Phượng Hoàng Nam

Chương 33:




Trương chính ủy tạm thời đảm nhiệm chức tổ trưởng lâm thời. Lúc ngồi trong xe, anh ta dặn dò các đội viên khi gặp dân thì nhất định phải nhường nhịn, ngàn vạn lần không được để xảy ra mau thuẫn gay gắt.
Cái Chí Huy nhìn qua đám chiến hữu trong xe, trong lòng có chút bất an mơ hồ.
Đường tới ủy ban vừa vặn đi qua địa điểm phát sinh vụ nổ, lúc ba chiếc xe quân dụng tiến vào khu vực khai thác mỏ, từ xa đã nhìn thấy hơn chục người dân đang chạy về phía này. Khi thấy xe tiến vào tất cả liền ào ra.
Mọi người trên xe đều hoảng sợ, vài kẻ cầm đầu đám người từ mỏ chạy ra ôm theo một người thợ mỏ bị nạn nói “May mà các anh tới kịp lúc”
Hóa ra sau khi giếng mỏ này nổ được một lúc, mấy giếng mỏ lân cận phản ứng dây chuyền theo, liên tiếp phát sinh hai vụ nổ khác.
Những người thợ mỏ cùng thân nhân của họ đểu nghĩ bọn Cái Chí Huy là bộ đội nhận được tin cầu cứu tới giúp.
Trương chính ủy nhìn lướt qua những khuôn mặt nhợt nhạt lấm lem trước mắt, khó xử mở miệng “Bà con, chúng tôi có nhiệm vụ khác rồi, các bác đã gọi điện cấp cứu, chắc chắn nhân viên cứu hộ tới ngay lập tức….”
Lời còn chưa dứt đã bị thanh âm nghẹn ngào của quần chúng nhân dân bên dưới cắt đứt.
“Chồng tôi còn bị chôn dưới kia, cầu xin các anh cứu chồng tôi”
“Cha cháu còn ở dưới…”
“Còn có….”
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng nức nở. Trương chính ủy khó xử, nếu như dừng lại giúp là trái với mệnh lệnh cấp trên, một khi ủy ban trong trấn xảy ra xung đột đổ máu, không ai gánh được trách nhiệm. Nhưng một khi lái xe đi, lương tâm lại bị cắn dứt. Phải biết rằng cứu người như cứu hỏa, tuy bọn họ không có dụng cụ cứu hộ nhưng nhiều người sức lớn, tối thiều có thể cứu những người ở miệng giếng.
Cuối cùng Trương chính ủy móc điện thoải ra gọi, xin chỉ thị cấp trên, tất cả mọi người đều nín thở chờ câu trả lời thuyết phục từ đầu dây bên kia. Kết quả anh ta bỏ điện thoại xuống, ngưng trọng nói “Không còn cách nào, lãnh đạo nói, chúng ta không nhận được mệnh lệnh này, phải giữ nguyên kế hoạch tới ủy ban trợ giúp”
Đám thợ mỏ cùng thân nhân bên dưới nghe vậy tâm tình kích động, thậm chí có cụ bà tóc bạc trắng nằm trước bánh xe không chịu đi.
Cái Chí Huy nhìn những khuôn mặt hoảng hốt tìm thân nhân kia, trong lòng rất khó chịu.  Nhà anh cũng ở vùng khai thác mỏ, mười người trong thôn thì có chín người tới mỏ làm công, cha anh cũng đi.
Cha anh thấm thía nói phải có kiến thức thì mới thoát được kiếp lao động chân tay. Nếu làm việc thời gian dài dưới đáy giếng, ai cũng mắc bệnh phổi, nếu xảy ra sự cố, ông chủ lập tức chạy trốn mất dạng, tai nạn chết người cũng chỉ đổi được 5 vạn.
Giống như hiện tại, những người thợ mỏ đang bị vùi lấp hiển nhiên không quan trọng bằng mấy vị lãnh đạo đang bị quần chúng bao vây ở ủy ban kia. Mà những kẻ mang quân hàm trên xe này đều mẹ nó lạnh lùng mà chấp hành nhiệm vụ quốc gia, chỉ máy móc phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.
Trương chính ủy nhìn mười mấy người trước mặt, thấy có thể đối phó được liền cử mấy chiến sĩ xuống kéo cụ gia kia ra.
Phó Suất một mực im lặng bên cạnh Cái Chí Huy đột nhiên hỏi nhỏ “Anh muốn ở lại cứu người?”
Cái Chí Huy mặt trắng bệch, hạ giọng đáp “Cũng không tới phiên tôi làm chủ, nghĩ ngợi thì được gì?”
Phó Suất nghe thế cười cười, đột nhiên lớn tiếng nói “Trương chính ủy, không bằng như vầy, chúng ta chia làm hai, một nửa ở lại, một nửa thì lên ủy ban hỗ trợ. Như thế hai bên đều không chậm trễ, anh thấy thế nào?”
Trương chính ủy vừa tức vừa vội trách Phó Suất “Tự coi mình thông minh! Cho ai ở lại? Ai ở lại chính là chống lại mệnh lệnh cấp trên, trách nhiệm ai chịu? Cậu à?”
Phó Suất hất cằm, nhảy xuống, hướng về đám sỹ quan trên xe hô “Các anh ai muốn ở lại cứu người?”
Trong lúc nhất thời trên xe lâm vào trạng thái dò xét lẫn nhau, không ai hưởng ứng.
Cái Chí Huy bị hành động của Phó Suất làm giật mình. Phó Suất mà cũng có thể làm ra nghĩa cử cao đẹp như vậy sao? Ảo giác chăng?
Một kẻ luôn bàng quan đứng ngoài góp vui, đột nhiên trở nên cao thượng vĩ đại như vậy, chủ nghĩa siêu hiện thực tương phản phản làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Phó Suất thấy không có ai hưởng ứng cũng không xấu hổ, chỉ dùng khóe mắt liếc xéo Cái Chí Huy, trào phúng trong đó chỉ có mình anh hiểu được.
Cụ bà tóc tai bù xù vừa mới bị kéo dậy vội vàng nhào tới ôm chân hắn, nghẹn ngào nói “Người tốt, người tốt ”
Họ Phó mà cũng có thể làm người tốt sao. Cái Chí Huy phẫn nộ rồi.
Chờ tới lúc lửa giận tắt, anh nhận ra mình đã nhảy xuống xe đi tới cạnh Phó Suất. Đầu óc liền choáng váng, sao anh lại nhảy xuống?
Đứng dưới xe ngước lên, chỉ vài bước thôi mà sao thấy xa xôi ngàn dặm, chiến hữu đó sao mà xa lạ quá, bản thân lại như thằng ngốc, bị cô lập.
Tuy vậy, còn có thằng đần hơn đang đứng cạnh nhăn nhở cười, chẳng lẽ hắn không có cảm giác cô độc ư?
Do có Cái Chí Huy hưởng ứng, lại có vài chiến sỹ nữa nhảy xuống theo.Bọn họ chống lại mệnh lệnh cấp trên vốn chỉ bị phê bình kín đáo, giờ có hai vị cấp trên cầm đầu, họ chỉ là lính nghĩa vụ càng không có gì mà sợ.
Mỗi khi có một người lính nhảy xuống, người dân một bên liền “cộc cộc” khấu đầu một cái, âm thanh kia phảng phất như tiếng trống gõ vào lòng người.
Cuối cùng có 26 người xuống xe, Trương chính ủy thở dài, chỉ nói một câu “Đem tất cả kích với xẻng trên xe xuống cho họ” sau đó lái xe rời khỏi khu mỏ.
Mọi người theo sự dẫn dắt của Phó Suất đi tới miệng giếng bị sập. Có một chiến sỹ từng tham gia cứu hộ vùng động đất đi thăm dò kết cấu địa chất, sau đó chỉ huy mọi người dùng kích nâng khung sắt ở miệng giếng lên, lại dùng xẻng đào lớp đất đá ra ngoài.
Bởi vì trước đó có một vụ nổ khí ga khá mạnh nên công nhân dưới đáy giếng đều cảm nhận được, họ đều chuẩn bị lên mặt đất, chính là chưa tới nơi thì miệng giếng lại sập.
Cho nên lúc dời được mấy tảng đá lớn đầu một công nhân liền lộ ra, yếu ớt khựa khậy.
Ngay lập tức mấy người tham gia cứu hộ như được tiếp thêm lòng tin, hợp lực đem người thợ mỏ kia kéo ra.
Trong lòng Cái Chí Huy cũng tràn đầy vui sướng, thời điểm nhảy xuống xe anh đã đem tiền đồ của mình ra đánh cược. Thực sự đáng giá! Vì thế ai ai cũng cố gắng.
Chỉ là kế tiếp đào hơn một giờ đồng hồ cũng không thấy thợ mỏ gặp nạn khác.
Cái Chỉ Huy không khỏi có chút nhụt chí, không biết tại sao đội cứu viện kia chưa có mặt, không có dụng cụ chuyên dụng, bằng này người cũng không làm nên trò trống gì.
Đúng lúc này có ánh đèn flash lóe lên. Anh quay lại nhìn, không biết từ lúc nào Phó Suất đã móc từ trong ba lô một cái camera, chĩa về phía người thợ mỏ đang hấp hối kia  bấm “tạch tạch”
Những người khác không nói tiếng nào, dù sao Phó Suất cũng dẫn đầu đám người nhảy xuống, không chừng chính là thói quen của hắn, giống cảnh sát chụp ảnh tại hiện trường giết người.
Nhưng Cái Chí Huy lại hiểu người này nha.
Đã nói hắn không cao thượng như vậy mà! Trách không được lại nhảy xuống đòi cứu người! Chính là muốn chụp mất tấm ảnh ở đây làm đầy kho nghệ thuật biến thái của hắn.
Nghĩ tới việc anh ngốc nghếch nhảy xuống làm đệm lưng cho hắn, trở về bị khai trừ quân tịch, Cái Chí Huy lao tới, đoạt camera của Phó Suất, hất tay lên ném ngay vào đống đổ nát
“Mẹ kiếp, lúc quan trọng, cậu còn chụp ảnh!”
Cú ném này cũng giống như đem tâm can Phó Suất ném theo. Hắn thay đổi sắc mặt dịu dàng trưng ra mấy hôm nay, đưa tay tát Cái Chí Huy “Mẹ mày, xuống nhặt lại ngay”
Gò má Cái Chí Huy nóng lên, tức tới toàn thân run rẩy. xoay người đi nhặt cái camera kia. Cũng không phải vì sợ Phó Suất, chủ yếu là do lúc bối rối quăng không đủ mạnh, anh muốn tới đạp thêm mấy phát để giải hận!
Lúc tới chỗ cái camera, Cái Chí Huy liền hướng về phía Phó Suất nở một nụ cười kỳ quái, sau đó giơ chân hung hăng giẫm xuống.
Chưa giẫm tới cái thứ hai, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, cả người mất trọng tâm rơi xuống dưới.
Mặt đất xa dần, hình ảnh cuối cùng chính là khuôn mặt kinh hoàng của Phó Suất chạy về phía anh,
Cái Chí Huy còn muốn nói: Chạy đi con, có gắn mô tơ vào đít cũng không chạy tới kịp đâu, camera của mày bị ông giẫm bẹp rồi.
Kế tiếp chính là bị đất cát đè lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.