Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 9.3:




Cao Minh Dương vờ như không có chuyện gì, tiếp tục nói, “Chuyện đó là đương nhiên, anh cũng tưởng mình đúng là đồ lùn, ai mà ngờ được vào chính mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba, anh như được tiêm thuốc kích thích vậy, chỉ trong vòng hơn hai tháng đã cao thêm mười mấy phân. Đến khi vào đại học, chiều cao cứ từ từ nhích từng chút một, nhích đến 1 mét 82. Nếu đi giày có độn thêm chút gót bên trong, chiều cao của anh có thể lên tới 1 mét 87 hoặc 1 mét 88. Còn nhớ buổi họp lớp hơn hai năm trước, bọn em đều không dám tin, ‘bí đao lùn’ năm đó giờ đã trở thành ‘quả mướp dài’ rồi”.
Y Thần bật cười, “Bí đao cũng có quả dài quả ngắn có biết không? Mà mướp cũng đau phải không có quả vừa ngắn vừa mập?”.
“Thế thì đậu đũa vậy.”
Cô bật cười thật lớn.
“Em cười rồi”, Cao Minh Dương thở dài một hơi, “Anh còn cho rằng ở bên anh, em sẽ không bao giờ cười nữa”.
Y Thần chầm chậm thu nụ cười lại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như băng.
Cõi lòng Cao Minh Dương thoáng run, anh ta xoay người lại nhìn cô, vẻ dịu dàng ban nãy đã biến mất, “Anh không tin em và anh ta đang yêu nhau”.
Y Thần kinh hãi, sắc mặt căng thẳng, cũng may đang đứng trong bóng tối lờ mờ, nên anh ta không nhìn rõ vẻ mặt cô, “Tôi không biết anh đang nói cái gì”.
“Ha ha, một người nếu ra sức phủ nhận chuyện gì đó đều dùng câu ‘không biết đang nói gì’ để bao biện. Em vẫn hệt như trước đây, không lừa gạt được người khác. Lúc em đang chìm đắm trong tình yêu, hoàn toàn không phải là dáng vẻ như lúc này.”
Cô trừng mắt, hai tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Cao Minh Dương hít một hơi sâu, “Từ đầu đến cuối, em không hề rót đồ uống cho anh ta, cũng không gắp đồ ăn cho anh ta. Cho dù hai người ngồi rất gần với nhau thì giữa hai người vẫn luôn có khoảng cách, một khoảng cách mà em không muốn anh ta chạm vào mình, giống như anh và Y Vân vậy. Em hầu như cũng không hề cười với anh ta, cho dù thỉnh thoảng có cười thì nụ cười đó cũng không phải là của một người đang chìm trong mật ngọt yêu đương. Em biết không? Lúc yêu, nụ cười của em như ánh mắt trời rực rỡ tháng ba vậy, vô cùng bắt mắt. Có lẽ em đã thành công lừa gạt được người khác, nhưng không giấu được anh”.
Câu nói “Có lẽ em đã thành công lừa gạt được người khác, nhưng không giấu được anh” khiến trái tim Y Thần đột ngột thắt lại, cảm giác như mọi sức lực đều mất sạch. Cô tự cho rằng mình đã đóng rất đạt, che giấu rất tốt, cho rằng đã lọt qua được ánh mắt sắc bén của mẹ, thế nhưng lại không qua được mắt Cao Minh Dương. Đúng vậy, anh ta nói không sai, suy cho cùng giữa cô và Lục Thần Hòa cũng không phải là tình yêu thực sự, chỉ là tối nay kéo tạm anh đến làm con tốt thí mạng mà thôi. Cho dù kỹ năng diễn xuất của Lục Thần Hòa có tốt đến đâu, đạo đức nghề nghiệp có ổn đến mức nào nhưng Y Thần vẫn không cách nào bước qua cái hố đó. Nụ cười lúc chìm đắm trong tình yêu là như thế nào? Cô không nhìn thấy, cũng không thể nhớ ra nổi.
Y Thần cố gắng lấy lại bình tĩnh, ổn định tâm trạng rồi bật cười, “Tối nay anh uống nhiều rồi. Cho dù có là bạn trai thì tôi cũng không thích tỏ ra quá thân thiết trước mặt mọi người trong nhà. Thân mật cũng được, mà thân thiết cũng chẳng sao, đó là chuyện riêng giữa hai người, đóng cửa lại rồi làm cũng được, không nhất thiết phải trưng ra cho mọi người cùng thấy”.
“Anh không uống nhiều. Thứ mắt nhìn thấy có thể là gạt người, nhưng còn cảm giác thì không bao giờ đánh lừa người ta được.”
“Tất cả mọi chuyện chỉ là suy nghĩ một phía của anh mà thôi. Tôi trước đây như thế nào không có nghĩa là bây giờ cũng phải thể hiện giống như vậy. Ai rồi cũng khác. Giống như những thứ đã từng thuộc về tôi, đâu có nghĩa sẽ mãi mãi thuộc về tôi? Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, con người tất nhiên sẽ trở nên dè dặt.”
“Dè dặt… dè dặt…” Cao Minh Dương lẩm bẩm mấy từ này một lúc lâu rồi thở dài. Anh ta nhìn cô vô cùng nghiêm túc, “Y Y, em biết không? Hôm nay anh đến đây vốn dĩ chỉ muốn nhìn em như trước đây, không có ý gì khác. Nhưng khi anh nhìn thấy anh ta, anh đột nhiên trở nên tham lam. Không, không phải là tham lam, mà là đố kị. Anh đố kị với anh ta, vô cùng vô cùng đố kị. Một người mới quen biết với em vài tháng trời, lại có thể có được nhiều hơn so với anh – người đã quen em gần mười năm”.
Y Thần né tránh ánh mắt của anh ta, lạnh nhạt nói, “Anh thực sự uống nhiều rồi. Nếu như anh chỉ muốn cùng tôi ôn lại mấy chuyện vui vẻ thời trung học, thì tôi rất vui lòng. Nhưng chủ đề này thì tôi không muốn tiếp tục nữa”.
Lúc mới bắt đầu, Cao Minh Dương nhắc đến quãng thời gian tươi đẹp hồi cấp ba, Y Thần đã cố gắng lấy lại bình tĩnh và quả thực đã làm được. Nhưng hiện tại ở cùng với anh ta trong không gian khép kín này, thì lại càng ngày càng không ổn rồi.
Y Thần không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, muốn bỏ đi nhưng vẫn bị anh ta kéo lại như cũ, “Anh không say. Y Vân vốn không biết hôm nay anh sẽ tới. Cho nên bây giờ không phải là cô ấy lợi dụng anh, mà là anh đang lợi dụng lại cô ấy. Y Y, cho dù em có không muốn gặp mặt anh, oán giận anh nhưng có thể đừng tìm bừa một người đàn ông như thế có được không? Anh đồng ý với em, anh sẽ không dây dưa với em nữa, nhưng em có thể hứa với anh không. Anh không hi vọng chỉ vì anh mà em chấp nhận một người mình không hề yêu thương. Đồng ý với anh có được không?”.
Một cơn gió thổi lướt qua, không khí phảng phất hương rượu nhàn nhạt. Trong trí nhớ, Y Thần hiếm khi thấy Cao Minh Dương uống nhiều như vậy. Nhìn thật lâu vào đôi mắt anh ta, Y Thần biết câu này không phải là rượu nói, anh ta rất tỉnh táo.
Xuyên qua cánh cửa kính trong suốt, Y Thần thấy Lục Thần Hòa đang quây quần cùng với người nhà bên sô pha, trò chuyện vui vẻ, cô hy vọng ánh sáng tối lờ mờ ngoài ban công sẽ khiến mọi người không nhìn rõ thứ gì hết.
Vẻ đau đớn trong mắt Y Thần càng trở nên nồng đậm, cô cố tỏ ra thoải mái, “Anh yên tâm, trước nay tôi chưa từng gượng ép bản thân mình như thế”, nếu không cô cũng sẽ không kiên quyết từ bỏ anh ta như thế.
“Y Y, anh yêu em, trước nay chưa từng thay đổi”, Cao Minh Dương nở một nụ cười rất đẹp với cô, cuối cùng anh ta cũng chịu buông tay, mang theo dáng vẻ thê lương xoay người dời đi.
Đột nhiên nghe được lời tỏ tình của anh ta, lồng ngực cô như bị một tảng đá khổng lồ đè xuống, khiến cô không cách nào hít thở nổi. Suốt nửa năm trời cô cố gắng cắt đứt, chỉ vì muốn đoạt tuyệt với anh ta. Tình cảm suốt hai năm trời mà cô trân trọng nhất, đã bị chính cô tự tay cắt đứt, cảm giác không hề dễ chịu như trong tưởng tượng.
Y Thần nắm chặt hai tay, móng tay sắc nhọn đâm sâu khiến lòng bàn tay đau đớn, không có cách nào che giấu được sự kìm nén trong đáy lòng.
Bình tâm lại, Y Thần liền quay trở vào phòng khách. Đồng hồ trên tường đã chỉ tám giờ ba mươi, cuối cùng cô cũng phải nhảy vào phá vỡ vòng vây, “Chú cả, dì cả, bố! Lục Thần Hòa phải về rồi. Ngày mai anh ấy còn phải đi làm sớm, chỗ anh ấy làm ở tít khu kinh tế mới, rất xa đấy”, cô lại ném một cái nhìn sắc nhọn có tên “mau về đi” sang cho Lục Thần Hòa rồi kéo anh ra ngoài.
“Tiểu Lục à, hôm nay thực sự cảm ơn cháu, sau này rảnh rỗi thì thường xuyên đến nhé!” Chú cả thay mặt mọi người vui vẻ tiễn Lục Thần Hòa ra về.
Bước vào thang máy, cuối cùng Thị Y Thần cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khóe môi Lục Thần Hòa khẽ mím chặt, tâm trạng không còn vui vẻ như lúc trước nữa, ngược lại sắc mặt có chút khó coi. Mặc dù anh vẫn luôn ngồi ở sô pha bên ngoài phòng khách nói chuyện với người lớn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại chú ý quan sát ra bên ngoài ban công, khi anh nhìn thấy Cao Minh Dương bước ra ban công, hai hàng lông mày vô thức nhíu lại. Cũng bắt đầu từ lúc đó, di động không còn rung lên nữa.
Anh vốn định tìm lí do để ra về, vô tình lại bắt gặp cảnh Thị Y Thần tựa vào lan can nói chuyện cùng Cao Minh Dương. Anh nhìn thấy cô nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, đó là nụ cười anh chưa từng thấy bao giờ. Anh còn cho rằng khi cô đối diện với người đàn ông đó sẽ không bao giờ cười. Đã từng có khoảnh khắc, lồng ngực anh nhói lên cảm giác vô cùng khó chịu.
Đôi mắt đen láy vốn sáng lấp lánh, lúc này lại trở nên âm u dục ngầu, nhìn không thấy đáy, thậm chí còn toát lên vẻ giận dữ vô cớ. Anh đột nhiên hỏi, “Cao Minh Dương nói gì với cô vậy?”.
Thị Y Thần sững người, nghĩ ngợi một hồi rồi nói, “Anh ta hình như phát hiện ra tôi và anh không giống đang yêu nhau lắm. Có điều không vấn đề gì, những chuyện cần giải quyết đều đã giải quyết xong rồi”. 
Cánh cửa thang máy bật mở, cô hít một hơi rồi bước ra.
Lục Thần Hòa đứng đằng sau cô có chút chần chừ.
Đi được mấy bước, Lục Thần Hòa liền giơ tay kéo cô lại, Y Thần không hiểu chuyện gì.
“Làm cái…” Chữ “gì” cuối cùng còn chưa kịp thốt lên, cô chỉ thấy trước mắt có một bóng đen nhanh chóng ép sát, một giây sau đó, bờ môi mềm mại ấm áp mạnh mẽ phủ lên cánh môi cô.
Y Thần trừng mắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Mấy phút sau mới tỉnh ra, bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
Lục Thần Hòa không cho phép cô động đậy, khoát chặt hai cánh tay đang giãy giụa ra đằng sau lưng cô rồi ép chặt cả cơ thể cô vào lồng ngực mình, tay còn lại đỡ lấy gáy, không cho phép cô nhúc nhích.
Y Thần giãy giụa. Cô vẫn luôn cảm thấy Lục Thần Hòa là một tên điên, hôm nay anh giúp đỡ cô nên cô có phần nới lỏng cảnh giác. Vậy mà chưa được bao lâu, cơn điên của anh đã lại đến. Anh không ngừng khiêu khích thần kinh mẫn cảm của cô, chưa được sự đồng ý của cô đã dám tùy tiện hôn lên môi cô, lần trước là trên trán, lần này là…
“Ưm… anh… buông…” Chân cô từ từ dịch về giữa hai chân anh, nếu như anh còn không chịu buông tay, thì cô phải lên gối.
Lục Thần Hòa nhìn thấu suy nghĩ của cô, liền lấy hai chân mình kẹp chặt lấy chân cô khiến cô không nhúc nhích được nữa.
Y Thần vừa thẹn vừa gấp.
Vốn dĩ bờ môi của Lục Thần Hòa chỉ hơi dán lên cánh môi cô, nhưng sau khi anh phát hiện ra cô muốn tấn công, thì sự dây dưa đó đột ngột trở lên vừa vội vàng vừa bá đạo. Anh bắt đầu dùng sức cắn, không cho cô cơ hội mở miệng.
Y Thần cũng không phải là chưa từng hôn, cũng biết lúc này nếu mở miệng thì anh nhất định sẽ càng có cơ hội tiến sâu. Anh thực sự điên rồi. Cô không biết tại sao anh đột nhiên lại trở nên như vậy? Nhưng nụ hôn cuồng dã này khiến cô vô thức cảm thấy hoang mang, nhịp tim cũng không ngừng gia tăng. Cô cảm giác nếu anh còn tiếp tục không chịu buông, cô sẽ chết ngạt mất. Cái ôm của anh càng ngày càng nóng bỏng, nụ hôn cũng càng ngày càng tùy tiện.
Hàm răng bắt đầu lập cập va vào nhau, cơ thể cũng run rẩy. Cô cần thêm dưỡng khí, bắt buộc phải được hô hấp. Y Thần từ từ hé mở hàm răng nãy giờ vẫn nghiến chặt, phút chốc cảm nhận được hàm răng của anh cũng đang run, hơi thở nam tính thuộc về anh từng chút từng chút xộc vào khoang miệng cô. Y Thần tiếp tục hoang mang, có một loại mê loạn khiến cô phải quay cuồng, giống như đang chờ đợi thứ gì đó, cũng giống như đang kháng cự thứ gì đó. Đối diện với sự mềm mại của anh, cô không biết làm gì ngoài né tránh. Nhưng cô càng tránh, anh lại càng không chịu bỏ qua, động tác mạnh mẽ cướp đoạt đến cùng sự dịu dàng khó cưỡng. Cuối cùng, Y Thần đành giơ cờ xin hàng, không né tránh nữa, biểu hiện này của cô càng khiến anh thêm cuồng nhiệt.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, tất cả các giác quan như tê liệt. Hai tay cô không biết từ lúc nào cũng ngừng phản kháng, bám lên vai Lục Thần Hòa rồi vòng qua ôm chặt lấy cổ anh, quên đi tất cả mà đáp lại anh.
Không biết phải qua bao lâu, anh mới chịu buông cô ra. Cô không còn chút sức lực, mềm nhũn tựa vào lòng anh, mở miệng tham lam hít vào luồng không khí tươi mới.
Lục Thần Hòa nhẹ nhàng ôm lấy cô, lồng ngực không ngừng phập phồng. Anh đưa tay ra phía sau dịu dàng vuốt ve lưng cô, giúp cô ổn định lại hơi thở.
Y Thần ngước đầu nhìn, đang định chất vấn anh tại sao lại làm như vậy thì đột nhiên nhìn thấy Thị Y Vân và Cao Minh Dương đang sóng vai nhau đứng ở một gốc cây gần đó, không động tĩnh gì.
Vẻ mặt Cao Minh Dương tối sầm lại, hai bàn tay siết chặt buông hai bên, dường như đang cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng.
Thị Y Vân khoanh tay, thong dong nở nụ cười như đang đứng xem kịch hay vậy.
Tấm lưng cô đột nhiên trở nên cứng ngắc, bờ môi bắt đầu khẽ run rẩy. Lúc này, bên tai liền vang lên tiếng Lục Thần Hòa thì thầm, “Bây giờ thì trông giống như đang yêu nhau chưa?”.
Y Thần nhắm nghiền mắt, tựa vào đầu vai anh, chỉ thiếu nước vùi hẳn mặt vào lồng ngực anh mà thôi. Giống như Lục Thần Hòa đã nói, đóng kịch thì phải đóng cho đạt. Lúc này, cô không thể đẩy anh ra. Nhưng cô cũng không có dũng khí để nhìn Cao Minh Dương, nếu lúc nãy Cao Minh Dương nói không tin cô và Lục Thần Hòa đang yêu nhau, thì sau nụ hôn này cho dù trời sập cũng phải tin.
Lục Thần Hòa cứ ôm lấy cô như vậy không buông.
Mãi đến khi có người đi qua, cô mới hoảng loạn rời khỏi vòng tay anh, ngước mắt nhìn qua phía gốc cây, đã không còn thấy bóng dáng họ đâu nữa rồi. Y Thần lùi lại phía sau mấy bước, cúi gằm mặt xuống nói với Lục Thần Hòa, “Lần sau… thôi bỏ đi”. Cô định nói lần sau đừng làm như vậy nữa, cho dù thế nào thì phiền anh nói trước một tiếng, nhưng vừa mở miệng lại thấy có gì không ổn. Lần sau ư? Mấy chuyện như thế này làm gì còn lần sau cơ chứ? Vậy nên cô đành sửa lại, “Anh về sớm chút đi. Hôm nay… cám ơn anh”.
Sau nụ hôn vừa rồi, cô không dám nhìn anh. Có lẽ cô điên rồi nên mới cuồng nhiệt đáp lại anh như thế.
“Làm bạn gái của tôi”, tư duy của anh vĩnh viễn không thể nào cùng một tần số với cô được.
Y Thần khó tin ngước mắt lên nhìn anh, anh thực sự không lúc nào không nhớ đến chuyện này. Đối với cô mà nói, anh giống như chú mèo tinh ranh vừa bắt được con chuột đen đủi vậy, cảm giác vô cùng mới mẻ, đợi sau khi cảm giác mới mẻ qua rồi, chơi chán rồi, thậm chí có khả năng ngay cả ăn cũng không thèm nhả lấy một miếng đã trực tiếp đem con chuột chết đó ném sang một bên.
Giọng điệu cô có chút gấp gáp, “Chuyện của dì cả tôi hôm nay rất cảm ơn anh, mặc dù lúc đầu tôi không được vui cho lắm khi anh đến nhà tôi. Nhưng sau khi anh đến, quả thực đã giúp tôi giải quyết được rất nhiều vấn đề đau đầu. Tuy thế từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến việc cứ để anh giả danh làm bạn trai tôi mãi”.
Vẻ mặt Lục Thần Hòa u ám, anh hỏi vặn lại, “Sau này cô định thế nào?”.
“Có thể thế nào được? Đương nhiên là bịa ra một cái cớ. Tôi sẽ tìm được một cái cớ hợp lí”, dù gì thì chuyện thất tình cũng không phải lần đầu, đối với cô, chỉ là việc nói dăm câu ba điều là xong.
“Sau đó lại tiếp tục đi xem mặt? Lại gặp được cực phẩm?”
“… Đúng”, Y Thần nghiến răng, có gặp phải cực phẩm lần nữa cũng đnàh trách số cô đen đủi. Cô không tin ông trời cứ mãi độc ác với cô như vậy, khiến cô không tìm được người để kết hôn.
“Làm bạn gái tôi thì sẽ không cần phải lãng phí thời gian vào mấy việc vô bổ đó nữa.”
“Vô bổ? Tôi đâu có làm gì vô bổ? Anh mới là người vô bổ đấy. Tất cả những thứ nhân danh tình yêu nhưng không lấy hôn nhân làm mục đích đều là lưu manh hết. Anh có biết hành vi này của anh chính là lưu manh không?”
“Vậy sao? Theo logic này của cô thì bất luận đối phương có làm gì, đều không cần phải chịu trách nhiệm, bởi vì anh ta là một kẻ lưu manh”, anh ép sát về phía cô.
Cô biết anh đang nói đến chuyện gì. Cô cắn chặt môi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào rất lâu rồi bất lực nói, “Tối hôm đó chẳng qua là hiểu lầm thôi. Tôi rất xin lỗi việc hiểu lầm đó mang lại cho anh rắc rối cùng nhiều chuyện không may. Nhưng anh hẳn cũng có thể nhìn ra tôi so với anh còn rắc rối và bất hạnh hơn. Tôi không biết rốt cuộc anh đang tính toán điều gì mà lại đưa ra yêu cầu hoang đường như vậy. Có lẽ là anh đang bỡn cợt, có lẽ anh cảm thấy chơi rất vui, cũng có lẽ là vô vị. Nhưng anh có biết không, việc tôi khổ sở đi xem mặt không chỉ vì muốn yêu đương, mà là muốn kết hôn”.
Lục Thần Hòa nhíu mày không nói gì, yên lặng lắng nghe những lời tiếp theo của cô.
“Cho nên tôi không cần một người đàn ông giả làm bạn trai yêu đương trong chốc lát, mà là một người đàn ông có thể cùng tôi kết hôn, anh hiểu không?” Cô nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt nghiêm túc. Anh muốn chơi, cô không cùng anh chơi nổi, theo tình hình hiện tại, loại chuyện như thế này không thể tùy tiện nói chơi là chơi được.
Hai hàng lông mày của Lục Thần Hòa nhíu lại càng sâu, vẻ mặt cũng càng ngày càng tối tăm, ảm đạm.
Y Thần hít sâu, “Nếu như anh muốn giả vờ kết hôn cùng tôi, chứ không phải cần tôi đóng giả bạn gái anh, bị thúc ép như vậy, tôi rất vui lòng chấp nhận”.
Lời vừa thốt ra, đúng như cô dự đoán, Lục Thần Hòa trầm mặc đi, mím chặt môi, không hề trả lời.
Một người đàn ông sợ kết hôn tìm người đóng giả bạn gái, khi nghe thấy hai chữ kết hôn sẽ không chút do dự và thoải bước, chứ nói gì đến việc kết hôn giả. Cho nên nghe xong yêu cầu này anh hẳn sẽ biết khó mà tìm đường lui. Y Thần cho là vậy.
“Anh về sớm đi, tôi cũng lên nhà đây”, đúng vào lúc cô quay người định đi, bờ vai liền bị một lực mạnh mẽ xoay ngược lại.
Sự thực chứng minh, cô đã nghĩ sai rồi, hơn nữa còn sai lầm nghiêm trọng, bởi Lục Thần Hòa là một người đàn ông không bao giờ suy nghĩ theo logic thông thường.
Y Thần tức giận giãy giụa, “Những lời tôi vừa nói, anh còn chưa hiểu sao? Anh rốt cuộc còn muốn ồn ào đến mức nào?”.
“Chồng chưa cưới của em là tôi đây, bây giờ mới chính thức nói tạm biệt, chúc ngủ ngon”, anh cúi đầu xuống, nhanh chóng để lại dấu ấn lên cánh môi mọng đỏ của cô.
Lần này Y Thần hoàn toàn hóa đá, đầu óc trống rỗng, không một mảng kí ức.
“Goodnight kiss”, anh buông cô ra rồi rảo bước về phía xe.
Trái tim cô giống như trái tim của cương thi [1] hút máu bị đinh đóng vào cột, tái mét nhìn chiếc xe của anh lao vút qua như một cơn gió rồi tan biến.
[1] Cương thi: được biết đến như một xác chết biết đi trong văn hóa dân gian Trung Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.