Phượng Hoàng Nam

Chương 37:




Cái Chí Huy ngủ không sâu cũng không thèm mở mắt, chỉ cảm thấy có ai đó đang vuốt ve khuôn mặt anh, anh liền hé mắt nhìn, ngoài Phó Suất ra chẳng còn ai khác.
Lòng bàn tay có ít chai sần khác hắn với sự mềm mại của phụ nữ, nhưng độ mạnh yếu rất…
Cái Chí Huy giật mình. Mẹ khiếp anh đang so sánh cái vẹo gì thế này. Thật sự bị đàn ông làm cho nghiện rồi ư?
“Đừng đẩy tôi ra được không!”
Nói mấy lời như vậy chả giống Phó Suất tẹo nào. Hắn leo lên giường ôm Cái Chí Huy nói “Hôm qua anh đi đâu vậy”
Thấy Cái Chí Huy nhắm mắt không đáp lại tiếng nào, tay hắn mò xuống “Không muốn nói thì để tôi hỏi tiểu Cái nhá. Hôm qua có phải nó làm “chuyện đó”không?”
Theo lý mà nói phóng túng một đêm, hôm nay đối mặt với sự quấy nhiễu của Phó Suất anh phải thể hiện ra sự thong dong cao quý, nhưng tiểu Cái lại cảm thấy mọi mạch máu trong người đều sục sôi, hắn mới vuốt xuôi vuốt ngược vài cái mà bên dưới đã thẳng tắp.
Phó Suất cũng không nghĩ tới, hắn thấp giọng thì thầm “Thế nào? Hôm qua anh không cùng bạn gái điên loan đảo phượng hửm?”
Mặt Cái Chí Huy đỏ bừng, anh cùng Phó Suất không ít lần làm chuyện hư hỏng này, cũng không phải lần đầu tiên trải qua sự đời, mới bò từ giường bạn gái xuống vẫn không thấy thoải mái trong khí đó Phó Suất mới sờ soạng tý chút đã hứng khởi như vậy, bảo anh làm sao không hốt hoảng cho được.
Nếu anh bị đàn ông chà đạp tới nỗi trở thành biến thái thì anh, thì anh mẹ khiếp muốn chết quá… Khoan đã, không đúng, phải là Phó Suất chết chứ.
Nhân lúc trong lòng anh đang rối như mớ bòng bong, Phó Suất liền lấn tới, hai tay to lớn xoa nắn lỗ nhỏ của anh.
Hắn khiến cả người Cái Chí Huy như bốc hỏa, muốn đẩy hắn ra, hai chân lại vô thức tách ra.
Phó Suất vo ve như ruồi bọ nhìn chỗ ấy chằm chằm, phát hiện ra khuôn mặt ỡm ờ của Cái Chí Huy liền tăng mạnh hỏa lực, hai tay càng ra sức xoa xoa bóp bóp.
Hai người đang dây dưa thành một khối, cửa lại cọt kẹt mở ra.
Cái Chí Huy giật nảy người, anh bị điên chắc? Ban ngày ban mặt lại dám cùng Phó Suất làm xằng làm bậy trong ký túc xá.
Đẩy Phó Suất ra, anh nhìn thấy Cao Hiểu Bảo đang vênh váo đứng ngoài cửa.
Phó Suất chẳng có chút bối rối nào, trầm giọng hỏi “Cậu tới đây làm g?.”
“Báo cáo, trạm trưởng có lệnh tất cả binh sỹ tới tập hợp ở hội trường, một lúc nữa sẽ mở đại hội chình đốn quân kỷ”
Hiểu Bảo đứng nghiêm giả như không phát hiện ra hai vị chỉ huy quân áo xộc xệch lăn lộn trên giường.
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi”
Cho tới phút cuối, Hiểu Bảo không liếc Chí Huy lấy một lần, ra tới cửa liền đóng cái rầm.
Phó Suất quay người tặng cho Cái Chí Huy một nụ cười khó hiểu.
Cái Chí Huy lại hiểu ý của hắn, quan hệ của anh với Hiểu Bảo luôn không rõ ràng, việc này khẳng định là đả kích không nhỏ, coi như là dập tắt mọi hi vọng của cậu ta.
Tuy vậy Cái Chí Huy cũng chẳng buồn căm tức, dù sao bị Hiểu Bảo nhìn thấy còn tốt hơn bị người khác bắt gặp. Vở diễn này e rằng trong mắt Phó Suất chỉ là một trò cười thôi.
Trong đại hội quân nhân, trạm trưởng tuyên bố quyết định xử phạt Phó Suất- quân hàm và tiền lương đều giảm hai cấp.
Trong lúc nhất thời toàn trường xôn xao “giết gà dọa khỉ” chính là đây, khẳng định trăm phần trăm uy quyền của thượng cấp.
Cái Chí Huy âm thầm lo lắng, hình phạt này cũng quá nặng đi. Anh vốn tưởng lãnh đạo chỉ làm màu tý thôi, ai ngờ lại hoành tráng như vậy.
Tan họp, mọi người tốp năm tốp ba bàn tán, chắc không phải Phó gia thất thế chứ.
Một mình Phó Suất ra ngoài, mấy người bình thường thân thiện với hắn cũng không hề ra an ủi hỏi han câu gì.
Cái Chí Huy nhìn bộ dạng lẻ loi của hắn trong lòng cũng khó chịu theo. Hai chân không tự giác bước theo.
“Nè, sao bị xử ác vậy, cậu không tìm người nhà giúp đỡ à?”
Phó Suất cười cười “Anh quên vì sao tôi bị điều tới Xích Phong rồi à, Ba tôi nói cho tôi tự sinh tự diệt ở đây, ông ấy không có đứa con như tôi”
Cái Chí Huy muốn nói: ba cậu nghĩ như vậy từ sớm thì tốt biết mấy.
Nhưng hiện giờ Phó Suất ra nông nỗi này cũng có một phần lỗi của anh, muốn ném đá xuống giếng cũng cần phải chắc tay nha.
“Kỳ thực ba cậu cũng muốn tốt cho cậu thôi, không có rèn luyện làm sao biết trời cao bao nhiêu, đất rộng thế nào”
Quân hàm của Phó Suất hiện giờ còn thấp hơn cả anh, thái tử giờ hết sức hoàn cảnh, Cái Chí Huy cảm thấy sống lưng mình trước mặt hắn chưa bao giờ thẳng như vậy.
Vừa rồi trên đại hội, lãnh đạo tàn sát Phó Suất thật ác liệt ngược lại khen ngợi Cái Chí Huy dăm ba câu. Tuy anh lưu lại là trái mệnh lệnh nhưng cứu được nhiều người trong hầm thì kết quả lại khác. Cái này gọi là hết mình vì nhân dân, đại biểu cho người  làm việc nghĩa coi cái chết nhẹ tựa lông hồng
Nếu không cư xử như vậy thì sao gọi là “lãnh đạo” chứ. Chính là phải biết bao biện.
Phó Suất thành vật để so sánh với anh, Cái Chí Huy chưa từng sung sướng như vậy, khó có lúc trèo cao được vậy, Cái Chí Huy sao có thể buông tha cho Phó đại công tử chứ.
Vì thế anh giả mèo khóc chuột nói “ Đừng khó chịu, nếu không tôi mời cậu vài chén nhé”
Phó Suất cũng thật nhập vai, khổ sở ngẩng đầu, gật cái đầu trọc, còn ra vẻ chần chờ đáp “Lần này để anh mời, tiền lương tháng này của tôi chắc chống đỡ được tới cuối tháng rồi”
Kẻ luôn vắt cổ chày ra nước như anh còn vỗ vỗ bả vai Phó Suất “ Không thanh vần đề, ai bảo tiền lương của tôi cao hơn cậu chứ”
Lúc này Cái Chí Huy liếc mắt thấy có người đứng phía xa, hóa ra là Cao Hiểu Bảo.
Thằng nhóc con mặt mày nhăn nhó, thấy anh nhìn lại liền mấp máy môi xong liền quay mông rông thẳng.
Cái Chí Huy không nhìn rõ lắm. hình như vừa nãy thằng nhãi ấy nói hai chữ “Đồ ngốc” thì phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.