Quá Hạn

Chương 7:




Vệ Mẫn không đưa Ôn Từ thẳng đến cổng trường Trung học số Ba, ở góc phố cách địa điểm thi hơn 200 mét, cậu phanh gấp dừng lại bên đường.
Ôn Từ từ yên sau nhảy xuống.
Hai chân cậu chống trên mặt đất, buông tay lái, cả người uể oải ngồi trên xe, “Đến ngã tư phía trước thì rẽ phải.”
Trước kia Ôn Từ đã đến Trung học số Ba, quay đầu nhìn rồi nói: “Biết rồi.”
Cậu cố ý trêu cô: “Đi đi, tớ ở đây đợi cậu.”
“Đợi mình làm gì?”
“Ngộ nhỡ cậu có bị lạc, tớ có thể giúp cậu quay về đúng đường.”
“…………” Ôn Từ nghĩ đến vừa rồi cậu cũng coi như giúp mình một lần, kìm lại những lời phản bác: “Cậu vẫn nên đến sớm chút, coi chừng muộn sẽ không được vào.”
“Trù tớ à?”
“Tớ là đang nhắc nhở cậu.” Cô gãi gãi trán, “Buổi trưa cậu có thời gian không, tớ mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu hôm nay đưa tớ đến điểm thi.”
“Không cần đâu, tớ về nhà ăn.” Vệ Mẫn gảy chuông xe: “Còn không đi? Cẩn thận bị người khác nhìn thấy, tớ lại phải nghe Trịnh ma đầu mắng.”
Ôn Từ nghẹn họng, đến câu tạm biệt cũng không nói, đi thẳng đến chỗ ngoặt mới quay đầu lại nhìn.
Nam sinh vẫn ngồi trên xe, ánh mặt trời chói chang rọi xuống, bỗng cậu nhướng mày nhìn cô cười nhẹ, vừa xấu xa vừa lưu manh, rất hấp dẫn.
Cô không thể diễn tả được cảm giác lúc đó, chỉ cảm thấy hôm đó trời nắng quá, hai má nóng bừng.
Hôm ấy thi xong, Ôn Từ cố ý nộp bài trước giờ, đứng ở cổng trường đợi một lúc, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng của Vệ Mẫn.
Có bạn học quen biết đi đến đối chiếu đáp án, cô không phân tâm nữa, một đường vừa đi vừa nói, có người vui mừng có người lo lắng.
Ôn Từ tách khỏi họ ở trạm xe buýt, bắt xe đến khu vực lân cận đường Tam Dương, quay lại chỗ đậu xe buổi sáng, ông chủ cửa hàng nhỏ bên cạnh đang nằm trên ghế bập bênh xem tivi.
Cô vừa mới đẩy xe ra, chợt nhận ra lốp xe đã được vá lại, cả hai bánh đều được bơm căng, ngay cả cái chuông trước đây không kêu mấy cũng được sửa.
Ôn Từ đỡ xe, đứng yên dưới ánh hoàng hôn, mãi đến lúc có người đậu xe bên cạnh, cô mới định thần lại, dắt xe đi đến bên đường.
Trên đường về nhà, Ôn Từ đợi ba lần đèn đỏ, đến lượt đèn đỏ thứ tư, cô cụp mắt suy nghĩ một lúc, bẻ tay lái rẽ vào một khúc ngoặt, đạp xe đi về hướng trường Trung học số Tám.
Buổi tối ở ngõ An Giang tràn ngập mùi khói lửa, nhà nhà mở rộng cửa, mấy người già cầm quạt hương bồ tụ tập cùng một chỗ.
Dưới những sợi dây điện chằng chịt, lũ trẻ bạn đuổi tôi chạy quanh con ngõ.
Bố mẹ trung niên đi xe đạp, nhân viên văn phòng mặc áo vest thắt cà vạt đeo túi xách, thiếu niên mặc đồng phục khoác cặp sách trên lưng.
Người đến người đi, là dòng chảy của năm tháng.
Ôn Từ dừng xe ở đầu ngõ, lần mò theo ký ức đường đi trong ngõ, nhất thời không để ý, đụng phải một đứa trẻ.
“Ui da.” Mông cậu bé ngã ngồi trên mặt đất, Ôn Từ vừa muốn đỡ nó, thằng bé đã nhìn cô nói: “Chị ơi, chị lại lạc đường sao?”
Tay Ôn Từ dừng giữa không trung, nhìn chằm chằm vào mặt đứa trẻ một lúc, một hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí.
Cậu bé cầm cái đùi gà nhỏ lao ra.
“À, là em.”Ôn Từ kéo người từ trên mặt đất đứng dậy, phủi giúp bụi bẩn trên quần: “Có ngã ở đâu nữa không?”
“Không có, chị lại lạc đường nữa sao ạ?” Tưởng Tiểu Vĩ dắt tay cô: “Em biết đường, em dẫn chị ra ngoài.”
“Không phải.”Ôn Từ cảm thấy hình tượng bản thân mù đường đã ăn sâu vào lòng người, nhất thời muốn khóc không ra nước mắt, kéo cậu bé sang một bên rồi nói: “Chị đến tìm anh Vệ Mẫn của em, anh ấy có ở nhà không?”
“Anh Vệ Mẫn đi thi, buổi tối còn phải đi làm thêm, rất muộn mới quay về.”
“Làm thêm?” Ôn Từ nhớ đến lần chạm mặt ở nhà hàng trong kỳ nghỉ đông kia, sau đó cô theo ba mẹ đến đó mấy lần, nhưng cũng không gặp lại cậu nữa.
Cô ngồi xổm xuống, đối diện với tầm mắt của cậu bé, “Vậy em biết anh ấy làm thêm ở đâu không?”
“Công viên giải trí!” Tưởng Tiểu Vĩ nói: “Lúc trước anh có dẫn em đến chơi, không phải trả tiền, có rất nhiều trò chơi và đồ ăn ngon!”
Ôn Từ ngẩn ra một lúc, qua mấy giây mới nói: “Chị hiểu rồi, cảm ơn em nha, em tên là gì? Chị mời em ăn kẹo.”
“Em tên Tưởng Tiểu Vĩ, Tiểu trong lớn nhỏ, Vĩ trong vĩ đại.” Tưởng Tiểu Vĩ chớp chớp mắt: “Nhưng mẹ bảo, em không được phép tùy tiện ăn kẹo người khác cho.”
“Không phải em muốn đưa chị ra ngoài sao? Coi như là chị cảm ơn em.” Ôn Từ xoa đầu cậu, “Em có thể đưa chị ra ngoài chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
“Đương nhiên!”
Lối vào ngõ cách đấy không xa, Ôn Từ mua cho Tưởng Tiểu Vĩ một dây kẹo mút trái cây ở cửa hàng nhỏ gần đó, nhìn cậu bước vào ngõ mới rời đi.
Vụ tai nạn xe hơi ban ngày được đưa lên bản tin buổi tối, bệnh viện bận không tách ra được, Liễu Huệ cả đêm không về, hôm sau Ôn Từ lại đạp xe đến điểm thi.
Một đường gió yên sóng lặng.
Chẳng qua cô vẫn luôn cố ý hoặc vô tình để ý đến những bóng dáng đạp xe bên cạnh, nhưng Vệ Mẫn cứ giống như phù dung sớm nở tối tàn, đến tận khi kết thúc kỳ thi Ôn Từ cũng không gặp lại cậu.
Kỳ thi sát ngày cuối tuần, Trung học số Tám thông cảm cho học sinh, thời gian thi cử không có tự học buổi tối, thi xong trực tiếp được nghỉ một tuần.
Liễu Huệ ở bệnh viện liên tục ba ngày, hai ngày cuối tuần đều ở nhà, Ôn Từ muốn ra ngoài nhưng không có lý do, ở nhà làm xong trước bài tập hè môn tiếng Anh.
Tốc độ chấm bài thi rất nhanh, thứ Hai đến trường, Ôn Từ đã nghe được xếp hạng của tám trường, Trung học số Tám và số Sáu cùng hạng bốn.
So lên thì chẳng bằng ai so xuống không ai bằng mình, không tốt cũng chẳng xấu.
Kỳ thi này Ôn Từ đã cố gắng hết sức, thất bại cũng không thấy sao cả, nhưng cái khác biệt là, bầu không khí của toàn bộ khối 10 có hơi ngột ngạt.
Giờ tự đọc buổi sáng, hơn hai mươi giáo viên chủ nhiệm lớp, giáo viên bộ môn, chủ nhiệm giáo dục đều được gọi lên họp, Trương Ích Hải họp xong quay lại gọi Ôn Từ đến văn phòng.
Ông trực tiếp hỏi: “Có phải lúc thi em nộp bài trước giờ không?”
Kỳ thi giữa tám trường do thầy cô giám thị của các trường coi chéo, Trung học số Tám cử một số thầy cô đến Trung học số Ba, phản ứng đầu tiên của Ôn Từ chính là lúc đó thi xong môn Vật lý đi ra bị thầy Chu coi thi ở lớp bên cạnh nhìn thấy.
Cô không phủ nhận.
“Lần này Vật lý là môn em kém nhất trong các môn thi, thấp hơn điểm thường ngày của em ít nhất 10 điểm!” Trương Ích Hải nói: “Thầy biết em đã quyết định chọn Xã hội rồi, nhưng không phải hiện tại còn chưa chia sao? Nếu em không tranh thủ mười mấy phút này, liệu em có còn cơ hội để kiểm tra lại không?”
Ôn Từ không phải học sinh giỏi kiểu biết tuốt, cô học lệch rất nghiêm trọng, ở lớp trọng điểm trừ môn Sinh học có thể nhìn được, các môn Vật lý và Hoá học đều nát bét.
Cũng vì lý do này, mỗi khi nói đến việc phát triển trong tương lai của cô, Liễu Huệ mới không tranh luận với Ôn Viễn Chi việc cô phải học ngành Y.
Vấn đề không được nộp bài trước giờ này, Trương Ích đã nói rất nhiều lần ở trên lớp, chủ nhiệm Giang cũng hết lần này đến lần khác nhấn mạnh rất nhiều lần trong các buổi phổ biến trước kỳ thi.
Bị mắng là đã nhẹ rồi.
Không lâu sau khi từ văn phòng của Trương Ích Hải đi ra, Ôn Từ nghe thấy chủ nhiệm Giang đọc tên học sinh các lớp nộp bài thi trước giờ trong loa phát thanh.
Có lẽ Trương Ích Hải đã đánh tiếng trước, hoặc là thầy Chu chỉ nói với Trương Ích Hải, cô không nghe được tên của mình.
“Hai mươi sáu học sinh nộp bài trước giờ được nêu tên trên đây vui lòng gửi bản kiểm điểm 3000 từ đến văn phòng của tôi sau giờ học trưa nay. Tiếp dưới đây là những học sinh vắng mặt trong kỳ thi này, học sinh nghe được tên mời đến văn phòng của tôi ngay lập tức.”
Ôn Từ không để tâm lắng nghe, rẽ vào nhà vệ sinh, lúc đi ra một âm cuối truyền đến bên tai, cô sững người một lúc.
Nghe nhầm sao?
Cô rửa tay qua loa, chạy về lớp học tóm lấy Lâm Hiệu: “Vừa rồi trong những người vắng thi chủ nhiệm Giang nói có phải có Vệ Mẫn không?”
“Phải, sao vậy, cái này rất bình thường, cậu ta không vắng thi mới lạ đó.”
Lâm Hiệu không quá để ý, mà trong tim Ôn Từ như có một tảng đá rơi xuống, “Cậu biết lần này Vệ Mẫn được phân ở trường thi nào không?
“Trung học số Sáu đó, tớ nghe Dương Tranh nói, cùng một trường thi với cậu ta.”
Tảng đá rơi xuống, đánh mạnh vào trái tim Ôn Từ.
“Sao vậy?” Lâm Hiệu thấy vẻ mặt của cô không đúng, hạ thấp giọng nói: “Lẽ nào cậu ta vắng thi có liên quan đến cậu?”
Ôn Từ không giấu Lâm Hiệu, dùng mấy câu kể xong câu chuyện, cô có chút bực tức nói: “Nếu lúc đó tớ hỏi mấy câu nữa thì tốt rồi.”
Lâm Hiệu cũng không ngờ Vệ Mẫn có thể làm đến mức này, im lặng mấy giây, cô ấy điềm tĩnh bảo: “Cậu ta sẽ không…… thật sự thích cậu chứ?”
Ôn Từ ngẩn ra.
Thích cô, cô có gì để thích chứ.
“Sẽ không.”
“Cũng không nói được nha.” Lâm Hiệu nhìn cô: “Thế giờ cậu định làm gì? Các cậu một đến một đi thế này, cắt không đứt còn làm rối lên.”
“Không biết.” Ôn Từ cũng rối, cô nợ cậu ngày càng nhiều, lại còn không rõ ràng.
Sau giờ học, Lâm Hiệu tìm Dương Tranh nghe ngóng tin tức, lúc này mới biết sáng nay Vệ Mẫn căn bản không đến trường, “Cậu ta xin nghỉ ốm, đúng là hiếm lạ, lời này mà chủ nhiệm lớp họ cũng dám tin.”
Ôn Từ nhớ đến nụ cười lười biếng tùy ý của chàng trai dưới ánh mặt trời hôm đó, nghĩ sao cũng thấy không giống bị bệnh, nhưng dù sao bị bệnh cũng phải luôn ở nhà nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô dứt khoát nhân lúc nghỉ trưa không ăn cơm chạy đến ngõ An Giang.
Trước lạ sau quen, Ôn Từ sớm tìm được đường, nghĩ đến thăm người bệnh không thể đi tay không, dừng xe trước quầy bán hoa quả ở đầu ngõ.
“Cháu gái mua chút gì đi?”
Ôn Từ xem qua, “Cháu lấy một giỏ hoa quả.”
“Mua hoa quả đi thăm họ hàng à?” Thím Đỗ duỗi tay lấy giỏ hoa quả trên kệ xuống, “Cháu muốn đóng gói sẵn, hay là tự mình chọn rồi dì gói lại lần nữa cho cháu?”
“Đóng gói sẵn là được rồi ạ.” Ôn Từ lấy ví ra đang định trả tiền, bên cạnh có người bước vào, mặc đồng phục của Trung học số Tám.
Cậu ta gọi bà chủ một tiếng “Mẹ”, lại quay sang nhìn Ôn Từ, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Ôn Từ cũng thấy cậu ta quen quen, nhưng thực sự không nhớ từng gặp ở đâu, hai người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, không ai lên tiếng.
Cô trả tiền, xách giỏ hoa quả đi vào trong ngõ.
Đột nhiên chàng trai đuổi theo, “Cậu tìm ai?”
Ôn Từ không nói chuyện.
Đỗ Khang cười cười xoa dịu, “Xin lỗi, tôi lo cậu chưa từng đến đây không tìm được chỗ ấy, trong này có rất nhiều đường nhỏ.”
Cậu ta nói xin lỗi, chợt mở ra ký ức của Ôn Từ, mùa đông năm ngoái cô đến căng tin tìm Vệ Mẫn đối chấp, lúc đó cậu ta cũng ở đấy.
“Tôi tìm Vệ Mẫn.” Ôn Từ nói: “Nghe nói cậu ấy xin nghỉ ốm, tôi đến thăm cậu ấy.”
Ánh mắt Đỗ Khang biến đổi, hết sức ngạc nhiên: “Cậu đến thăm nó? Cậu không hận nó là tốt lắm rồi, còn tới thăm nó, lừa ai vậy.”
Ôn Từ mím môi: “Chuyện lúc trước, tôi đã tìm cậu ấy nói rõ rồi, ở chỗ tôi, đã tính xong rồi.”
Đỗ Khang lẩm bẩm: “Cậu thì xong rồi, nhưng nó lại chết oan, uổng công ăn chửi một trận.”
Oan?
Ôn Từ vặn lại: “Nhưng không phải cậu ấy truyền tin đồn trước sao?”
“Tin đồn đó vốn dĩ không phải nó truyền!”
Trong chốc lát đầu cô như đơ ra, “……… Có ý gì?”
Đỗ Khang quyết tâm thay Vệ Mẫn “tẩy trắng”, “Lúc đó nó vì giải vây giúp một đứa trẻ mà đắc tội với Đỗ Nhất Bân, cái lần cậu nhìn thấy nó bị đánh, là nó cố ý bị Đỗ Nhất Bân đánh, nhưng cậu lại báo cảnh sát, chuyện này liền khác, nó không muốn làm lớn chuyện cũng vì bảo vệ cậu, mới không nói sự thật cho cảnh sát. Sau đó đoán chừng bọn Đỗ Nhất Bân nhìn thấy cậu, nó không dám chọc Vệ Mẫn, liền cho người nói bậy nói bạ khiến cậu chán ghét. Vệ Mẫn sợ bọn nó vượt quá giới hạn, mới phải theo cậu về nhà, nhưng tên khốn Đỗ Nhất Bân đó, nó không những không biết tém lại, còn ngày càng quá đáng, sự việc sau đó, cậu cũng biết rồi đấy.”
Chuyện này bị báo cáo đến chỗ Trương Ích Hải.
Cậu bị mắng bị phạt, bị gọi phụ huynh, nhưng từ đầu đến cuối không hề nói xấu về cô, giúp cô hết lần này đến lần khác.
Đó giờ Ôn Từ cứ tưởng bản thân đang làm việc nên làm, lại không ngờ sẽ dính líu đến nhiều chuyện như vậy, trong chốc lát ngực như bị đá đè nặng, có chút không thể thở được.
Cô nhìn khuôn mặt đầy tức giận của Đỗ Khang, nắm chặt giỏ hoa quả trong tay, “Tôi…..……”
Sự việc đã sớm lật bài, có nói xin lỗi hàng ngàn lần cũng vô ích.
“Bỏ đi bỏ đi, chuyện của mấy người tự đi mà giải quyết.” Vẻ mặt của Đỗ Khang dịu đi nhiều, “Đi thôi, tôi đưa cậu qua đó.”
Vốn Ôn Từ muốn nói không cần, nhưng nghĩ đến có mặt nhiều người, có lẽ sẽ không quá ngượng ngùng, bèn nói: “Cảm ơn.”
Hôm qua Vệ Mẫn đi làm thêm thì bị cảm, sáng sớm sốt cao không hạ, Thường Vân Anh cho uống hai viên hạ sốt, ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy.
Lúc Ôn Từ theo Đỗ Khang bước vào sân, cậu vừa đánh răng rửa mặt xong, khăn mặt trắng vắt trên vai, hai má ửng đỏ, bộ dạng trông vô cùng phờ phạc.
“Anh.” Đỗ Khang kêu cậu một tiếng.
Cậu đứng dưới mái hiên, nhợt nhạt lại yếu ớt.
“Ừm?”
“Có người tìm anh.” Đỗ Khang giảo mồm, cậu nhìn sang theo, phút chốc đôi mắt sáng lên.
Một cơn gió lùa qua, Vệ Mẫn cúi đầu ho khan, bước xuống mái hiên, “Sao cậu lại đến đây?”
“Nghe nói cậu bị bệnh, đến thăm cậu.” Ôn Từ đưa giỏ hoa quả cầm trên tay qua: “Tuỳ tiện mua chút quà, cậu đừng chê.”
Cậu cúi đầu nhìn.
Giỏ hoa quả không nhẹ, cô xách cả một đường, lòng bàn tay thít chặt đến đỏ bừng.
“Tốn kém rồi.” Vệ Mẫn vươn tay đón lấy.
Ba người đứng trong sân thành hình tam giác, Vệ Mẫn đợi cô nói tiếp, nhưng Ôn Từ không biết mở lời thế nào, Đỗ Khang đơn thuần đứng góp vui, ùng ục ùng ục con ngươi đảo liên tục.
Mặt trời rất nóng, Vệ Mẫn nhìn Đỗ Khang một cái, cậu ta ngầm hiểu trong lòng: “Các cậu nói chuyện đi, tôi đi xem xem bà nấu món ngon gì, bà ơi!”
Có tiếng từ góc sân truyền đến: “Ây! Tiểu Khang đến rồi à.”
Vệ Mẫn đặt giỏ hoa quả lên bàn, “Uống trà chứ?”
“Không cần đâu, tớ không khát.” Ôn Từ đi theo cậu hai bước, dừng ở chỗ râm mát, người cũng bình tĩnh lại chút chút, “Tớ biết cả rồi.”
“Cái gì?”
“Chuyện truyền tin đồn ở trường lúc trước, còn có chuyện cậu vắng thi, biết cả rồi.” Ôn Từ và cậu đối diện nhau, có lẽ do bị bệnh, đôi mắt ngập nước của cậu lộ ra một loại cảm giác yếu đuối.
Cậu nhẹ nhàng “À” một tiếng, “Cho nên?”
“Xin lỗi.” Thái độ chân thành lại kiên định, “Tớ sẽ nói rõ với chủ nhiệm Giang về nguyên nhân cậu vắng thi.”
“Không sợ bị chủ nhiệm Giang hiểu lầm?”
“Việc nào ra việc đó, chưa kể lúc trước đều là tớ hiểu lầm cậu.” Hình như Ôn Từ thấy có chút khó mở miệng, mím môi dưới, “Còn để cậu nhận lỗi cho tớ, xin lỗi.”
“Không liên quan đến cậu.” Vệ Mẫn ho hai tiếng, lại nói tiếp: “Cậu nói không sai, lúc đó cậu chỉ làm chuyện nên làm mà thôi, nếu không có cậu, e là tớ sẽ không bị thương nhẹ như vậy, chuyện sau đó, tính ra là tớ liên lụy cậu mới đúng.”
Ôn Từ nhìn cậu, đột nhiên nhớ đến câu này của Lâm Hiệu ‘Cậu ấy sẽ không thật sự thích cậu chứ’, thoáng chốc những lời muốn nói lại không biết phải mở miệng thế nào.
Cô không giỏi giao tiếp với mọi người, cũng không biết sắp xếp ổn thỏa các mối quan hệ thân thiết, càng không tự tin cảm thấy cậu sẽ thật sự thích mình.
Nhưng có ai sẽ vô cớ đối tốt với một người chứ?
Giữa mùa hè oi ả, Ôn Từ bất giác trở nên căng thẳng, “Cậu…………”
“Ăn cơm thôi!” Đột nhiên Đỗ Khang kêu lên một tiếng, Ôn Từ suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi, buông bàn tay căng chặt, lòng bàn tay ướt một mảng.
Đỗ Khang bê bát đũa chạy ra khỏi bếp, Thường Vân Anh đi theo sau cậu ta, lớn tiếng nói: “Chậm chút chậm chút, cẩn thận rơi đấy.”
Bà đến gần mới nhìn thấy Ôn Từ, “Đây là?”
“Bạn học!” Đỗ Khang đặt đồ ăn lên bàn, “Học sinh giỏi của trường chúng cháu, người ta rất thông minh, thành tích còn tốt hơn cả cháu và Vệ Mẫn gộp lại.”
“Cháu còn không biết ngượng mà nói.” Thường Vân Anh đập Đỗ Khang một cái, cười tít mắt nhìn Ôn Từ: “Vẫn chưa ăn cơm đúng không, ngồi xuống cùng ăn đi, đều là món ăn gia đình, đừng chê.”
“Cháu……” Ôn Từ vô thức muốn từ chối, cô không có thói quen ăn cơm ở nhà người khác, ngay cả Lâm Hiệu, lần nào cô cũng hẹn gặp bạn ở bên ngoài.
Cô còn chưa nói ra, bỗng Vệ Mẫn vươn tay nắm cổ tay cô, khàn giọng nói: “Cùng ăn đi, cảm ơn cậu đến thăm tớ.”
Cậu bị ốm, lòng bàn tay nóng hầm hập, nhiệt độ dán lên mạch đập, như thể đốt thẳng vào trong tim.
Ôn Từ mặt không biến sắc rút tay về, nhận lấy bát đũa Thường Vân Anh đưa, “Cảm ơn bà ạ.”
“Đừng ngại, cứ coi như đang ở nhà.” Thường Vân Anh lại lấy một đôi đũa sạch khác, gắp thật nhiều thức ăn cho cô.
“Đủ rồi đủ rồi ạ, cảm ơn bà.” Ôn Từ có chút được yêu mà sợ, chân tay lúng túng suýt nữa làm đổ cái bát.
Vệ Mẫn ngồi đối diện mỉm cười không kiêng nể gì.
Mặt cô nóng bừng, có lẽ do bầu không khí quá kỳ lạ, cô đá cậu một cái ở dưới gầm bàn, mặt cậu tỉnh bơ, chân còn lại cũng đá sang bên cạnh.
“Chết tiệt.” Đỗ Khang ngậm thức ăn trong miệng, mơ hồ nói: “Anh, đang yên anh đá em làm gì?”
Vệ Mẫn nhìn Ôn Từ: “Không phải tao.”
Cô xấu hổ, cúi đầu ăn cơm, vờ như không biết gì.
Lúc này đang là giờ cơm trưa, nhà nào cũng thoảng hương thơm, đều là những hương vị bình thường Ôn Từ không được ăn, Liễu Huệ nấu ăn thường coi trọng sức khỏe dưỡng sinh, nguyên liệu rất ít, chỉ được cái không khó ăn.
Cô bất giác ăn rất nhiều, là người cuối cùng đặt đũa xuống, Thường Vân Anh ở bên cạnh quan tâm bảo: “Ăn no chưa? Trong nồi vẫn còn cơm cháy, hay là thử tí nhé?”
“Cháu no rồi, cảm ơn bà ạ.” Ôn Từ muốn giúp dọn dẹp bát đũa, bị bà cụ ngăn lại, cô và Vệ Mẫn ngồi cạnh bàn.
Cậu gõ vào mép bàn, ngón tay thon dài, nhưng có rất nhiều vết đỏ, mới vừa đóng vảy.
Ôn Từ nhớ Tưởng Tiểu Vĩ nói cậu làm thêm ở công viên giải trí, vô thức mím môi dưới, nhìn sang chỗ khác, “Tớ đi nói với bà một tiếng, về trường trước đây.”
“Đợi chút, để Đỗ Khang đưa cậu ra ngoài.” Vệ Mẫn đau đầu dữ dội suốt, lúc trước còn gắng chống đỡ, lúc này đứng lên có thể sẽ ngã, “Tớ không tiễn cậu được.”
“Tớ biết đường rồi.”
“Ồ, biết mà lần trước còn mua kẹo cho Tưởng Tiểu Vĩ?” Vệ Mẫn nhìn cô cười.
“……”
Ôn Từ lười giải thích, thấy Đỗ Khang quay lại, đứng dậy đi chào Thường Vân Anh một tiếng, lại quay vào trong sân nói với Vệ Mẫn: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Ừm.” Vệ Mẫn đưa mắt nhìn họ rời khỏi sân, bà cụ lấy giẻ lau bàn, “Cô bé này, lần trước bà nhìn có hơi quen quen, lần này cuối cùng bà cũng nhớ được, con bé không phải là cô gái lần trước đưa bà đến bệnh viện đó sao, con gái của chủ nhiệm Liễu?”
Hình như cậu đã đoán được Thường Vân Anh sẽ nhắc đến chuyện này, cũng không bất ngờ: “Cháu biết.”
“Cháu biết à?”
Vệ Mẫn rũ mắt nhìn giỏ hoa quả đặt ở trong góc, có đỏ có xanh có vàng, giống như nhét đầy màu sắc vào trong thế giới đen trắng.
“Vâng, biết.”
Từ đầu đến cuối, cậu đều biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.