Phương Phi Tận

Chương 21: Thượng Nguyên




Ngày hôm nay thượng triều đặc biệt dài, thời tiết hôm nay cũng không tính là lạnh, ánh nắng chiếu khắp cung, đem tuyết đọng trên mặt đất đánh tan. Mạnh Sênh lấy thân phận thái giám tùy thân của Lục Khai Hoàn mà theo hầu hắn, trước khi vào triều, Lục Khai Hoàn đã khoát thêm áo được làm từ lông ngân hồ cho Mạnh Sênh, bởi vậy, đứng ngoài chờ hồi lâu, Mạnh Sênh cũng không cảm thấy quá khó chịu. Đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy có người ra, y cũng lờ mờ đoán được trong triều đã xảy ra chuyện gì.... Nhưng y chỉ là một nô tài, không thể đến gần chính điện, điều duy nhất y có thể làm, chỉ có thể là chờ đợi. Trong lòng y càng lo lắng, như kiến bò trên chảo, hai hàng lông mày cũng đã nhíu thành một đường
Ngay lúc Mạnh Sênh còn đang nghĩ đông nghĩ tây, cửa của chính điện đột nhiên mở ra, các vị đại thần lần lượt nối đuôi đi ra, sắc mặt mỗi người đều vô cùng nặng nề. Tuy Mạnh Sênh đang khom người, nhưng y vẫn cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Lục Khai Hoàn. Lục Khai Hoàn bước đi rất nhanh, thân ảnh hắn vô cùng cao, dáng người rắn chắc, mạnh mẽ, vô cùng nổi bật trong các bị quan lại. Mạnh Sênh sau khi nhìn thấy hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, y vội vã chạy đến gần hắn, sau đó yên lặng đi theo phía sau hắn
Sau khi hai người đi được một đoạn đường, cách xa chính điện, thấy bên cạnh không có người ngoài, Lục Khai Hoàn mới xoay người lại, vươn tay ôm lấy Mạnh Sênh vào lòng "Đợi lâu như vậy, có lạnh hay không?"
"Không lạnh" Mạnh Sênh nhẹ nhàng cười "Nhưng mà, đúng là lâu thật"
Lục Khai Hoàn dùng ngón trỏ vuốt nhẹ lên sóng mũi của Mạnh Sênh, trên gương mặt tràn đầy sự ôn nhu "Không nói nữa, đi về thôi"
Da Mạnh Sênh rất trắng, khóe mắt sóng mũi đều bị đông đến lạnh, nhưng lại mịn màng như sữa bò, cả người Mạnh Sênh trông rất giống thỏ con mềm mại
Vì muốn trở về nhanh hơn, cả một đoạn đường hai người cũng không nói chuyện, chỉ đẩy nhanh bước chân
Chân của Mạnh Sênh vừa mới bước vào được ngưỡng cửa, y đã bị Lục Khai Hoàn xoay người áp chế lên cửa, tay hắn ôm chặt eo y không buông. Đầu Lục Khai Hoàn tựa lên vai Mạnh Sênh, ngữ điệu của hắn không đè nén vui sướng
"Sênh nhi, chúng ta không cần phải đi Đột Quyết rồi"
Trước là thân hình ấm áp của Lục Khai Hoàn, sau là lớp áo lông cừu mềm mại, Mạnh Sênh bị sự ấp ám vây chặt chẽ, tựa như một đôi uyên ương quyến luyến không buông. Trong phòng có đốt than, lửa trong chậu than kêu tí tách, hun nóng không khí trong phòng. Mạnh Sênh mặc y phục rất dày, trên trán y cũng đã đổ ra lấm tấm mồ hôi, nhưng y cảm nhận được sự vui sướng của Lục Khai Hoàn, trong khoảnh khắc này y không nỡ đẩy Lục Khai Hoàn ra, y muốn được chia sẻ niềm vui với Lục Khai Hoàn
"Có thật không?"
"Thật, đương nhiên là thật! rốt cuộc ta cũng đã thắng một ván, thái tử đã bị phế, phụ hoàng đem hắn làm chất tử đầy đi Đột Quyết!" Lục Khai Hoàn ngẩng đầu lên, đôi mắt vô cùng sáng, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Sênh, giữa đôi môi như lộ ra một lời than thở "Sao ta có thể cam lòng dẫn ngươi đi chịu khổ được"
Lục Khai Hoàn đã từng nghĩ, nếu ván cược lần này không thắng, hắn vẫn bị đưa đi Đột Quyết, vậy thì hắn nhất định không mang theo Mạnh Sênh, hắn sẽ tự mình lặng lẽ rời đi
"Ta vẫn luôn biết, điện hạ nhất định có thể làm được"
"Chờ qua tết nguyên tiêu, chúng ta sẽ chuyển về phủ mới sống" Lục Khai Hoàn hơi thả Mạnh Sênh ra, giúp y cởi ra lớp áo khoác dày "Cuối cùng cũng có thể xả hơi một chút"
Tuy rằng Lục Khai Hoàn nói như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu được, đây chưa phải là lúc thả lỏng – khi hắn đã ngồi vững trên ngôi vị, đó mới là lúc hắn thả lỏng tâm tình
Chớp mắt một cái mà đã đến tết nguyên tiêu, trong cung đều được trang trí bởi đen màu, Lục Khai Hoàn đến ty phòng lấy một cái đèn lồng hình con thỏ, mang về cho Mạnh Sênh chơi. Đồ vật ở trong cung đều vô cùng tinh xảo, khác xa so với ngoài cung. Toàn thân thỏ đều dùng lưu ly mài thành, đôi mắt thì được khảm hồng ngọc, nhìn vô cùng ngây thơ, trông rất sống động
Mạnh Sênh hỏi "Tại sao lại đưa cho ta cái này?"
"Không có gì, chỉ là trong lòng vui vui, nghĩ đến ngươi, nên mới đem về cho ngươi" Đôi mắt cười của Lục Khai Hoàn hơi cong "Chỉ là trên đường mang về cho ngươi, ta có chút hối hận, con thỏ này nhìn qua thì giống ngươi, nhưng nhìn kỹ thì có chỗ nào bằng ngươi"
Lời thổ lộ bộc bạch này khiến cho Mạnh Sênh không tài nào chịu nổi
Theo thói quen, Mạnh Sênh khẽ đảo mắt nhìn xuống đất, lông mi dài khẽ rũ, yên lặng đưa tay nhận lấy thỏ con, trong phòng có đốt than sưởi, không biết gò má y đỏ là do quá nóng, hay là do thẹn thùng đây?
"Vốn dĩ ta định đêm nguyên tiêu đưa ngươi xuất cung nhìn phủ đệ mới một lát, nhưng phụ hoàng lại ra lệnh muốn làm yến tiệc, cho nên..." Trên mặt Lục Khai Hoàn hiện lên vẻ áy náy, hắn đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Mạnh Sênh "Khi chúng ta đã ra khỏi cung, ta hứa sẽ đưa ngươi đi dạo phố phường chơi cho đã"
"Ngày sau còn dài"
Mạnh Sênh cùng Lục Khai Hoàn nhìn nhau nở nụ cười
Đúng, ngày sau còn dài
- ------------------------------------------------------------------
Sau buổi yến tiệc, Lục Khai Hoàn sai người sắp xếp thức ăn trong buổi Nguyên Tiêu vào hộp, sau đó cầm đi đến địa lao
Hắn móc 1 bao bạc từ trong ngực đưa cho cai ngục, trong địa lao ẩm ướt, thêm vào đó thân phận tam hoàng tử của hắn, ngục tốt đang vô cùng lười biếng, thấy vậy nhanh chóng cầm bạc, mở cửa lao cho Lục Khai Hoàn để hắn vào nhìn Lục Bác Dung
Chỉ mấy ngày không gặp, Lục Bác Dung đã không còn là vị thái tử cao cao tại thượng, hiện tại hắn đang co rút người ngồi trong một góc, mái tóc dài xõa tung, hai mắt thẫn thờ, không biết đang suy nghĩ cái gì
Lục Khai Hoàn đi đến trước mặt Lục Bác Dung, vén vạt áo ngồi lên đóng cỏ khô
"Lục Bác Dung, vẫn khỏe chứ?"
Lục Bác Dung ngẩng đầu, khóe môi câu lên sự mỉa mai "Ngươi tới làm gì? Là tới cười nhạo ta sao?"
"Coi như thế đi" Lục Bác Dung mở hộp, đem thức ăn bày ra đất "Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, ăn đi"
Phía ngoài hộp được bao phủ bởi da lông, thức ăn vẫn còn độ ấm, mấy ngày nay, Lục Bác Dung ngơ ngơ ngác ngác ngồi trong ngục, tâm lý đã tràn đầy sự tuyệt vọng, lẩm bẩm một mình "Thì ra đã đến tết nguyên tiêu..."
Đột nhiên, Lục Bác Dung nhớ đến mấy ngày trước, mỗi sớm khi vào triều, Hoán nhi luôn ôm lấy cổ hắn, nhu nhu nói "Phụ thân, trong ngày tết nguyên tiêu, nhi tử muốn một cái lồng đèn con hổ...."
Hắn hối hận rồi
Hắn hối hận lúc đó lỗ tai mềm, nghe theo lời của thừa tướng – bởi vì binh bộ thượng thư là người của Lục Viễn Đạt, dưới tay hắn không hề có quân binh, thừa tướng sợ đến một ngày, Lục Viễn Đạt làm lớn, muốn xung đột vũ trang, đến lúc ấy, người chịu thiệt chính là hắn. Cho nên, thừa tương đề xuất với Lục Bác Dung tự mình nuôi quân đội của mình, nắm lấy một tấm binh phù thuộc về mình...
"Thiên hạ này nên là của điện hạ!..."
Nhưng hôm nay, cái gì hắn cũng đều đã mất
Nhớ đến chuyện cũ, mọi tư vị đều xông thẳng lên đầu hắn, Lục Bác Dung nhắm chặt hai mắt, buông thỏng vai dựa vào tường, gằn từng chữ
"Đồ ăn thì ngươi tự mình giữ ăn"
"Sợ ta hạ độc sao?" Lục Khai Hoàn cười khẽ, cầm một cái bánh lên ăn "Đáng tiếc, đều là bánh nhân đậu phộng mà ngươi thích"
Lục Khai Hoàn không có ngu ngốc đến mức hạ độc chết Lục Bác Dung ở trong địa lao, mà chuyện này cũng chẳng cần hắn ra tay – Lục Bác Dung đã là phế thái tử, đối với con đường Lục Khai Hoàn đi sau này không thể gây ra sóng gió gì lớn
Nào ngờ, hắn nghe Lục Khai Hoàn nói "Ta chỉ không muốn nhận sự thương hại từ ngươi"
Lục Khai Hoàn nghe hắn nói vậy, giống như đang nghe câu chuyện cười, hắn lắc đầu nói "Thương hại? Đây không phải là thương hại, đây là tình cảm cuối cùng của đệ đệ dành cho huynh trưởng"
Một tháng trước, Lục Khai Hoàn lẻ loi nằm trong ngục, còn Lục Bác Dung đến thăm hắn là để làm nhục ý chí của hắn, nhưng lúc đó, Lục Bác Dung có từng ngờ đến thảm cảnh của chính hắn sau này không? Một tháng sau, cùng một không gian, nhưng vị thế của hai người lại hoán đổi cho nhau, hiện tại, Lục Khai Hoàn chính là người y phục sạch sẽ ngồi trong địa lao quan sát kẻ thua cuộc
"Ta luôn có cảm giác, người bây giờ và trước kia hoàn toàn khác nhau" Lục Bác Dung khẽ phủi đi cọng cỏ khô trên người "Ngay khi ngươi còn ở trong tù, ta cũng cảm giác được, ngươi như biến thành người khác... Thế nào, một hồi bệnh nặng thì tính tình sẽ thay đổi? Hay là nói, có quý nhân giúp đỡ ngươi?"
"Chỉ bệnh nặng đương nhiên không thể biến thành người khác, nhưng nếu nói đến giúp đỡ..." Ánh mắt của Lục Khai Hoàn dần trở nên nhu hòa, giống như tia sáng của ánh trăng "Đúng thật là có một người phụ trợ hiền lương"
Bệnh nặng một hồi thì đương nhiên không đủ sức, nhưng linh hồn trong thân thể hiện tại, chính là kẻ đã mở cho bản thân con đường máu, tại vị hoàng đến đến mấy chục năm, đối phó với 2 kẻ hiện tại, đương nhiên thừa sức
Hiển nhiên, Lục Bác Dung đối với tình cảm của Lục Khai Hoàn hoàn toàn không có hứng thú, chỉ là hắn không tiếp tục hỏi Lục Khai Hoàn, dùng ánh mắt dán chặt lên gương mặt của Lục Khai Hoàn
Lục Khai Hoàn bị hắn nhìn đến cảm thấy phiền, hắn để lại đồ ăn, chỉ nhấc theo hộp cơm rời đi, đi được hai bước, hắn dừng lại nhưng không quay đầu nói với Lục Bác Dung "Chuyến đi đến Đột Quyết lần này, coi như để ngươi nếm khổ.... Ngươi cứ coi như đây chính là việc ngươi trả nợ cho những gì ngươi gây ra lúc trước"
Làm sai thì phải nhận quả đắng, dù sớm hay muộn, nặng hay nhẹ, đều phải trả
"Lục Khai Hoàn!" Lục Bác Dung đột nhiên cười ha hả, như kẻ điên hét lớn "Ta không có thua! Ta không có thua! Nếu ta chịu đau 10 phần, thì ngươi cũng phải chịu 5 phần!"
"Nếu vậy, chờ ngươi trở mình được thì nói tiếp"
Lục Khai Hoàn đi vô cùng dứt khoát, để lại phía sau là sự vắng lặng ảm đạm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.