Ngày tết vừa qua, trong lòng Lục Khai Hoàn cũng không cảm thấy thoải mái, vấn đề Đột Quyết vẫn luôn là tảng đá lớn, đè nặn trong lòng hắn, ngày quyết định ai là chất tử đi đến Đột Quyết càng ngày càng gần, mà hắn chỉ còn không tới 1 tháng để chuẩn bị
Nếu như lần này làm không tốt, thì hắn cùng Mạnh Sênh tiếp tục nếm vị đắng, cho nên, Lục Khai Hoàn thầm hạ quyết tâm, chỉ được thành công, không thể thất bại
Những ngày vừa qua, hắn vẫn luôn ngầm tính toán, làm sao có thể tránh được kiếp nạn này, so với thái tử cùng nhị hoàng tử, hắn có ưu thế hơn, khi biết trước những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai
Bên trong điện của hắn vẫn có những gian tế, ngày ngày nhìn chằm chằm hắn, truyền tin ra bên ngoài, Lục Khai Hoàn không rõ, là người của thái tử hay là nhị hoàng tử, hay tất cả đều có.... Tuy hắn khó chịu, nhưng hiện tại, hắn chỉ là một tam hoàng tử không được sủng ái, căn cơ còn chưa vững, không thể đối chọi trực tiếp với hai vị kia, hơn nữa hắn vẫn chưa thực hiện nghi lễ cập quan, chỉ có thể ở lại trong điện được phân, không thể tùy ý hành động. Ở trong hoàng cung này, mọi chuyện đều phải hành động cẩn thận, mới không để cho người khác nắm được nhược điểm
Vì vậy, Lục Khai Hoàn rất buồn bực nằm trên giường, cả ngày rên rỉ không thoải mái
Ngày ấy, vừa lúc Mạnh Sênh trực đêm, Lục Khai Hoàn gọi y vào phòng trong, kéo y nằm lên giường, ghé vào tai y nhỏ giọng giao phó, sau một lúc, kéo lấy bàn tay Mạnh Sênh, viết 3 chữ phía trên, nhỏ giọng hỏi
"Hiểu chưa?"
Mạnh Sênh là người biết chữ, không chỉ vậy, nét chữ của y vô cùng thanh tú, những thứ này, đời trước Mạnh Sênh đã từng nói qua với hắn khi hai người đang ở Đột Quyết, đây đều do phụ thân y dạy vào trước năm 8 tuổi, phụ thân y là tiên sinh, nghe nói là lão tú tài, nhưng hắn cũng chỉ biết có vậy, những sự tình trước khi y vào cung, hắn cũng không biết rõ ràng lắm, mà lúc trước, y cũng không thích kể lại quá khứ trước khi vào cung của mình, hắn cũng không tiện hỏi
Mạnh Sênh gật đầu, Lục Khai Hoàn cố ý đá một cước vào Mạnh Sênh, khiến y ngã xuống giường, va vào chậu rửa mặt, gây ra tiếng động không nhỏ, nhanh chóng đưa cho y một mật hàm, sau đó lớn tiếng trách mắng
"Cẩu nô tài! Ngươi làm việc cái kiểu gì?! Tay chân vụng về, còn không làm tốt, ta sẽ điều kẻ khác đến thay ngươi!"
"Nô tài biết sai, nô tài biết sai...."
Lục Khai Hoàn cho Mạnh Sênh một ánh mắt, ánh mắt ấy chứa đầy tín nhiệm, hắn hít một hơi, hét lên
"Cút! Khụ khụ khụ! Ngày ngày đều bị đám cẩu nô tài các ngươi chọc tức, khụ khụ, tức đến giảm thọ! Đổi người! khụ khụ khụ...."
Mạnh Sênh cúi người lui ra, đem mật hàm cất vào trong tay áo, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh
Hôm sau, Mạnh Sênh nói với một tiểu thái giám đổi lượt hầu hạ chủ tử với y, vì hôm nay y phải ra ngoài cung, đến Ngọc Trà lâu, mua cho chủ tử vài bình trà ngon, vì tam hoàng tử bị bệnh, miệng có chút đắng, muốn ăn bánh Ngũ Phúc Tô ở Ngọc Trà lâu, còn bánh của tiểu trù phòng trong điện thì tam hoàng tử lại không muốn ăn. Tiểu thái giám kia nghe vậy cũng không làm y khó xử, rất thoải mái trao đổi với Mạnh Sênh
Mạnh Sênh đi một đường về phía Tây, kế tiếp rẽ vào một con hẻm, qua một con phố, cuối cùng cũng đến Ngọc Trà lâu. Ngọc Trà lâu nổi danh ở Thượng Kinh này, không chỉ vì những món bánh, điểm tâm ngon, mà còn vì ở chỗ này có một người vô cùng đặc biệt
Hắn tên là Hồng Ngũ, là người gốc Thượng Kinh, còn được biết đến cái tên là 'Bao Đả Thính'* chỉ cần ngươi chịu chi, thì không có tin tức gì mà hắn không nghe được, cũng như không có người nào mà hắn không thể tìm thấy. Quy củ của hắn chính là, thù lao cực kỳ cao, không nhận ngân lượng, chỉ nhận ngân phiếu khi giao dịch. Hồng Ngũ thích nhất là ăn bánh và uống trà ở Ngọc Trà lâu, cả ngày hắn đều ngâm mình trong Ngọc Trà lâu, ăn bánh, uống trà, xem kinh kịch, theo thời gian, Ngọc Trà lâu cũng đã trở thành nơi chốn riêng của hắn, nếu có người tìm hắn, cứ đến Ngọc Trà lâu là sẽ gặp. Lần xuất cung này của Mạnh Sênh, chính là vì muốn tìm người này
(Bao Đả Thính: là từ để gọi người biết dò la tin tức, nắm rõ thông tin về người và vật trong 1 khoảng không gian nhất định)
Tìm Hồng Ngũ không khó, hắn luôn ngồi ở phía tây bắc trên tầng 2, cả người nằm dựa vào chiếc ghế đan tre xem kịch, Mạnh Sênh tiến đến ngồi bên cạnh hắn, Hồng Ngũ vô cùng lười biếng, chỉ khẽ liếc mắt nhìn y
"Vị tiểu ca đây là muốn giao dịch?"
"Thiếu gia kêu ta đến đây gặp ngươi, đây là tấm lòng của thiếu gia"
Mạnh Sênh rút ngân phiếu từ trong mật hàm mà tối qua Lục Khai Hoàn đưa cho, trị giá trên đó tương đương với một toàn phủ, giá trị không hề nhỏ
Hồng Ngũ nhận lấy, hai mắt tỏa sáng, mỉm cười nói
"Chẳng hay ta có thể giúp gì cho thiếu gia nhà ngươi đây?"
"Tìm người" Mạnh Sênh đẩy bức thư về phía hắn "Yêu cầu viết trong đó"
Hồng Ngũ lấy bức thư, mở ra xem kỹ, sau đó cười nói
"Không khó, chỉ là cần chút thời gian, khoảng 5 ngày sau, phiền ngươi lại tới Ngọc Trà lâu lấy tin"
Người Lục Khai Hoàn muốn tìm gồm 2 loại
Thứ nhất là người trong chợ, nơi càng sầm uất càng tốt, bởi vì đây chính là nơi tin tức được truyền đi nhanh nhất
Thứ hai là người có võ công cao cường, tốt nhất là đã từng có kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường, có kinh nghiệm hành quân, để họ ở bên cạnh, phòng ngừa cho những đợt hành thích sau này.
"Vậy thì được"
Mạnh Sênh cũng không nán lại lâu, y nhanh chóng xuống lầu, mua 2 gói Ngũ Phúc Tô, sau đó quay về phục mệnh với Lục Khai Hoàn
Lục Khai Hoàn tự biết, việc hắn giả vờ ốm cũng không phải là kế hay, hắn sợ khiến cho hai hoàng huynh của mình nghi ngờ, nên vào tối qua, hắn đã mở cửa sổ, chỉ mặc 1 lớp xiêm y mỏng, đứng hứng gió cả đêm. Quả nhiên đến sáng, cả người hắn đều phát sốt, thái y được phái từ thái y viện cũng đã chuẩn đoán hắn nhiễm phong hàn. Lúc đi, hắn đã được thái y cho uống thuốc, uống vào liền ngủ, khi Mạnh Sênh trở về, hắn vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, đầu óc cũng chưa tỉnh táo, nhìn thấy Mạnh Sênh, hắn cứ ngỡ bản thân vẫn đang ở kiếp trước, hắn vươn tay về phía y, khẽ nói
"Mạnh Sênh, đến đỡ trẫm ngồi dậy"
Nghe câu nói này của hắn khiến Mạnh Sênh toát hết cả mồ hôi lạnh, còn may, khi nãy y đã đuổi hết đám người hầu đi, cửa cũng cẩn thận đóng kín, nếu không, chuyện này có người nghe được, thì đó là tội đại nghịch bất đạo! y vội vàng tiến đến, lay người của Lục Khai Hoàn
"Điện hạ, dậy đi! Dậy đi!"
Lục Khai Hoàn bị y lay một hồi, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, hắn nắm lấy tay của y, nhỏ giọng nói
"Ngươi đã quay lại.... mọi chuyện ổn hết không?"
"Thuận lợi"
Mạnh Sênh khẽ cụp mắt, đưa 2 gói bánh qua cho Lục Khai Hoàn
"Đây là bánh mang về cho điện hạ, người muốn dùng luôn bây giờ không?"
Lục Khai Hoàn nhướn mày, hừ hừ nói "Sai rồi, bánh này vốn mua cho ngươi"
Mạnh Sênh là người không quá yêu thích ăn vặt, nhưng lại đặc biệt yêu thích bánh Ngũ Phúc Tô này. Lục Khai Hoàn còn nhớ, ở đời trước, y thường xuyên chạy ra ngoài cung, cũng chỉ vì muốn mua một gói Ngũ Phúc Tô ở Ngọc Trà lâu. Sau này, khi hắn lên làm hoàng đế, hắn đã đưa ra thánh chỉ, triệu đầu bếp trong Ngọc Trà lâu vào cung, cũng chỉ để làm món bánh Ngũ Phúc Tô cho Mạnh Sênh
"Cái này...."
"Kêu ngươi ăn thì ngươi mau ăn!" Lục Khai Hoàn thấy y còn do dự, bèn nói thêm "Hiện tại ta đang bệnh, không nếm được vị gì, ta nhờ ngươi mua bánh chỉ để che mắt đám người kia, nếu bánh Ngũ Phúc Tô này không ăn xong, những kẻ kia sẽ càng nghi ngờ ta và ngươi"
Mạnh Sênh nghe đến đó, trong lòng liền sợ, y nhanh chóng cởi lớp giấy gói dầu, tự mình ăn. Bánh Ngũ Phúc Tô được đầu bếp nặn thành hình hoa năm cánh, mỗi cánh hoa là mỗi hương vị khác nhau, vừa thơm vừa giòn. Mạnh Sênh ăn không ngừng được, càng ăn càng thèm, cuối cùng y cũng giải quyết xong 2 gói bánh, nhìn thấy Lục Khai Hoàn vẫn luôn nhìn mình, y cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, tự mắng bản thân
"Thực xin lỗi, chủ tử, tại ta quá tham ăn, ta nên để cho người 1 gói..."
"Đều ăn hết rồi?" Lục Khai Hoàn sờ sờ vào eo của y "Ngươi quá gầy, nên ăn nhiều hơn"
Mạnh Sênh bị hắn 'sàm sỡ', cả người cương cứng như khúc gỗ, không dám phản bác, chỉ đành cụp mắt chịu trận
"Mạnh Sênh, ta muốn ngươi đi làm một chuyện, chuyện này... ta muốn ngươi chính mình làm, làm cho lòng nghi ngờ của nhị hoàng huynh càng nhiều càng tốt"
Lục Khai Hoàn lấy ra một phong thư khác dưới nệm đưa cho y
"Ta muốn ngươi đi tìm một người, người này ở trên phố Lạc Quang, tên là Phương Ngọc Sinh"