Phương Phi Tận

Chương 15: Trèo cao




Nói đến người Phương Ngọc Sinh này, Lục Khai Hoàn cũng không hề xa lạ gì. Trên vai Phương Ngọc Sinh đang gánh mối huyết hải thâm thù
Trước kia, ở kinh thành này cũng có một gia đình họ Phương, đời đời là thư hương, sản sinh ra không ít các tài tử giai nhân, trong huyết mạch nồng đậm khí chất thư hương thế gia. Tổ tiên Phương gia cũng xuất hiện rất nhiều người làm quan, thêm vào đó cũng có vài người là thi nhân cực kỳ nổi danh.
Thế nhưng, sự việc ở đời đều có lúc thăng lúc trầm, đôi khi chỉ cần một cơn sóng nhỏ, cũng có thể khiến cho đời người chìm sâu xuống đáy biển
Không biết là ai đã lục lại những bài thơ văn xuôi* của Phương đại nhân, đem những vần thơ trong bài thơ "Tâm chiếu minh nguyệt" thành những lời bất mãn của Phương đại nhân với hoàng đế, bản tấu vừa dâng, nhanh chóng có những kẻ xấu, lợi dụng cơ hội góp gió, khiến cho long nhan giận dữ. Hoàng đế ra lệnh bắt nhốt một nhà Phương đại nhân vào ngục thẩm tra, nhưng Phương đại nhân nhất quyết không nhận tội danh này, sau đó, vì tuổi đã cao, không chịu được cực hình, nên đã bị đánh chết trong ngục.
Tuy tội danh này là hướng đến trên người của Phương gia, nhưng mục đích của kẻ đứng sau chính là chức vị Binh bộ Thượng thư
Còn Phương Ngọc Sinh, chính là con trai của Phương đại nhân, năm đó may mắn trốn thoát
Oan có đầu, nợ có chủ, người đã đổ tội oan cho Phương gia chính là Binh bộ thượng thư hiện tại – Hồ Cảnh. Kẻ đã mưu toan lật đổ Phương gia, cấu kết với nhị hoàng tử, một bước leo lên chức vụ Binh bộ Thượng thư
Phương Ngọc Sinh vô cùng hận Hồ Cảnh, y luôn luôn muốn ăn tươi nuốt sống hắn, thế nhưng, gia tộc không còn, lại không hề có chỗ hậu thuẫn cùng thời cơ. Còn đối với Lục Khai Hoàn mà nói, kẻ đứng phía sau Binh bộ Thượng thư chính là nhị hoàng tử, nếu như hắn có thể đập tan thế lực này, thì cũng đồng nghĩa nhị hoàng tử đã mất đi lợi thế về quân quyền khi tranh giành ngôi vị hoàng đế
Còn vì sao Lục Khai Hoàn lại biết đến Phương Ngọc Sinh, thì phải nói đến sự việc tình cờ ở đời trước. Khi đó, Phương Ngọc Sinh đã đem đến một bức thư được viết bằng máu, bên trong nói đến oan khuất của gia tộc, y cầu xin hắn hãy giúp y tìm lại sự công bằng cho phụ thân y cùng người nhà, những sự tình này, đều là do chính miệng Phương Ngọc Sinh kể lại cho hắn. Vì để báo thù cho người nhà, Phương Ngọc Sinh đã trở thành thuộc hạ dưới trướng của Lục Khai Hoàn, cũng là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn, không những có mưu lược, mà còn rất có tài kinh doanh, những cửa hiệu, gia sản riêng của Lục Khai Hoàn, đều được y quản lý rất tốt, hằng năm đều thu về rất nhiều lợi nhuận
Về phần nội dung trong bức thư mà Lục Khai Hoàn nhờ Mạnh Sênh đưa cho y, chính là hắn bày tỏ hiểu rõ nỗi oan khuất của gia tộc y 10 năm về trước, sẵn lòng giúp y báo mối thù này. Nhưng có một điều kiện, chính là bảo y mở một tửu lâu, làm ông chủ kinh doanh tửu lâu ấy
Còn lý do mà hiện tại hắn gấp gáp bảo Mạnh Sênh tìm đến Phương Ngọc Sinh.... Nói ra thì cũng thật ngượng ngùng, khoản tiền lần trước trả phí giao dịch cho Hồng Ngũ, đã là toàn bộ tài sản hiện có của tam hoàng tử rồi. Trên con đường tranh đoạt ngôi vị, tiền chính là thứ không thể thiếu, vì để sau này không cần bận tâm đến, hắn phải tìm đến người có tài kinh doanh như Phương Ngọc Sinh
Phương Ngọc Sinh sống tại phố Lạc Quang, hằng ngày y đều viết hộ thư cho người ta để kiếm sống. Đến một ngày, có một thiếu niên thanh tú đến trước bàn của y, nói rằng có một thứ quan trọng muốn đưa cho y, nên y đành phải mời thiếu niên đó về nhà, sau đó thiếu niên lấy bức thư trao cho y, bảo y cẩn thận cầm lên xem
"Đây... đây là!"
"Thiếu gia nhà ta muốn ta đến hỏi Phương tiên sinh, tiên sinh có muốn làm một chút sinh ý hay không?"
Mạnh Sênh không hề biết nội dung trong thư đưa cho Phương Ngọc Sinh, y chỉ làm theo lời nói của Lục Khai Hoàn
Ánh nắng xuyên qua những tán cây, chiếu lên gương mặt của Phương Ngọc Sinh, tạo thành từng vệt tối, như những vết sẹo dài
Qua hồi lâu, Phương Ngọc Sinh mới chậm rãi trả lời "Làm... đương nhiên làm, chỉ là, phiền vị tiểu ca đây trở về nói lại với chủ tử của cậu, đừng quên lời hứa hôm nay"
"Được"
Khoảng thời gian Mạnh Sênh đi tìm Phương Ngọc Sinh, Lục Khai Hoàn ở tại điện của hắn, bệnh trong người cũng đã đỡ hơn trước, hắn mặc y phục mùa đông, một mình đi đến Đông cung của thái tử
Hiện tại, thái tử đang ở trong nội điện, lôi kéo, đùa bỡn với tì nữ của hắn, thân thể tì nữ này vô cùng căng nở, trong tâm của nàng ta cũng có ý định trèo cao, nên vô cùng tùy ý để mặc cho thái tử cởi áo trên vai, lộ ra một mảng da trắng nõn
Lục Khai Hoàn vừa bước vào cửa cung, mắt đã nhìn thấy cảnh dung tục này, trong lòng vô cùng khinh thường, nhưng trên mặt lại nở nụ cười khó xử
"Xem ra hôm nay hoàng huynh có việc không tiện, vậy thần đệ xin cáo lui trước"
"Đứng lại" Lục Bác Dung buông tì nữ ra, đưa mắt ra hiệu cho nàng ta lui xuống, tâm trạng tốt đã bị Lục Khai Hoàn làm vơi đi nhiều, trong lòng không vui, tự nhiên ngữ khí của hắn cũng không tốt "Sao ngươi lại đến đây? Tại sao lại không có tiếng thông truyền?"
Còn chưa đợi Lục Khai Hoàn trả lời, thái giám đứng canh cửa đã vội vàng chạy đến quỳ xuống
"Thái tử, nô tài có thông báo vài lần, có lẽ... có lẽ bên ngoài gió lớn, nên không có truyền được vào trong này, người chưa truyền, nhưng tam điện hạ lại nhất quyết muốn đi vào, vậy nên ngài ấy đã tự mình đẩy cửa tiến vào..."
Lục Bác Dung cũng có chút xấu hổ, dục vọng đã bị tì nữ vừa nãy khơi lên, nhưng hiện tại bị Lục Khai Hoàn cắt ngang, không có chỗ phát tiết, cả người vô cùng khó chịu, hắn chỉ đành cầm lấy chén trà lạnh uống một ngụm
"Ngọn gió nào đã đưa tam đệ vừa mới khỏi bệnh của ta đến đây?"
"Đương nhiên là ngọn gió đông, nhưng không phải là gió đệ thổi, có một tin tốt đệ muốn dành cho hoàng huynh" Lục Khai Hoàn cười cười, tiến thêm vài bước "Xin hoàng huynh hãy nghe một chút"
Lục Bác Dung chau mày, vẫy vẫy tay cho lui thái giám xuống
"Lui ra"
Thái giám như thoát được đại nạn, thở phào lui ra ngoài, đóng chặt cửa lại
"Hoàng huynh, lần này đến đây, chính là vì thần đệ muốn báo cho người một tin.... Huynh cũng biết, mặc dù người tố cáo tội trạng của nhị hoàng huynh là phụ hoàng là huynh, nhưng món nợ này, nhị hoàng huynh đều quy lại lên đầu của thần đệ, thần đệ thật sự rất khổ sở, nếu như không có huynh làm chỗ dựa, vậy thì ngày sau thần đệ chắc chắn sống không nổi! Chuyện sổ cái đó, chỉ là món quà nhỏ mà thần đệ muốn dâng tặng cho huynh mà thôi, hôm nay, để bày tỏ rõ thành ý, thần đệ lại mang đến cho huynh một tin vui"
Lục Bác Dung vô cùng nghi ngờ nhìn Lục Khai Hoàn hồi lâu, sau đó hắn hỏi
"Là tin vui gì?"
"Thần đệ phát hiện, nhị hoàng huynh có thông đồng với người của triều trước!"
Lục Bác Dung đứng bật dậy, bước đến đối diện Lục Khai Hoàn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hắn thấp giọng cảnh cáo Lục Khai Hoàn
"Lục Khai Hoàn! Loại chuyện này, đệ đừng nên hồ ngôn!"
"Thần đệ dám tới đây, nói loại chuyện này trước mặt hoàng huynh, đương nhiên thần đệ không dám nói mà không có chứng cứ!" Khóe môi Lục Khai Hoàn khẽ cong, vô cùng tự tin nói "Không biết hoàng huynh có tin tưởng thần đệ, nguyện ý hợp tác với thần đệ lần này hay không?"
Nụ cười cùng ánh mắt của Lục Khai Hoàn vô cùng tự tin, mặc dù trên mặt vẫn còn trắng xanh do bệnh, nhưng ánh sáng cháy trong đôi mắt đó lại khiến cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác. Lần đầu tiên, Lục Khai Hoàn khiến cho Lục Bác Dung nghiêm túc nhìn lại hắn, Lục Bác Dung vẫn luôn cảm thấy, từ sau khi rời khỏi ngục giam, cả người Lục Khai Hoàn đã hoàn toàn thay đổi, giống như đã biến thành người khác
Nhưng khác ở chỗ nào, thì Lục Bác Dung lại hoàn toàn không nhìn ra được
"Được, lần này ta sẽ tin tưởng đệ"
Lục Khai Hoàn yên lặng rũ mắt, nhìn vào đôi tay của chính hắn, tại kinh thành này, không bao lâu nữa sẽ bị khuấy đục bởi chính bàn tay này
P/s: 30 tết rồi, chúc cả nhà một năm mới vui vẻ, gia đình bình an, sức khỏe an khang, đập tan covid =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.