sơn thiên vũ”. Thuỵ Miên vào bên trong Phượng Chính điện, dặn dò bốn cung nữ đốt thêm than để sửa ấm trong điện, đi đến trước mặt hoàng hậu hành lễ “Hoàng hậu, nô tỳ đã đến Nội Vụ phủ và Nội cung phủ, mùa đông năm nay tự nhiên lạnh hơn mọi năm, bên ngoài chiến trường các binh sĩ đều cần ngân lượng, hậu cung cần phải tiết kiệm, Tổng quản Nội Vụ phủ và Trương thượng cung đều hiểu nên Tần mỹ nhân e rằng sẽ chịu không ít thiệt thòi.” Mùa đông lạnh như vậy như Nội Vụ phủ chỉ gửi tới hai chiếc áo ấp và chiếc chăn mỏng tất nhiên khóc vượt qua được mùa đông lạnh giá. Nội cung phủ xét về danh vị bát phẩm cũng chỉ đưa đến Chiêu Hoan các hai cung nữ, hai cung nữ không đủ 15 tuổi khó mà sai khiến. Thuỵ Miên làm sao không hiểu kẻ đắc tội với Thành Nguyên hoàng hậu nếu không chết trong đau đớn thì cũng sống mà không bằng chết.
“Thuỵ Miên, bản cung rất hài lòng. Một mỹ nhân bát phẩm được như vậy đã là quá tốt. Bản cung để yên cho ả hồ ly tinh Tần Uyển Mai sống ở trong hậu cung nhưng ả hồ ly tinh đó chẳng biết phép tắc. Tiện nhân mà cũng muốn bay cao làm phượng hoàng?”
Trương thượng cung ở Nội cung phủ đã cử các ma ma Chiêu Hoan các dạy cung quy cho Tần Uyển Mai. Thuỵ Miên có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh của Tần Uyển Mai lúc này thê thảm ra sao. Một phi thần sống trong hậu cung mỗi sớm phải đến vấn an hoàng hậu nhưng Tần Uyển Mai đã hai tháng không tới Phượng cung, đó chính là bất kính với chính cung hoàng hậu, đáng tội.
“Nô tỳ thấy bây giờ Tần mỹ nhân còn vẫn chưa hiểu phép tắc trong cung.” Một cung nữ đang đứng bên cạnh hoàng hậu lên tiếng nịnh nọt.
Thuỵ Miên vội quát “Ở đây đến lượt nguyên lên tiếng hay sao?”
Đúng lúc này một cung nữ ở ngoài vào bẩm tấu Tần mỹ nhân đang đợi ở bên ngoài Phượng cung, Thành Nguyên hoàng hậu ra hiệu cho Thuỵ Miên đi vào bên trong.
Tần Uyển Mai bước vào Phượng Chính điện nhìn thấy Thành Nguyên hoàng hậu đang ung dung thưởng trà nóng liền hành lễ “Thần thiếp xin được vấn an hoàng hậu.”
“Tần mỹ nhân vào cung đã lâu nhưng quy tắc trong cung dường như chưa nắm rõ. Hôm nay bản cung muốn Tần mỹ nhân đọc rõ từng cung quy.” Thành Nguyên hoàng hậu mỉm cười nói.
“Thần thiếp xin được đọc.” Tần Uyển Mai trong hai tháng nay đã cố gắng học thuộc vì không muốn những ma ma của Nội cung phủ hành hạ. Tần Uyển Mai liếc đôi mắt hồ ly tinh nhìn lên thấy dung mạo đoan trang của Thành Nguyên hoàng hậu thì không dám ngẩng đầu, cúi mặt đọc ra các cung quy.
“Tần mỹ nhân quả nhiên thông minh, đọc thuộc tất cả cung quy tuy nhiên đã thuộc cung quy nhưng vẫn làm trái cung quy, đáng tội gì?” Thành Nguyên hoàng hậu vẫn giữ được phong thái của bậc mẫu nghi.
“Thần thiếp không biết đã phạm vào cung quy nào, xin hoàng hậu chỉ rõ.” Tần Uyển Mai không đoán ra được.
Tội nghiệt cho dung mạo mê hồn của ngươi nhưng bên trong lại là một kẻ ngu ngốc. Thành Nguyên hoàng hậu cảm thấy buồn cười. “Thuỵ Miên.”
Thuỵ Miên vội đi ra, mang theo một chén trà đặt trước mặt Tần Uyển Mai “Tần mỹ nhân đây là hoàng hậu ban thưởng cho Tần mỹ nhân vì học thuộc cung quy. Trà hoa quế. Mỹ nhân hãy uống đi.”
Tay Tần Uyển Mai run run đưa tay nhận lấy, chạm vào chén trà nóng, bàn tay rụt vội lại “Hoàng hậu, trà này…thần thiếp có thể mang về Chiêu Hoan các từ từ thưởng thức được không.”
“Tần mỹ nhân làm vậy là đang bất kính với hoàng hậu, tội này theo cung quy phạt 50 trượng.” Thuỵ Miên cố nói thật to để Tần Uyển Mai nghe thấy.
Tần Uyển Mai sợ hãi cầm chén trà nóng uống một mạch nuốt xuống, khuôn mặt mỹ nhân cau mày, nước trà nóng chảy vào cổ họng, bỏng rát.
“Tần mỹ nhân sai ở đâu, hãy tự mình về Chiêu Hoan các ngẫm nghĩ. Bản cung sẽ bớt giận nếu Tần mỹ nhân thay bản cung làm vài chuyện. Hiện tại trong Phượng chính điện này thiếu hoa sắc, hậu hoa viên lại có hoa mai rực rỡ, không biết Tần mỹ nhân có muốn tự tay hái hoa mai dâng lên bản cung hay không?” Thành Nguyên hoàng hậu nhìn những bình hoa trong Phượng Chính điện mà nói, ánh mắt không hề rơi xuống người Tần Uyển Mai.
Tự mình hái hoa mai trong hậu hoa viên? Trời lạnh, tuyết rơi dày, sao có thể hái hoa mai? Đây chẳng phải là công việc của một cung nữ hay sao ? Tần Uyển Mai sợ hãi “Hoàng hậu, thần thiếp xin tuân ý chỉ.”
Thuỵ Miên hiểu ý của hoàng hậu lập tức tới Hậu hoa viên gây khó dễ cho Tần Uyển Mai. Hôm đó trên tuyết, các cung nữ thấy Tần mỹ nhân bị ngã xuống, trên tay còn cầm cành hoa mai đỏ nhưng sợ đắc tội với hoàng hậu nên không nâng dậy, hai cung nữ ở Chiêu Hoan các cũng vờ như không nhìn thấy. Sau hôm đó, cả cơ thể Tần Uyển Mai lạnh ngắt, phải truyền cả thái y tới Chiêu Hoan các nhưng phải tới vài ngày mới xuống được giường.
Đại Minh điện – Đại Nội - Hoàng cung Bắc Định quốc
Khi Kim Vãng Tích tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, khoác áo choàng lên người chạy thật nhanh đến Đại Minh điện.
Trước Đại Minh điện, Kim Uyển Dư bước lên xe ngựa, hỷ phục chói mắt, theo sau chính là cung nữ Hỷ nhi.
Ngồi vào xe ngựa lộng lẫy, Kim Uyển Dư bèn nói với Hỷ nhi “Em hãy ở Bắc Định, đừng theo ta tới Đại Triều.”
Hỷ nhi sắp khóc, cơ thể của quận chúa rất dễ nhiễm lạnh, quanh năm phải ở nơi lạnh giá như Đại Triều sao có thể chịu đựng được, Hỷ nhi đi theo muốn chăm sóc thật tốt chủ nhân. “Em đã quen có quận chúa…công chúa bên cạnh, sang tới Đại Triều công chúa còn có em để bầu bạn.”
Trong suốt bao nhiêu năm qua, Hỷ nhi bên cạnh mới làm Kim Uyển Dư bớt đau buồn, không lỡ để Hỷ nhi theo đến Đại Triều chịu khổ nhưng cũng không thể bỏ lại Hỷ nhi một mình ở Bắc Định.
Khâm Định hoàng đế thở dài nhìn đoàn xe ngựa xuất phát.
Kim Vãng Tích đến được Đại Minh điện thì đoàn xe ngựa hoà thân đã ra khỏi hoàng thành, bước lên Đông môn, ánh mắt nhìn ra phía xa “Tại sao phụ hoàng vẫn tiếp tục dùng người khác để thế mạng cho nhi thần?”
Tuyết Tịnh công chúa, Vãng Tích xin lỗi.
Kim Vãng Tích biết chuyện hoàng thượng đồng ý cho Kim Uyển Dư đi hoà thân có liên quan đến Thành Nguyên hoàng hậu bởi trước hoàng thượng đã tới Phượng cung một lần.
Ngày 23 tháng 12, hoàng đế Tây Vệ quốc nhu nhược hèn yếu đã bị chính con trai của mình lập đổ, người đứng sau âm mưu này chính là Lý Thiệu Văn và Kim Thiên Phúc. Khi nghe tin Bắc Định hoà thân Tuyết Tịnh công chúa, Lý Thiệu Văn đã rất lo lắng không biết có phải Kim Vãng Tích hay không nhưng Kim Thiên Phúc nói “Trong cung chẳng phải còn một Uyển Hoà quận chúa? Hoàng thượng sẽ không để Thiên Tư công chúa hoà thân đến Đại Triều.” Hai ngày sau, tân đế của Tây Vệ quốc cho Bắc Định mượn quân, lúc này Kim Thiên Phúc mới công khai thân phận hoàng tử Bắc Định dẫn quân men theo biên giới tiến tới biên cương. Lý Thiệu Văn nhanh chóng trở về Lăng Vân kinh.
Ngày 25 tháng 12.
Tây An tổ chức lễ hội đón mùa đông kéo dài nhiều ngày.
Tiêu Chính Quân nhận ra được vị tướng quân Đại Triều vừa tới kia chính là người đi bên cạnh nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu, Quách tướng quân. Bây giờ Ninh Kỳ Phiêu đã bị trọng thương do dó Quách tướng quân bị đẩy tới Tây An sao?