Phượng Hoàng Nam

Chương 53:




Nhìn đám người xung quanh, mẹ nó, anh vẫn còn trên trái đất mà. Thằng nhóc Cao Hiểu Bảo sao có thể làm người tuyển dụng ngồi đối diện anh được cơ chứ.
Nhìn thái độ của Cao Hiểu Bảo xem ra cũng rất kinh ngạc. Chắc cậu ta cũng không ngờ có thể gặp anh ở đây.
Nhân viên nữ bên cạnh Cao Hiểu Bảo thấy hai người nhìn nhau chằm chằm bèn hỏi ” Quản lý Cao, đây là người quen của anh ạ?”
Cao Hiểu Bảo ngoài cười nhưng trong không cười đáp “ Người quen, tất nhiên là người quen rồi, đây là cấp trên trong quân ngũ của tôi”
Cô gái rất thông minh, thấy là người quen của Cao Hiểu Bảo, bèn đưa tờ khai thông tin cho anh điền.
Cái Chí Huy đẩy tờ giấy ra, đứng bật dậy, xoay người đi ra ngoài. Trước mặt bao nhiêu người anh không muốn gây sự, cố nén lửa giận trong lòng, anh lao thẳng ra cửa.
Phía sau Cao Hiểu Bảo còn bóng gió “ Tiểu Tĩnh, đừng lãng phí! Công ty chúng ta không cần thu nạp loại rác rưởi của xã hội như thế, những loại hồ sơ có vết nhơ thế này, đi khách sạn kiếm chân rửa bát còn được, tới chỗ này làm quản lý thì đúng là nằm mơ.”
Phựt, sợi dây lý trí của Cái Chí Huy đứt hoàn toàn.
“Cao Hiểu Bảo! Mẹ thằng chó” Theo tiếng gầm giận dữ, Cái Chí Huy lao thẳng về phía Cao Hiểu Bảo.
Cao Hiểu Bảo cũng chẳng hiền lành gì, hai người như hai kẻ điên lao vào đấm đá nhau.
Cảnh này khiến cho tất cả mọi người trong hội trường mở rộng tầm mắt.
Tất cả bàn ghế bị đạp loạn xạ, người xem náo nhiệt đứng quây thành một vòng tròn. Có người còn hỏi “ Đây là phỏng vấn trực tiếp của công ty bảo vệ à?”
Cao Hiểu Mặc đồ tây vướng víu, cà vạt bị Cái Chí Huy túm được ghim chặt xuống, mặt cậu ta nở đầy hoa.
Hiểu Bảo mặt xanh ngắt, vung tay vào mặt Cái Chí Huy ra sức cào, chẳng bao lâu, mặt anh cũng nở hoa luôn.
May mà bảo vệ hội trường chạy tới, ba bốn người mới kéo được hai còn trâu điên đang hăng máu ra. Lúc vào ngồi trong phòng bảo vệ, cảnh sát 110 cũng chạy tới.
Mọi người ở đây đều làm chứng là Cái Chí Huy ra tay trước, cho nên chẳng cần giải thích nhiều đã còng tay Cái Chí Huy cho lên xe.
Ai từng là lính đều rất coi trọng danh dự, khi bị còng tay lạnh buốt tròng vào cổ tay, anh đã tỉnh táo lại, vô cùng hối hận vì hành động bộc phát của mình
“Anh cảnh sát, vừa rồi tôi nóng nảy quá, để tôi đền cậu ta tiền thuốc men, tự hòa giải có được không.?’
Cái Chí Huy cúi đầu khom lưng trên xe cảnh sát, đáng tiếc anh cảnh sát nghiêm trang chẳng buồn đáp lại.
Đến đồn cảnh sát làm tường trình, cũng đơn giản chỉ lầ xích mích đánh nhau thôi. Có người bảo lãnh thì được thả luôn, không có thì chịu khó ngồi trong này dăm ba bữa.
Cảnh sát hỏi Cái Chí Huy “ Có người nộp tiền bảo lãnh không?”
Người đầu tiền Cái Chí Huy nhớ tới là Phó Suất, nhưng hôm nay là ngày trực ban của hắn, không được phép bật điện thoại, muốn tìm hắn phải gọi điện tới phòng trực ban. Lúc ấy thì tất cả mọi người đều biết, Cái Chí Huy sau khi bị khai trừ quân tịch  thì hoàn cảnh thê thảm cỡ nào, còn bị nhốt ở đồn cảnh sát. Tìm người khác sao? Cả Xích Phong này anh chẳng có bạn bè nào khác nữa.
Nghĩ thế Cái Chí Huy nhìn chằm chằm vào cúc áo người trước mặt, lắc đầu.
Vị cảnh sát kia hừ mũi, kêu người đưa anh vào phòng tạm giam.
Cái Chí Huy chán nản ngồi góc tường, lẳng lặng đánh giá song sắt bốn phía, đột nhiên đưa tay tát mạnh vào mặt mình, “bốp” đánh tới mức lỗ tai ong ong. Cảnh vật trước mắt vẫn im lìm, đây không phải là mơ.
Còn nhớ lúc trong quân ngũ, anh thường cùng đồng nghiệp bình luận sau này chuyển nghề gì. Cái Chí Huy lúc ấy đã nghĩ, tới tuổi chuyển nghề sẽ đi làm nhân viên nhà nước, đãi ngộ với bộ đội chẳng kém bao nhiêu. Khi đó, anh còn nói với bọn họ sau này ngàn vạn lần đừng làm cảnh sát, mệt mỏi mà chẳng có tiền đồ gì.
Vậy mà lúc nãy nhìn người cảnh sát anh bỗng nghĩ thì ra anh cũng từng có cơ hội khoác lên mình bộ cảnh phục đó, lạnh lùng nhìn phạm nhân, cảm giác mất mát đột ngột dâng trào, lòng rối bời.
Cái Chí Huy co người lại, tự gặm nhấm nỗi đau đớn trong tâm khảm.
Vốn tưởng sẽ phải qua đêm trong đồn cảnh sát, không ngờ một lúc sau cửa sắt mở ra.
“Cái Chí Huy, có người nộp tiền bảo lãnh cho anh rồi, đi thôi”
Ai? Chuyện anh nằm ở đây chẳng ai biêt, sao có người bảo lãnh cho anh được? Bảo lãnh cho anh là một luật sư mập mạp, hỏi ông ta cũng chỉ cười không nói.
Một bụng nghi hoặc đi ra cửa, Cái Chí Huy liếc thấy Cao Hiểu Bảo đứng bên kia đường liền hiểu mọi chuyện.
Cái Chí Huy như bị một cái tát trời giáng, Cao Hiểu Bảo bước tới, bộ dạng ông chủ nhỏ.
Cái Chí Huy chỉnh lại cổ áo, xoay người muốn đi.
Cao Hiểu Bảo bước nhanh hơn “ Cái Chí Huy, anh chờ chút, tôi có chuyện muốn nói với anh”
“Tao chả có chuyện gì nói với mày”
Một câu của cậu ta khiến anh khựng ngay tại chỗ.
“Hiện giờ tôi đang làm ở công ty của Phó Hồng Quân, mà ông chủ phía sau là Phó Suất”
Cái Chí Huy chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Cao Hiểu Bảo, môi giật giật muốn phản bác lại “Mày nói dối”
Nhưng lời tới miệng chẳng thể nào thốt ra.
Hai người tìm một nhà hàng, ngồi đối diện nhau.
Thằng nhãi đó như thằng giàu sổi tìm cách khoe khoang gọi cả một bàn thức ăn.
Nhưng Cái Chí Huy chẳng động miếng nào, hiện tại anh chỉ biết hít thở, mọi giác quan đều đông cứng. Anh chỉ muốn nghe, nghe xem thằng ngốc này muốn nói gì.
“Tôi luôn cho rằng anh là người thông minh biết tính toán. Vậy mà anh lại yêu Phó Suất ư?
Còn nhớ chuyện phóng hỏa đốt biệt thự nhà Phó Suất không? Đốt một đống cành cây thôi mà, sao có thể thiêu cả tòa biệt thự đó được? Sự thật là khi anh hành động, hắn ta đứng ở một chỗ quan sát, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của bọn chúng, một lũ nhà giàu ngồi bên sườn núi vừa uống rượu vừa xem trò vui.
Lúc ấy Phó Suất chỉ vào ngọn lửa ngùn ngụt nói phòng này phải đốt cho sạch thì cái giá người nào đó phải trả mới đắt. Tôi đã ngất vì đau, bọn chúng ném tôi vào cốp xe. Thực ra họ không biết tôi đã sớm tỉnh rồi, chỉ đang cắn răng nằm bất động thôi.
Cho nên tôi nghe thấy Phó Hồng Quân nói với anh hắn “Trả thù như thế thì có bản lãnh gì, có giỏi thì anh khiến anh ta yêu anh đi”
Vì thế bọn chúng cá cược với nhau, anh có biết bọn chúng cược gì không? Cược tôi với anh ai ngớ ngẩn yêu anh  em họ trước”
Cái Chí Huy chợp hoảng hốt,  Phó Suất kiêu ngạo như thế, anh trốn đằng nào? Hắn xấu xa cỡ nào anh là người rõ nhất.
Nhưng cho dù vắt óc suy nghĩ thế nào anh cũng không nhớ nổi bộ mặt đáng ghét của hắn. Chỉ nhớ lúc ở mỏ than, hắn một mình xuống xe chống lại mệnh lênh. Lúc anh bị ngã được hắn cứu, khuôn mặt tiểu tụy của hắn  khi tới thăm anh trong viện. Còn cả lúc hai người nằm dưới bóng cây ngô đồng nhìn trời xanh nữa.
Cao Hiểu Bảo vẫn lạnh lùng nói tiếp “ Có đáng cười không hả? Tôi vốn tưởng rằng thắng lợi nằm trong tay chúng ta, lại không nghĩ tới việc anh thực sự yêu thương kẻ khốn nạn như vậy”
“Vì sao cậu không nói chuyện này với tôi sớm hơn?” Cái Chí Huy nghiêm mặt truy hỏi
Anh còn nhớ lúc cậu ta bị Phó Hồng Quân cưỡng ép, suýt chút nữa là đồng quy vu tận. Từ đó trở đi, anh cảm thấy thương tiếc cậu ta, còn ra sức quan tâm
Hiểu Bảo không nói, trên mặt có chút mất tự nhiên.
Cái Chí Huy cười lạnh tiếp lời “Bởi vì cậu cũng muốn lợi dụng tôi, lợi dụng sự thương hại của tôi, lợi dụng triệt để thật. Thư tố giác kia là Phó Suất bảo cậu viết đúng không? Chuyện giấy kiểm tra sức khỏe cũng là cậu thông đồng với bọn họ bán đứng tôi, chắc kiếm được không ít lợi lộc nhỉ?”
“Không phải” Cao Hiểu Bảo bị chất vấn, thẹn quá hóa giận nói “Tôi thực sự thích anh, còn anh thì sao? Anh đối với tôi thế nào? Đúng là tôi cố ý không nói cho anh biết. Ngay từ đầu tôi luôn tin rằng anh sẽ không thích hắn, về sau lại hi vọng anh nhìn rõ con người Phó Suất. Anh nhìn lại mình đi. Còn là thằng đàn ông nữa không? Chắc bây giờ anh đang sống chung với Phó Suất chứ gì? Bị người ta chơi thành dạng này, sao có người không biết nhục thế. Còn cần người ta đuổi mới đi hay sao? Tôi được lợi gì ư? Ngoài công việc này Phó Suất còn cho tôi 50 vạn đấy”
50 vạn ư? Nắm tay Cái Chí Huy run lên.
Bởi vì đắc ý, mặt Cao Hiểu Bảo vặn vẹo “Chính miệng thằng ngốc Phó Hồng Quân nói cho tôi biết, Phó Suất nhờ bạn làm ở ngân hàng chuyển 50 vạn vào tài khoản của anh. Anh cho rằng hắn thực sự muốn cho anh mượn tiền sao?  Một thời gian sau, hắn rút tiền trong tài khoản của anh ra, chẳng có gì khó cả”
Cái Chí Huy nghiêm mặt hỏi “Nói xong chưa?”
Cao Hiểu Bảo móc ra quyển sổ tiết kiệm đẩy tới trước mặt Cái Chí Huy “Đây là 10 vạn tệ. Hiện giờ tôi chỉ có thể cho anh như vậy thôi, nhưng anh chờ mà xem, không lâu nữa rôi sẽ có nhiểu tiền, sẽ cho anh 50 vạn không thiếu một xu. Thấy anh thực tâm giúp đỡ tôi, anh Huy à, bỏ Phó Suất đi. Đừng quên chúng ta không thể so với công tử nhà giàu như bọn họ được, anh cũng không muốn cha mẹ anh lo lắng phải không?”
Lời này quen thuộc thế nào, đây chính là câu lúc xưa anh đã nói với Cao Hiểu Bảo
Nực cười, thực sự rất nực cười!
Cái Chí Huy nhìn sổ tiết kiệm, nở một nụ cười.
Anh cười bản thân, đã từng thương xót cho đứa nhóc bị cha đuổi đánh. Phó Suất nói không sai, anh mở to mắt mà vẫn rước sói vào nhà, xem con sói nhỏ bị thương thành một con cún.
Anh tin tưởng, ở nơi thành thị phức tạp này, Cao Hiểu Bảo sẽ như cá gặp nước, phát triển thật tốt.
“Cảm ơn tiền của cậu, xem ra cậu vẫn còn thương hại cho người anh này, anh xin khuyên cậu một câu, nên tích chút đức đi, sau này khi bán đứng người khác, dù ít hay nhiều nên có chút áy này, đừng trợn mắt nói dối, cũng đừng dùng tiền để giảm bớt cảm giác tội lỗi. Người có thể cho cậu leo lên cao cũng có thể đạp cậu xuống mồ đấy”
Vừa nói vừa xé sổ tiết kiễm trong tay thành mảnh nhỏ, nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Cao Hiểu Bảo.
Đừng nói cậu ta kinh ngạc, chính anh cũng cảm thấy bất ngờ với bản thân, Đây là Cái Chí Huy thấy tiền sáng mắt đó sao
Đi khỏi nhà hàng, Cái Chí Huy hốt hoảng bắt xe về nhà.
Mở cửa, trong phòng vẫn tối đen như mực, xem ra đêm nay Phó Suất không thể trốn về rồi.
Cái Chí Huy giày cũng không cởi đã nằm vật ra giường. Mơ màng thiếp đi.
Giấc mộng kéo đến, Cái Chí Huy giãy dụa, thậm chí nghẹn ngào.
“Này, tỉnh dậy đi, anh gặp ác mộng hả?’
Cái Chí Huy mở hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn thấy Phó Suất đã về, đang nằm ở cạnh mình. Chắc hắn hết ca trực vội trốn về đây, mệt mỏi nên không phát hiện ra sự bất thường của Cái Chí Huy, lên giường ngủ luôn.
Thấy Cái Chí Huy rên rỉ, Phó Suất vỗ lưng cho anh, tay kia lần tìm công tác đèn
‘Đừng bật đèn!” Cái Chí Huy kéo tay hắn lại.
Hiện giờ không cần ánh sáng, có ánh sáng rồi anh sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Phó Suất
Bóng tối tốt hơn, không nhìn không nghĩ, hết thảy đểu có thể che giấu. Thì ra mù lòa cũng là một loại hạnh phúc, chỉ  cần không mở mắt, chỉ cần mò mẫm thôi.
Đáng tiếc rồi trời sẽ sáng. Nhân lúc trời còn tối, tưởng tượng lần cuối cùng cảnh tượng hoàn mỹ nhất cho bản thân đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.