Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 5:




CHƯƠNG 5

Hai người đùa giỡn, náo loạn hồi lâu, mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm nhau thiếp đi.
Lúc này Phượng Minh không trở mình nữa, trái lại chui vào lòng Dung Điềm, ngủ thẳng đến gần giữa trưa mới tỉnh lại. Thu Nguyệt, Thu Tinh tiến tới hầu hạ thay y phục, vừa cười vừa thì thầm: “Không biết tối hôm qua Thu Lam sao rồi?”
“Chờ tới lúc ngươi động phòng chẳng phải sẽ biết sao?”
” Thu Nguyệt đáng ghét, coi ta đánh chết ngươi!”
Phượng Minh nhìn hai tỷ muội nháo thành một đoàn, bất đắc dĩ tự mình động thủ đeo ngọc sức lên hông, lẩm bẩm: “Lần sau ta sẽ không bao giờ uống rượu nữa, mỗi lần uống rượu xong tỉnh lại đầu cũng đau ghê gớm. Lần này càng tệ hơn, chẳng những đau đầu, ngay cả hàm cũng ê ẩm.” Cậu cảm thấy gì đó, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Dung Điềm, ” Làm gì cười cổ quái như vậy?”
“Cười là cười, có gì cổ quái đâu ?” Dung Điềm đương nhiên sẽ không kể chuyện tối qua cho cậu, vừa cười trộm, vừa quay đầu làm bộ đánh giá phong cảnh bên bờ sông.
Đang nói chuyện, đột nhiên từ ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Thu Nguyệt bĩu môi, “Nhất định là Liệt Nhi, tên này ngay cả đi cũng không chịu đi cho đàng hoàng, luôn đụng tới đụng lui.”
Nàng nói quả nhiên không sai, rất nhanh Liệt Nhi liền xuất hiện ngoài cửa, hình như gặp chuyện gì thú vị, cười hết sức ranh mãnh, “Tên Liệt Trung Lưu kia lại gây chuyện rồi, sáng sớm đã muốn đi khi dễ tân nương tử.”
Phượng Minh ngẩn ra, “Là sao?”
” Hôm qua Liệt Trung Lưu không phải đã đáp ứng sẽ giúp Thu Lam họa tranh sao? Hôm nay hắn quả nhiên đi gõ cửa, nói muốn giúp Thu Lam họa tranh.”
“Bức tranh rất xấu sao?” Thu Nguyệt tò mò hỏi.
Không biết Liệt Trung Lưu họa cái gì, làm Liệt Nhi vừa nghĩ tới liền ôm bụng cười, Dung Điềm trầm giọng: “Đừng cười nữa, nói rõ chuyện xảy ra trước.”
Lúc này Liệt Nhi mới trở nên thành thật, le lưỡi nói: “Không phải hắn họa quá xấu, mà là bức tranh quá chân thực. Ngay cả cái mụn nhỏ xíu trên mặt Thu Lam, cùng dấu răng hôm qua Dung Hổ cắn lên vành tai nàng cũng vẽ ra. Bình thường họa sư vẽ đều biết sửa một hai điểm, cái mũi Thu Lam có hơi dẹt, họa sư trước đây đều tận lực vẽ cao một chút. Tiểu tử Liệt Trung Lưu kia khăng khăng vẽ đầy đủ hết, Thu Lam nhìn xong, thiếu chút nữa khóc thét lên.”
Bây giờ mọi người mới hiểu tường tận.
” Chuyện đó là đương nhiên,” Thu Nguyệt nhíu mày nói: ” Bức họa của nữ hài tử, ai không muốn được họa xinh đẹp hơn? Tên Liệt Trung Lưu kia thực đáng chết, lại dám vẽ cái mũi dẹt cùng mụn cám của Thu Lam.”
Dung Điềm trầm ngâm hỏi, ” Bức tranh còn đang ở chỗ Thu Lam?”
Liệt Nhi nói: “Thu Lam chưa kịp đồng ý, ta đã mang lại đây rồi, đúng lúc cho Đại vương cùng Minh Vương xem một chút.”
Liệt Nhi đưa tay vào trong áo lôi ra bức hoạ lấy được từ chỗ Thu Lam.
Tất cả mọi người tiến qua xem. Phượng Minh nhìn lướt qua, kinh hãi thán phục: “Đây quả thực là một cái hình chụp, lại giống như đúc người thật.”
“Nhưng mụn cám cũng vẽ ra, trông rất khó coi nha.” Thu Tinh bất bình thay Thu Lam, “Hèn chi không người nào đồng ý thuê hắn, dựa vào hắn họa như vậy, không bị đánh cả ngày mới là lạ.”
Dung Điềm trầm tư chốc lát, đột nhiên nói: “Gọi Tử Nham đến đây.”
Trong chốc lát, Tử Nham theo Liệt Nhi đi tới.
Dung Điềm hỏi, “Bây giờ Liệt Trung Lưu đang làm gì?”
“Hắn vẽ một bức tranh như vậy, bị mọi người mắng đến cẩu huyết lâm đầu, chạy đến trên sàn tàu ngẩn người. Đại vương muốn ta gọi hắn lại đây sao?” (cẩu huyết lâm đầu 狗血噴頭 : nghĩa đen là ‘máu chó phun lên đầu người’, ở đây ý chỉ những lời nhục mạ ghê gớm, mắng mỏ không kiêng nể khiến người bị mắng bất lực, không còn gì để nói lại)
“Hắn ngủ ở chỗ nào?”
“Hắn cùng thuộc hạ của ta ở phòng ngủ nhỏ tầng dưới, trên thuyền nhiều người, phòng đều là nhiều người một gian.”
Không biết Dung Điềm có chủ ý gì, nhìn lướt một vòng bên trong phòng, hình như đã hạ quyết định, xoay người lại phân phó Thu Nguyệt Thu Tinh, “Các ngươi đi thu dọn một phòng khác.”
“Để cho Liệt Trung Lưu ở sao?”
“Không, để bổn vương cùng Minh Vương ở”. Dung Điềm nói: “Liệt Trung Lưu ở phòng này.”
“Cái gì?”
“Đại vương…”
“Không được nhiều lời, đây là vương lệnh. Phân phó xuống dưới, mọi người phải tuyệt đối tôn kính Liệt Trung Lưu, không được có chút mạo phạm, trái lệnh xử tử.” Dung Điềm bình tĩnh phân phó, “Tử Nham, ngươi chuẩn bị y phục cho Liệt Trung Lưu, chỉ cần là hắn muốn, ngươi tận lực đáp ứng hắn.”
Tử Nham cau mày nói: “Hôm qua hắn đã coi trọng chén Huyền Ngọc hắc sắc rồi… Bất quá ta thấy hắn tám phần là say.”
” Chén Huyền Ngọc hắc sắc?” Phượng Minh cao giọng, líu lưỡi không thôi.
Sở thích người này thật cao a.
Vật đó ngay cả vương tộc bình thường cũng không dám vọng tưởng tới.
Dung Điềm sửng sốt một chút, một lúc sau cắn răng nói: ” Nói với La Đăng một tiếng, lấy ra đưa cho hắn.” Quay sang Phượng Minh, thấp giọng nói: “Phượng Minh…”
Phượng Minh phất tay chặn lại lời hắn muốn nói, dứt khoát nói: “Không cần phải nói nữa, của ta chính là của ngươi, cứ lấy đi.”
“Ngươi thực biết quan tâm.”
Phượng Minh hướng hắn làm mặt quỷ: “Ta chỉ biết ngươi chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn.”
Ngày đó vương lệnh hạ xuống, đổi phòng thì đổi phòng, trải giường mới thì trải giường mới, các thị nữ còn bị triệu tập khẩn cấp, vì Liệt Trung Lưu may y phục, nhưng tên Liệt Trung Lưu kia không hề biết điều, đối với ân huệ lớn như vậy, lại coi đó là chuyện đương nhiên.
Sau khi hắn biết có thể tùy ý đòi hỏi báu vật, lại còn nghênh ngang dẫn mấy thị vệ đến phòng chuyên cất giữ trân bảo kim khí trên thuyền, tìm nửa canh giờ ở bên trong, chọn lựa các loại đồ chơi quý giá, toàn bộ mang vào trong phòng mới của mình.
Tiếp theo, hắn còn muốn ăn các loại mĩ thực, trù nương trên thuyền phải nghiêm túc dựa theo thực đơn hắn viết đi nấu thức ăn cho hắn.
Chưa tới thời gian một ngày, nhân mã trên thuyền bị hắn làm cho người ngã ngựa đổ, ngay cả đại thị vệ Miên Nhai hầu hạ Dung Điềm vừa mới đi ngang qua trước mặt hắn, cũng bị hắn gọi tới biểu diễn mấy chiêu, giúp hắn giải buồn.
Lúc canh ba, Liệt Trung Lưu đột nhiên không biết từ nơi nào tìm ra một cây cầm hỏng, y y nha nha gảy cầm, thê lương như quỷ khóc, ầm ĩ đến mức tất cả mọi người ngủ không được.
Phượng Minh tâm kinh đảm chiến, cách cửa sổ nghe tiếng đàn cực chướng tai, dở khóc dở cười thở ra một hơi, “May là Thái hậu không ngồi cùng thuyền với chúng ta. Nếu không ngay cả lão nhân gia nàng cũng không được an bình.” (tâm kinh đảm chiến 心驚膽戰 :  cực kì kinh hãi)
Dung Điềm cũng bị ồn đến ngủ không được, nhưng lại bình thản chịu đựng gian khổ, từ trên giường ngồi dậy, tiến đến phía sau Phượng Minh đang nằm bên cửa sổ, “Tính nhẫn nại của ngươi tiến bộ không ít. Ta còn tưởng trước canh ba, ngươi nhất định sẽ nhịn không được hỏi ta tại sao muốn lôi kéo Liệt Trung Lưu a.”
Phượng Minh nhăn mặt, “Hừ, tại sao nhất định phải hỏi ngươi? Ta không thể tự mình tìm ra đáp án sao?”
“Nga? Ngươi tìm ra đáp án gì?”
”Ngươi lôi kéo Liệt Trung Lưu, đương nhiên vì hắn họa tranh rất tốt.” Phượng Minh từ giữa trưa đã suy nghĩ về vấn đề này, trong lòng tất có dự đoán : “Hắn giống như một cái camera, có thể đem những thứ nhìn thấy thể hiện trọn vẹn lên bức tranh, đây là kỹ năng phi thường trọng yếu. Nếu ngươi có thể lôi kéo được hắn, vạn nhất sau này cần truy nã trọng phạm hiềm nghi, muốn vẽ chân dung để cả nước truy nã, bảo đảm tuyệt đối không thể nhầm lẫn. Thế nào, ta đoán đúng không ? Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới biết giám định nhân tài, Minh Vương ta cũng không phải ngồi không.”
Dung Điềm nhìn khuôn mặt Phượng Minh đắc ý dào dạt, nhịn không được hôn một cái thật kêu lên mặt cậu, cười nói: “Ta vì tranh của hắn mà nổi lên tâm ý lôi kéo hắn, bất quá ngươi đoán cũng không hẳn là đúng toàn bộ.”
“Nga? Ta đã đoán sai chỗ nào?”
Dung Điềm rất đáng ghét, không chịu lập tức giải đáp bí ẩn, cố ý thay đổi đề tài, nhìn về phía ngoài cửa sổ, cau mày nói: “Liệt Trung Lưu gảy cầm thật khó nghe, xem ra đêm nay ai cũng không được ngủ.”
“Dung Điềm, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta .”
“Đến, vừa nằm xuống vừa trả lời.” Dung Điềm ôm Phượng Minh lên giường, hai người chui vào chăn, cười xấu xa nói: “Ta thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, đương nhiên cũng muốn nhận được một chút lợi ích.”
Phượng Minh còn chưa hiểu được,tay đã bị Dung Điềm cầm lấy, kéo xuống phía dưới.
Vạt áo đã được cởi ra, ngạnh vật nóng rực nhét vào tay, nhịp đập mãnh liệt chuyển động làm cho Phượng Minh trong phút chốc tim đập dồn dập.
“Sắc lang!” Phượng Minh xấu hổ mắng một câu.
“Dùng đôi tay xinh đẹp của ngươi hảo hảo vuốt ve, ngươi vừa sờ, ta vừa nói.” Dung Điềm trắng trợn cười nói: “Căn tử của Tây Lôi Vương, vừa thô vừa lớn, món đồ chơi tiêu khiển rất tốt trong đêm dài nhàm chán, tuyệt đối là thứ Minh Vương yêu nhất.” (căn tử : phân thân,tiểu đệ đệ. )
Phượng Minh chịu không nổi cái mặt dày của hắn , thiếu chút nữa nhảy dựng lên trốn xuống gầm giường, mặt đỏ lên, “Ai nói là thứ Minh Vương yêu nhất?” Cậu đang nói, căn tử bị nắm đột nhiên nảy lên, giống như tùy thời muốn từ trong tay cậu nảy ra, hù cậu vội vàng nắm chặt hai tay lại.
Tiếp xúc thứ mạch đập đáng sợ cùng nóng rực này, thân thể thường xuyên tiếp nhận Dung Điềm hoan ái liền không nhịn được nổi lên cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Phượng Minh ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, dựa đầu vào ngực Dung Điềm, không chịu để cho Dung Điềm nhìn thấy mặt cậu .
Dung Điềm vừa hưởng thụ khoái cảm tuyệt diệu từ đôi tay nhỏ bé của Phượng Minh chậm rãi di chuyển trên ngạnh vật đang dâng trào, vừa lộ ra tươi cười xấu xa cảm thấy mỹ mãn, thấp giọng nói: “Chỉ cần nhìn kỹ bức tranh của Liệt Trung Lưu, có thể phát hiện họa kỹ tinh tế của hắn, mỗi chỗ hạ bút, cũng không chút do dự, hơn nữa chuẩn xác vô cùng.”
Phượng Minh toàn bộ tinh lực đều đặt trên ngạnh vật nóng rực hình như lại trướng lớn thêm một phần, đâu còn tinh lực để ý tới cái khác, đến nỗi mặt hồng tim đập cả lên,nên trả lời qua loa : “Ta đã nói hắn họa tranh tốt lắm.” Tim đập quá nhanh, không nhịn được có chút thở dốc.
Dung Điềm thấy bộ dáng cậu như vậy, nhẫn nhịn nín cười đến mức bụng phát đau, rốt cục đưa tay ôm Phượng Minh càng chặt, “Đừng nói đến tên Liệt Trung Lưu kia nữa, chúng ta trước tiên làm chuyện càng hảo ngoạn hơn đi.” Dưới cẩm bị cởi khố tử Phượng Minh, ngón tay dò xét tiến vào. (cẩm bị : chăn gấm)
Khí quan đã sớm âm thầm đứng thẳng lên, căn bản chịu không nổi khiêu khích điêu luyện của Dung Điềm. Móng tay gảy nhẹ khe nhỏ trên đỉnh, một luồng điện rất nhỏ giống như từ bên hông cấp bách chạy dọc theo sống lưng .
Phượng Minh liền thấp giọng rên rỉ.
Bị tiếng đàn của Liệt Trung Lưu làm phiền, xem ra Dung Điềm đã quyết định đêm nay không ngủ được rồi, muốn Phượng Minh tiếp tục vuốt ve hạ thể của mình, bên kia dù bận vẫn ung dung đùa giỡn khí quan Phượng Minh, tà khí hỏi, “Đêm nay ôm Minh Vương mấy lần mới tốt đây? Quá ít sẽ không thể thỏa mãn Minh Vương, quá nhiều lại sợ thương thế Minh Vương còn chưa lành hẳn.”
Phượng Minh bị hắn làm cho cả người khô nóng, hô hấp rối loạn , phản bác lại :  ”Phải là ta ôm ngươi mới đúng.”
“Ngươi ngay cả thắt lưng cũng không thẳng được , làm sao ôm ta?” Dung Điềm liếc mắt đánh giá cậu, lộ ra nụ cười dụ dỗ : “Đến, nhượng ta xem trong thân thể ngươi có bao nhiêu ấm áp.”
Dưới ánh trăng, sợi tóc đen nhánh trên trán bị gió sông thổi vào phòng phất qua, Dung Điềm mắt sáng như sao, nụ cười đặc biệt gợi cảm mị hoặc.
Phượng Minh vừa nhìn thấy liền tâm túy thần mê, cả người cậu nóng lên như muốn nhũn ra, quả thật không có bao nhiêu tinh lực chủ động, hơn nữa tư vị được Dung Điềm hung hăng đè ép mạnh mẽ yêu thương cũng không tồi, liền không kiên trì nữa, lẩm bẩm: “Đừng làm ta đau…” (tâm túy thần mê心醉神迷: tâm thần mê mẩn, nói cách khác là cả trái tim lẫn lý trí đều đang ‘say’ )
“Nhất định ta sẽ khiến cho Minh Vương hài lòng!”
Dung Điềm vô cùng vui sướng, đang muốn hưởng thụ mỹ thực, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, nhất thời cắt ngang  bầu không khí tuyệt vời.
“Đại vương, thuộc hạ có việc bẩm báo.” Ngoài phòng lại là thanh âm nghiêm túc của Tử Nham.
Cái này giống như một chậu nước lạnh đột nhiên đổ lên nhiệt tình của hai người.
Người này, sao lần nào cũng chọn đúng thời điểm quan trọng để xuất hiện a?
Sắc mặt Phượng Minh cùng Dung Điềm giống hệt nhau, đều là vừa thống khổ vừa bất đắc dĩ.
Hạ thân Dung Điềm trướng đến phát đau, thầm nghĩ nhanh chóng đuổi hắn đi, nói với ra ngoài cửa: “Liệt Trung Lưu thích làm gì thì làm, toàn bộ nghe theo hắn. Sau này chuyện khác cũng xử lí như thế. Không có chuyện gì không được tới làm phiền bổn vương.”
“Hồi bẩm Đại vương, không phải chuyện Liệt Trung Lưu.” Tử Nham cách cánh cửa bẩm báo, “A Mạn giang phía trước tựa hồ bố trí vật cản, đội thuyền đi trước mắc cạn rồi.”
“Nga?”Dung Điềm mới biết đã đoán sai, cùng Phượng Minh liếc nhau, đều biết tiết mục tiêu khiển đêm nay tiêu rồi, không thể không rời giường chỉnh lại vạt áo, phủ thêm ngoại y : “Tử Nham, ngươi vào đi.”
Lúc này Tử Nham mới đẩy cửa đi vào.
Tử Nham đại khái nói qua một chút vị trí không cách nào thông hành, bẩm báo với Dung Điềm: “Thật sự là phi thường kỳ quái, bây giờ là thời gian xuân ấm tuyết tan, A Mạn giang hẳn là mực nước đủ sâu để cho đại thuyền chúng ta đi qua mới đúng. Theo thần thấy, rất có thể đã có người âm thầm dùng thủ đoạn.”
Đang thương nghị, lại một trận bước chân tới ngoài cửa, nguyên lai là Liệt Nhi, Dung Hổ, La Đăng cũng nhận được tin tức, đều chạy tới nghe phân phó.
La Đăng tương đối cung kính với Phượng Minh, trước tiên hướng cậu hành lễ, sau đó mới nói với Dung Điềm: “Nô tài vừa nghe nói đường thủy phía trước có vật cản, lập tức phái hai thủy thủ có kinh nghiệm nhất lặn xuống xem xét thực hư. Bọn họ báo lại, nói một đoạn của A Mạn giang bị chất đầy đá rất lớn, đại thuyền của chúng ta chìm xuống rất sâu, đá chạm đến đáy thuyền, cho nên không cách nào đi qua được.”
Dung Điềm hỏi, “Nếu dọn sạch đá sông, cần bao nhiêu thời gian?”
“Ít nhất cũng phải dừng lại hai ba ngày.” La Đăng lúng túng, “Dọn dẹp dưới nước không giống như trên bờ, đám thủy thủ phải nín thở lặn xuống làm việc, hơn nữa đáy sông đều là cự thạch. Nếu không đã không làm cho đại thuyền chúng ta mắc cạn rồi.”
Liệt Nhi lý sự: “Đây nhất định là do tân Thái tử Vĩnh Ân—— hỗn đản Vĩnh Toàn làm ra, hắn có giao tình không tồi với Đồng tiểu tử, Đồng tiểu tử vừa đăng cơ, hắn còn cố ý sai người đi đưa hạ lễ. Xem ra hắn lo lắng sau khi Đại vương phục vị sẽ tìm hắn tính sổ, cho nên cùng Đồng tiểu tử hợp tác với nhau, cố gắng ngăn cản Đại vương về nước.”
“Trước tiên không cần để ý tới Vĩnh Toàn.” Dung Điềm nhìn qua Phượng Minh, “Phượng Minh, ngươi cảm thấy bây giờ nên làm gì?”
Phượng Minh vừa mới vội vàng rời giường, bên trong mặc trung y, rồi tùy tiện khoác một bộ trường y lên người, tóc dài hoàn toàn xõa ra, mềm mại rơi xuống trên bờ vai, so với mọi khi càng tuấn mỹ hơn, nghe Dung Điềm hỏi, cậu suy tư nói: “Sông sâu như vậy, muốn dọn sạch sông cũng không dễ dàng. Ai, giao thông không phát triển thật phiền toái, nếu có máy… Khụ khụ, cái này… Chúng ta có nên bỏ thuyền đi đường bộ không?” Không nhịn được tiếc nuối mà than thở một tiếng.
Thật vất vả mới lên được thuyền, tưởng rằng có thể vô ưu vô lo hưởng thụ cuộc sống thoải mái vài ngày, không ngờ nhanh như vậy đã tan biến thành bong bóng rồi.
Tử Nham suy nghĩ một chút, cung kính nói: “Không phải ta muốn phản bác Minh Vương, nơi này hai mặt đều là núi cao cây lớn, đường đi lúc sáng sớm sẽ tương đối khó khăn.”
Dung Điềm nói: “Cầm bản đồ đến đây.”
Liệt Nhi vội vàng cầm bản đồ đến, bày ra trên bàn, tất cả mọi người vây lại xem.
” Bây giờ chúng ta đang ở chỗ này, nếu đi thẳng theo bờ A Mạn giang, hạ thuyền ở chỗ này, có thể tới Tây Cầm rất dễ dàng. Nhưng nếu như hạ thuyền, một đoạn đường đi này, hai bên A Mạn giang đều là hoang sơn dã lĩnh ít người đặt chân tới, ven đường còn có thể phải trạm gác của Vĩnh Ân, quả thật hơi phiền toái.” (hoang sơn dã lĩnh: nơi núi rừng hoang dã )
“Đại vương, chi bằng chúng ta tạm thời dừng lại ba ngày, chờ dọn sạch sông rồi bàn tiếp đi?”
Mọi người nhìn Dung Điềm, xem hắn quyết định như thế nào.
Dung Điềm lòng đã sớm có tính toán, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, sai người cầm bút mực tới, kêu Phượng Minh đến bên cạnh, viết vài nét vào lòng bàn tay mềm mại của cậu. Trừ Phượng Minh ra, ai cũng không biết hắn viết cái gì.
Liệt Nhi rất tò mò, vươn cổ muốn nhìn lén, Dung Điềm lại muốn Phượng Minh giấu tay đi, nhìn chung quanh một vòng, cười nói: “Ta đã viết quyết định lên tay Phượng Minh, tuy nhiên trước khi nói ra, ta muốn biết một người khác nghĩ như thế nào. Tử Nham, ngươi đi một chuyến, nói chuyện này cho Liệt Trung Lưu, hỏi hắn quyết định như thế nào.”
Nhóm Thu Nguyệt vừa nghe tên của Liệt Trung Lưu, mắt trợn to, nhưng vì ở trước mặt Dung Điềm nên không dám lên tiếng.
Tử Nham nghe lệnh rời đi, chốc lát sau trở về bẩm báo, ” Liệt Trung Lưu nghe xong, không cần suy nghĩ, đã lập tức nói lên bờ. Hắn còn nói, nếu Đại vương không lên bờ thì hãy cho mình hắn rời thuyền.”
Dung Điềm nghe xong, cười tươi rói.
Phượng Minh hưng phấn nói: “Quả nhiên giống y như suy nghĩ của ngươi.” Xòe hai tay cho mọi người xem, thì ra Dung Điềm viết hai chữ trong lòng bàn tay cậu—— lên bờ.
Dung Điềm nói: “Dọn sạch sông là tốn công vô ích, A Mạn giang dài như vậy, ném cự thạch thì dễ, có điều chúng ta vớt lên phải hao phí tinh lực cùng thời gian gấp nhiều lần địch nhân. Cho dù dọn sạch lần này, phía trước nhất định còn nhiều cản trở tương tự. Cứ như vậy, hành tung của chúng ta sẽ hoàn toàn bại lộ, địch nhân có thể dự tính được hướng đi của chúng ta, như vậy đối với chúng ta rất bất lợi.”(cự thạch: còn được gọi là megalith, là các tảng đá lớn được sử dụng để xây dựng các kết cấu hay các di tích)
Bấy giờ Phượng Minh mới hiểu rõ.
Dung Hổ lại thấy khó hiểu, ” Nếu Đại vương đã quyết định, cứ hạ lệnh lên bờ, tại sao lại coi trọng ý kiến của Liệt Trung Lưu như vậy?”
Hôm nay toàn bộ người trên thuyền đều bị tiếng đàn của Liệt Trung Lưu quấy rối rất thảm, Thu Nguyệt Thu Tinh càng bị ồn đến mức hai mắt đỏ lên, không ai biết rõ tại sao Dung Điềm lại coi trọng Liệt Trung Lưu như thế, hiếm khi Dung Hổ cả gan đặt câu hỏi, nhất thời mọi người đều chú ý lắng nghe Dung Điềm trả lời ra sao.
Dung Điềm trước khi trả lời, lại hỏi ngược Liệt Nhi, “Bức tranh của Thu Lam còn ở trên người ngươi không ?”
“Vẫn còn.”Liệt Nhi lấy ra bức tranh của Thu Lam.
Cái này có thể nói là bức tranh “Tuyệt phẩm “, Thu Lam kiên quyết không thu, rơi vào trong tay Liệt Nhi tinh quái, đã sớm được mọi người trên thuyền chiêm ngưỡng qua.
“Phượng Minh, ngươi còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi điều gì không ?”
“Ân.”Phượng Minh nghiêng đầu lại gần, thấp giọng nói: “Ngươi nói hắn có họa kỹ tinh tế, mỗi chỗ hạ bút,đều không chút do dự, hơn nữa chuẩn xác vô cùng.”
Tử Nham cũng tới gần xem, thừa nhận: ” Đúng vậy, nhìn hắn bút phong dùng sức, quả thật không chút do dự, không hề sửa đổi. Nhãn lực như vậy, cũng xem như hiếm thấy.” (bút phong: lực dùng bút )
Ngay cả Liệt Nhi không muốn thừa nhận cũng không được, “Người này đúng là có chút thiên phú họa tranh.”
“Liệt Nhi ngươi lầm rồi.” Dung Điềm nghiêm mặt nói: ” Loại nhãn lực bút phong này, tuyệt đối không phải dựa vào thiên phú thì có thể có được, Liệt Trung Lưu nhất định đã trải qua rất nhiều khổ luyện rèn giũa, hơn nữa không ngừng vẽ, tích lũy qua năm tháng, cuối cùng mới có thể vẽ ra bức tranh trân quý như thế.”
Liệt Nhi bị Dung Điềm nạt một câu, không dám làm càn nữa, nhỏ giọng thầm thì, “Mặc dù vẽ giống hệt như thật, nhưng người thích loại bức tranh này nhất định không nhiều lắm, chí ít Thu Lam đã khóc gần chết.”
“Đại vương, ta vẫn không rõ, tại sao Đại vương cho rằng bức tranh của Liệt Trung Lưu trân quý?”
Dung Điềm vừa muốn mở miệng, bên tai truyền đến một tiếng hít sâu, giống như có người bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, vô cùng khiếp sợ.
Hắn quay đầu lại, nhìn Phượng Minh sắc mặt cổ quái, nhướng mi lên, “Xem ra Minh Vương của chúng ta đã thông suốt rồi.”
Tầm mắt mọi người, nhất thời cũng tập trung trên người Phượng Minh.
Phượng Minh nhìn Liệt Nhi một chút, lại nhìn Dung Hổ một tí, cuối cùng thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Bởi vì Liệt Trung Lưu am hiểu nhất không phải là vẽ người, mà là địa đồ.” (địa đồ: bản đồ )
“Đúng rồi!” Tử Nham thân là tướng lãnh, đương nhiên phi thường quen thuộc đối với địa đồ, là người đầu tiên hiểu ra, hai tay vỗ mạnh trong không trung, hưng phấn nói: “Chỉ có phác hoạ địa đồ mới cần cẩn thận cùng chuẩn xác như vậy, sơn xuyên, huyền nhai, vách đá, lưu sa, vân vân, lúc chiến tranh tướng quân đều phải chiếu theo địa đồ quyết định chiến thuật, nếu địa đồ không đúng, như vậy sẽ hại chết không ít người.” (sơn xuyên : dãy núi ; huyền nhai : vách núi;  lưu sa: bão cát )
“Như vậy sau này muốn vẽ địa đồ, chúng ta có thể tìm Liệt Trung Lưu hỗ trợ rồi.” Phượng Minh cũng lộ vẻ rất hưng phấn, “Xem ra ta tặng chén Hắc Huyền Ngọc cũng coi như đáng giá.”
Dung Điềm lại lắc đầu nói: “Nếu hắn chỉ có một chút khả năng như vậy, cũng không đáng được tặng chén Hắc Huyền Ngọc rồi. Sở dĩ Bổn vương coi trọng hắn, vì trong đầu hắn có rất nhiều tư liệu trân quý về địa thế mỗi nước.”
“Sao ngươi biết?” Phượng Minh hoài nghi hỏi lại.
Lần này đến phiên Dung Hổ nhận ra trước tiên, xúc động nói: “Bởi vì Đại vương nhìn ra Liệt Trung Lưu tuyệt đối là một họa sư địa đồ lão luyện, muốn có loại kỹ thuật này, chắc chắn hắn đã từng vẽ qua vô số địa đồ, nói cách khác, hắn nhất định đã du ngoạn rất nhiều quốc gia, hơn nữa khắc sâu vào trong tâm địa hình của tất cả quốc gia. Lão thiên a, nếu quả thật là như vậy, người này có thể còn quý hơn một thành trì.”
Chỉ nghĩ tới cũng đủ làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào rồi.
Ly quốc, Phồn Giai, Vĩnh Ân… Các quốc gia nơi nào thích hợp nhất đặt cạm bẫy, nơi nào thích hợp ám sát, nơi nào thích hợp tử thủ, nơi nào thủy lưu chảy xiết, nơi nào có lưu sa… Tất cả đều là tư liệu quý giá nhất khi chiến tranh.
Ở một thời đại mà giao thông lạc hậu, tư liệu của địch quốc so với cái gì cũng trọng yếu hơn, mỗi nước đều cẩn thận bảo vệ lãnh thổ của mình. Có được địa đồ hoàn chỉnh của quốc gia khác, phải âm thầm phái ra vô số thám tử, từ năm này sang tháng khác mới tích lũy được . Cho dù trước mắt Dung Điềm đang sử dụng địa đồ của hắn, cũng có phần lớn là do vài chục năm trước Tiên vương Tây Lôi khổ cực hoàn thành, rất nhiều địa phương vô cùng chuẩn xác.
“Hắc hắc, ta biết ngươi sẽ không mua bán lỗ vốn.”Phượng Minh vô cùng vui sướng, dùng sức vỗ vai Dung Điềm một cái, “Chúc mừng ngươi vừa có được một cánh tay đắc lực.”
Dung Điềm tĩnh lặng liếc cậu một cái, nhưng không hề phấn khởi như mọi người, thản nhiên cười nói: “Bây giờ nói còn quá sớm, người này có chịu cho ta sử dụng hay không, vẫn còn là một vấn đề.”
Hắn vừa nói như vậy , tâm tình vui sướng của mọi người lại hạ xuống.
Tử Nham kinh ngạc hỏi, “Đại vương đưa phòng mình cho hắn ở, kim ngọc trân bảo tùy hắn muốn, mọi người kính trọng hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể nhận được đãi ngộ tốt như vậy ở chỗ khác ? Nếu Liệt Trung Lưu không chọn Đại vương, vậy hắn cũng không thể xem như một người thông minh rồi.”
Dung Điềm bí hiểm cười, “Việc này tạm thời để qua một bên. Tử Nham truyền lệnh xuống, cần mọi người chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm mai rời thuyền lên bờ.”
“Thiếu chủ, vậy ta…”
Phượng Minh đáng yêu nghiêng đầu, cười hắc hắc với La Đăng một chút, “Ngươi cùng thuộc hạ của ngươi không cần đi theo chúng ta, bốn chiến thuyền vẫn tiếp tục đi theo phương hướng đã định, gặp phải đá sông từ từ dọn sạch, coi như là một chuyến hành trình ngắm cảnh A Mạn giang đi. Nếu gặp phải người chặn lại, vạn lần không nên cậy mạnh, nói rõ với bọn họ Dung Điềm và ta không ở trên thuyền, nếu bọn họ không tin, thì để cho bọn họ lên thuyền lục soát là được rồi.”
La Đăng là người đã nhìn quen sóng gió, không hề sợ hãi, ngẩng đầu nói: “Thiếu chủ yên tâm, đại thuyền Tiêu gia còn chưa có tiền lệ bị người chặn lại. Chúng ta vốn là đại thương thuyền quang minh chính đại, chỉ cần trên thuyền không có người liên quan đến triều đình, ai dám cố ý làm khó chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.