Phượng Hoàng Nam

Chương 19:




Mới gọi một tiếng có cần khoa trương vậy không.
Cái Chí Huy sinh nghi, lại gần xem xét. Khá lắm! Thằng nhãi ranh này đang cầm con dao nhỏ chuẩn bị cắt dây phanh.
Tại nơi núi rừng hiểm trở này, phanh ô tô không ăn, hậu quả có thể tưởng tượng được, cho dù là điệp viên 007 cũng khó tránh khỏi cảnh bay xuống vách núi mát mẻ đi.
Thằng nhãi này quá độc! Rõ ràng Phó Hồng Quân tạo nghiệt sao cậu ta lại muốn kéo người khác chôn cùng. May mà anh phát hiện kịp, dây điện vừa mới kéo ra còn chưa kịp cắt.
Theo ý anh nên hung ác đập cho thằng nhãi này vài đập, chính là khi nhìn thấy quần áo xộc xệch của Hiểu Bảo, một khối xanh tím trên cổ, tay anh thế nào cũng không hạ xuống được.
Nhìn Cao Hiểu Bảo là biết suy nghĩ của cậu ta vẫn còn trẻ con, nhất là cặp mắt to tròn kia, lộ ra sự lỗ mãng của thiếu niên, đối với loại anh em biến thái kia, chính xác là mê người.
Nhưng giờ trong ánh mắt ấy chỉ còn đong đầy nỗi tuyệt vọng, giống như đứa trẻ bị ném vào giữa bầy sói, trước khi chết cũng muốn nhe răng nanh nhỏ, liều mạng cắn lại.
Tình hình này, nếu anh tiến thêm một bước, cậu ta sẽ lập tức đem dao cắm vào bụng anh.
Cái Chí Huy có cảm giác anh nên  thay mặt cha chú  giáo dục lại đứa trẻ này
“Hiểu Bảo à, cậu muốn làm gì? Cậu làm vậy có nghĩ tới hậu quả không?”
“Hậu quả? Cùng lắm thì chết chung. Dù sao Phó Hồng Quân súc sinh kia nhất định không buông tha cho tôi, còn lấy cha uy hiếp tôi, tôi con mẹ nó cược một mạng với hắn, cùng đi gặp Diêm Vương, tất cả mọi người cùng yên nghỉ”
“Cậu suy nghĩ rất thoáng nha, cậu chết cái rắm ý, vậy cha cậu làm sao bây giờ”
Nghe vậy, đứa trẻ trên mặt lộ chút do dự.
Thình lình Cái Chí Huy đoạt lấy con dao, dùng toàn lực đánh vài bạt tai lên mặt đứa trẻ.
Hiểu Bảo không đề phòng, bị đánh cho lảo đảo.
“Cậu cảm thấy làm thế không sai. Rất có khí phách đúng không. Nói tới cái chết mà mắt cũng không thèm nháy, cậu có nghĩ tới nếu cậu chết thì cha cậu sẽ thế nào? Để cho cậu được nhập ngũ, cha cậu hận không thể dập đầu trước mặt tôi, nếu cậu không tòng quân, tôi xem cha cậu có phát điên không”
Hiểu Bảo đã bị lay động song vẫn không phục trừng mắt “Đừng nói chuyện không liên quan tới anh, đổi lại là anh, bị làm chuyện cầm thú… như vậy, anh giải quyết thế nào”
Đồng chí Cái thầm nghĩ “ Đệt, bản thân ông không bị thế chắc”
Tuy nhiên, cho dù đứa nhỏ này đáng thương nhưng cũng không thể đem mình ra cho cậu ta cân bằng tầm lý được.
“Hiểu Bảo, anh so với cậu lớn hơn vài tuổi, cũng ở nông thôn lên. Anh em nhà họ Phó không như chúng ta, bọn họ là cặn bã, vì lũ cặn bã mà chết, cậu nói có đáng không? Muốn báo thù rửa hân phải sống cho tốt, tìm cơ hội cho bọn họ vạn kiếp bất phục, như thế mới là trả thù”
Cái Chí Huy âm mưu đưa Hiểu Bảo về phe mình,cùng anh bồi đắp tình cảm, bằng không cậu ta lại lên cơn thì cái mạng nhỏ của anh cũng teo đời.
Hiểu Bảo nghi ngờ đánh giá Cái Chí Huy, chắc đang đấu tranh nội tâm, hẳn cậu ta nghĩ kẻ làm chuyện xấu sau lưng chiến hữu như anh cũng chẳng phải dạng tốt lành gì.
Thấy cậu ta không tin, Cái Chí Huy dứt khoát nói  “Cậu còn nhớ vụ hỏa hoạn trên núi không? Thật ra là tôi phóng đó, vì cứu cậu,thiếu chút nữa là  tôi ăn cơm tù nồi, cậu không nên phụ nỗi khổ tâm của tôi”
Nghe tới đây Hiểu Bảo rốt cục cũng động dung, xem ra đã tin tưởng đồng chí Cái. Bỗng
“Hiểu Bảo, cậu về rồi vậy Hồng Quân đâu?”
Đổi lại lần này là Cái Chí Huy sợ run.
Phó Suất không biết trở lại lúc nào. Cái Chí Huy bất động thanh sắc cố gắng binh tĩnh, ngón tay chọt Hiểu Bảo “Hỏi cậu đấy, trả lời đi”
Hiểu Bảo mất tự nhiên một hồi, cứng nhắc đáp “Trong rừng”. Truyện Việt Nam
Chờ Hồng Quân vừa hát vừa ra khỏi rừng, bốn người lại lên xe đi tiếp.
Trong xe, Phó Suất bên cạnh loay hoay với camera hỏi “Lúc nãy từ xa tôi thấy hai người trò chuyện, nói gì vậy?’
Cái Chí Huy thoáng quan sát Phó Suất, thấy hắn vẫn mải mê nhìn ảnh chụp mới cố gắng bình tĩnh nói “Chuyện linh tinh thôi, hỏi cậu ta xem nhà có bao người, nhập ngũ rồi chắc cha cậu ấyc sẽ vất vả lắm…Đúng rồi, lúc nãy có chụp được nhiều ảnh đẹp không?”
Phó Suất ngẩng đầu nhìn anh, đưa camera ra trước mặt Cái Chí Huy.
Phải thừa nhận, kỹ thuật chụp ảnh của Phó Suất rất tuyệt, ánh sáng cùng góc độ vô cùng chuyên nghiệp.
Chỉ thấy ảnh hai con cóc đang dây dưa thành một khối ở đồng cỏ, bên cạnh là dòng nước trong vắt, nước trôi lững lờ, nổi lên một lớp bọt nước, thậm chí có chút bọt nước bắn lên cao, phảng phất như phun ra tình cảm mãnh liệt, sống động mười phần, kinh tởm cũng đủ mười phần.
Chứng kiến biểu tình chán ghét trên mặt Cái Chí Huy, Phó Suất cười vui vẻ “Thế nào? Không thích à? Đây mới gọi là nghệ thuật! Tiêu chuẩn đẹp gì gì đó của người khác đều tục thôi! Chỉ có đào móc trong vẻ xấu xí ra cái đẹp mới là mỹ học chân chính”
Lý luận của nghệ thuật gia, Cái Chí Huy cái hiểu cái không, những cũng chả thèm để ý.
Anh ngẩng đầu nhìn hai vị đằng trước, hạ giọng nói với Phó Suất “Trong mắt cậu, không phải tôi cũng giống con cóc ghẻ này trong xấu xí thấy xinh đẹp hả”
Phó Suất sâu kín liếc Cái Chí Huy “Ngược lại, anh không phức tạp như vậy, mặc kệ là trong hay ngoài đều đủ tục tằng”
Cái Chí Huy lạnh mặt. Anh cũng không phải quan tâm tới suy  nghĩ của Phó Suất về mình, nhưng bản thân không bằng một con cóc, họ Phó này chửi người không cần từ thô tục, thật sự là tám đời không tích đức.
Đột nhiên Phó Suất chụp tay vào đũng quần Cái Chí Huy, hung hăng véo.
“Nhưng cái tục của anh, chỉ tôi mới có thể thưởng thức, hương vị rất đậm đà, tôi thích!”
Đồng chí Cái vội vàng hất tay hắn ra, nội tâm cười khổ, sao anh lại có hương vị này, dụ ra một con ruồi thật lớn.
Đột nhiên, anh phát hiện Hiểu Bảo đang ngắm mình qua kính chiếu hậu, càng liều mạng nhìn chằm chằm vào bàn tay Phó Suất trên đũng quần anh. Chờ tới khi Cái Chí Huy nhìn lại, trên mặt cậu ta lộ ra biểu tình thoải mái “thì ra là thế”
Cái Chí Huy âm thầm căm tức, anh, mẹ nó thành vật tham chiếu cho người ta cân bằng tâm lý.
Hiện tại Hiểu Bảo kia đảm bảo không coi anh là người ngoài, tất cả là nhân dân lao động bị áp bức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.