Qua Sông Hái Sen

Chương 21: Trung Thu




Nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khóe môi đại mỹ nhân, trái tim hắn nóng lên, vui khôn xiết. Y lại hôn lên má và tai hắn, hưng trí định làm thêm lần nữa.
Triệt Liên hơi nhíu mày, buồn cười duỗi tay búng ót y: “Nhìn ngươi phấn khởi thế, mấy nay đi dâu vậy?”
Bọn họ định cư dưới chân núi Tiểu Đào đã được một năm. Mặc dù mỗi ngày Triệt Liên cần điều dưỡng tu luyện, Việt Minh Khê lại trở thành người rảnh rỗi không có gì làm. Mới đầu Triệt Liên còn định dạy y tâm pháp để tăng sức khỏe, nhưng Việt Minh Khê đúng là công tử vừa lười vừa yếu đuối, mỗi lần thế toàn chơi xấu không chịu luyện công, Triệt Liên cũng dập tắt ý định dạy y tập võ trong đầu, để hắn mỗi ngày xuống trấn đi dạo, hoặc là đi theo ngư dân ra hồ đánh bắt cá.
Hắn để ý tới mấy ngày nay Việt Minh Khê hình như hơi bị rám nắng, vết chai cầm lưới đánh cá trong lòng bàn tay cũng sần lên, biết y lại ra hồ, tối qua cũng mệt mỏi, không biết đang bận chuyện gì.
Việt Minh Khê chớp chớp mắt, vừa phà hơi vừa trả lời: “Mấy nay ta cùng mọi người đến bờ tây đánh cá. Hôm qua mỗi người bắt được một con cá lớn, vội lấy nói đổi sấp vải gấm vân thượng hạng, đã đem đến phường nhuộm rồi! Còn đang theo học nghề mấy nay ở tiệm may, giờ ta phải tự tay may quần áo cho đại mỹ nhân mới được.”
Triệt Liên nghe được hơi cứng người, theo bản năng nhìn xiêm y màu đỏ lộn xộn của mình, cạn lời hỏi: “Lại màu đỏ à?”
Hắn vẫn không hiểu tại sao thiếu niên này lại cố chấp với màu đỏ dữ vậy. Từ ngày đầu khi hai người trở về cửa hàng bán quần áo y đã bướng bỉnh muốn mua đồ màu đỏ. Tuy nói là dáng vẻ khó phân nam nữ, nhưng dù sao Triệt Liên chưa từng ăn mặc như vậy nên cảm thấy không tự nhiên. Nhưng hắn đã đồng ý sẽ thuận theo tâm tư của thiếu niên, nên không từ chối.
Đã hoàn tục, thì cứ thô tục hoàn toàn cũng được.
Việt Minh Khê gật gật đầu, tỉ mỉ thưởng thức tư thái uyển chuyển của hắn trong đồ đỏ, lập tức vươn người qua hôn hắn, cười tủm tỉm nói:
“Đại mỹ nhân của ta đương nhiên phải mặc màu đỏ.”
Như vậy mới giống như tân nương của ta.
Câu này y chỉ nhủ trong lòng, ngưng lại chút rồi hỏi: “Đại mỹ nhân, mấy ngày nữa là đến trung thu rồi. Đến lúc đó chúng ta cũng nhau xuống trấn ngắm hoa quế, giả đố đèn được không?
Kỳ thật sáng nay hắn muốn nói cho Việt Minh Khê biết cơ thể hắn được điểu dưỡng cũng kha khá rồi, tu vi bản đầu đã khổi phục được bảy phẩn, kể cả nội thương lúc trước bị mật pháp Đoạt tướng cắn trả cũng chữa khỏi hòm hòm rồi. Áng chừng vài ngày nữa có thể phá tan lò đá này rời khỏi đây, không cần phải đón trung thu trong ảo cảnh.
Mặc dù hắn sốt ruột, nhưng không đành lòng làm y mất hứng khi đang triền miên, thầm tính chắc cũng vẫn còn dư dả thời gian cho hai người họ ở bên nhau, gật đầu đáp:
“Được.”
Dứt lời lại hôn lên đôi môi hồng hồng của thiếu niên.
Việt Minh Khê kinh ngạc, vừa mừng vừa phấn khích hôn lại hắn, đôi mắt càng sáng ngời tràn đầy hạnh phụ, trong lòng Triệt Liên khẽ động đậy, khi y không để ý nhếch lên nét cười khổ.
……
Đến trung thu, Việt Minh Khê đã làm việc từ tiệm may trở về sớm, Triệt Liên đã chỡ sẵn ở nhà. Hai người chuẩn bị rồi đón ánh hoàng hôn tỏa xuống núi Tiểu Đào thanh lãnh, nắm tay nhau đi xuống trấn đèn đuốc sáng trưng.
Trước khi đi, Việt Minh Khê cẩn thận kiểm tra mũ đội của Triệt Liên, xác nhận chiếc mũ tầng tầng lụa mọng che hết gương mặt hắn, lúc này mới yên tâm, hài lòng hôn lên ngón tay như ngọc đang trong lòng bàn tay mình, nhỏ giọng nói:
“Đã là nương tử nhà ta, khuôn mặt đẹp như vậy đương nhiên chỉ cho phép một mình ta xem.”
Triệt Liên vén tấm lụa mỏng trước mắt, nhướng mày nói: “Thiếu chủ cũng bá đạo thật đấy.”
Việt Minh Khê cười tủm tỉm gãi lòng bàn tay hắn, định mở miệng đã thấy đại mỹ nhân chợt tiến gần, vén tấm lụa mỏng bên tai hắn nói nhỏ một câu đầy ái muội: “…Đêm xuống, ngươi có thể bá đạo hơn đấy.”
Việt Minh Khê đần người một lúc, chảm thấy mặt nóng bừng nừng, máu mũi thi nhau rỏ xuống.
Đại mỹ nhân của y mấy ngày nay quá quyến rũ, y vô cùng thích nhưng sắp đỡ không nổi nữa rồi.
Dưới trấn đã treo đèn lồng từ sớm, vô số người vây quanh tụ tập ở quán rượu đình đài đoàn viên ngắm trăng. Hai người nắm tay đi dạo khắp đường lớn ngỡ nhỏ tràn đầy mùi hoa quá, nhàn nhã đi dạo qua hội đèn lông náo nhiệt ở cửa miếu, tiên một đình các tao nhã nhất lên lầu ngắm trăng.
Trên lầu khá đông khách uống rượu. Nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ ăn mặc lộng lẫy đi tới, mới nhận ra là Việt công tử dẫn phu nhân tới đây ngắm trăng, liền ân cần cười cười chào hỏi bọn họ, chủ động nhường nhã gian bên cửa để bọn họ tiện hẹn hòm bảo tiểu nhị kia nhanh chóng lấy bánh trung thu và rượu hoa quế.
Việt Minh Khê nhìn thấy người quen, sau khi cảm ơn bọn họ liền gẫu chuyện vài câu, cách nói chuyện không tầm thường cùng dáng người đẹp đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Không ít cô nương trẻ tuổi đang bàn tán hào hứng, khi nhìn thấy bàn tay y chỉ nắm riệt lấy tay Triệt Liên tỏ vẻ tiếc nuối, rồi quay sang đánh giá vị phu nhân không dùng mặt thật để gặp người khác kia.
Triệt Liên khẽ thở dài, trong lòng vô cùng khâm phục bản lĩnh đào hoa của thiếu niên. Khi hai người hắn mới đến chân núi Tiểu Đào định cư, trên trấn thỉnh thoảng lại có người mai mối tìm hiểu thân thế gia của Việt Minh Khê, sau khi biết được y đã cưới vợ cũng không nản lòng, thậm chí còn từng thừa dịp hắn ra ngoài đến thăm, khuyên Triệt Liên là thê tử nên suy nghĩ cho con cháu nhà chồng, chủ động cưới thiếp cho hắn để sinh con dưỡng cái.
Lúc đó Triệt Liên dở khóc dở cười, nhưng vẫn không hiểu tại sao mấy cô nương ở trấn nhỏ vùng Lĩnh Nam này lại vội gả thế, mà còn nhắm tới người không ở đây thân phận không rõ. Bây giờ xem ra là thiếu niên nhà hắn được người người yêu thích, còn khiến mấy cô nương trẻ tuổi này cam tâm làm thiếp của y.
Hắn nhìn xuyên qua tấm màn che mỏng, Việt Minh Khê đã tháo bỏ vẻ ngây thơ của thiếu niên, giờ mới ý thức được thiếu niên nhà mình quả thật đã là nam nhân phóng khoáng phong tình, mày kiếm mắt sao đoan chính, khóe môi khẽ nhếch dù không mở miệng nhưng lúc nào cũng giống như mang ý cười, rất khó để người ta không sinh hảo cảm với y.
Mỹ nữ trên đời nhiều vô số kể, hắn không biết vì sao y chỉ yêu thích mỗi mình mình.
Cũng có thể đây là nghiệt duyên.
Nhận ra cảm xúc vi diệu của đại mỹ nhân, Việt Minh Khê nhéo lòng bàn tay hắn, xua tay đuổi người quen,dẫn hắn ngồi xuống bên bàn rượu phong nhã kia, sau đó bỗng chồm người qua, vén lớp lụa mỏng hôn lên môi hắn.
Lần này y hôn cực kêu, không thèm giấu diếm, rất nhiêu cô nương bên cạnh đỏ mặt vì hành động này của y, rồi lại thầm hâm mộ nương tử Việt gia mặc áo đỏ kia. Triệt Liên sờ sờ môi mình, liếc mấy tửu khách đang nhìn lén về phía này, thấp giọng hỏi:
“Thiếu chủ làm gì vậy?”
Việt Minh Khê đang nâng cằm cười tủm tỉm nhìn hắn, nghe vậy khựng lại, oán trách nói: “Ta hôn nương tử nhà mình, có gì sai.”
Y nóng thẳng tuột, người bên cạnh cũng bật cười, Triệt Liên nhướng mày khổ não, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng trong lòng bàn tay y, dùng giọng hơi khàn khàn từ tốn nsoi: “Dù sao chỗ này cũng là chốn đông người, ngươi tém lại chút, đợi tới khuya…”
Hắn còn chưa nói hết, Việt Minh Khê đã ờ ờ, như không hiểu ám chỉ của hắn, quy củ rót cho hai người rượu hoa quế, đáp: “Vậy ta không hôn là được.”
Dứt lời thật sự không nhìn hắn nữa, cầm miếng bánhg trung thu trên bàn cắn, xuất thần nhìn cây hoa kế nở rộ bên ngoài đình cách, cùng với vầng trăng tròn vằng vặc. Triệt Liên chỉ xem y đang dỗi mình, định nghĩ dỗ dành y, lại thấy hắn bỗng uống rượu hoa quế, vươn lưỡi liếm một vòng quanh môi.
Ánh mắt Triệt Liên như ma xui quỷ khiến nhìn vào môi y.
Thiếu niên này tựa như rất rõ mị lực của mình, uống rượu đã vốn làm cánh môi ửng hồng càng thêm mê người, rượu hơi dây vào sâu trong vạt áo, không cần nhìn cũng biết phong cảnh này sắc tình đến nhường nào.
Triệt Liên cách tấm lụa mỏng nhìn y, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, cũng cúi đầu uống một hợp rượu ngọt, trong lòng hơi xao động. Một khi đã trải qua mùi vị của môi kề môi, hắn khó kiềm lòng nổi, cánh môi được Việt Minh Khê hôn lên hơi ngứa ngáy, gióng như đang bất mãn vì hôn quá nhẹ.
Mà Việt Minh Khê lại chỉ nhàn nhã ngắm hoa quế ăn bánh trung thu, dường như hoàn toàn không chú ý tới sự dị thường của hắn, càng khiến Triệt Liên chịu không nổi. Một lúc sau cũng cầm lấy bánh trung thu ăn, len lén đưa tới bên miệng.
“Đại mỹ nhân.”
“Ừ?”
“Đó là nhân ngũ loại.” Việt Minh Khê chỉ bánh trung thu trong tay hắn, chun mũi nói, “khó nuối lắm, hay đừng thử.”
Triệt Liên nghe lời buông miếng bánh trung thu xuống, lại nhìn mấy cái còn lại rtrong đĩa, hỏi: “Vậy Minh Nhi thích ăn nhân gì?”
Việt Minh Khê nghe hắn lại gọi biệt danh của mình, trong mắt hơi lóe sáng, đưa một nửa bánh trung thu trong tay qua, ngoan ngoãn đáp: “Thịt, lòng đỏ trứng. Ta rất thích, cái này nhân hoa hồng.”
Triệt Liên mỉm cười, thấy tâm tình Việt Minh Khê dường như đã tốt hơn trước, vừa vươn tay định lấy nửa miếng bánh trung thu kia nếm thử. Ai ngờ Việt Minh Khê lại rút tay về, cúi đầu cắn cái bánh trung thu trên tay hắn, nhẹ nhàng vén tấm lụa mỏng trước mắt, ngậm nửa cái bánh kia trườn qua hôn Triệt Liên.
Đầu môi bị lưỡi mềm nóng cháy len vào trong miệng nhanh chóng hòa tan ở giữa môi, đúng là hương vị nồng đậm của hoa hồng. Triệt Liên bị bất ngờ tập kích hôn sâu, không kịp nhai nuốt, chỉ có thể để nó giữa răng mình từ từ tan ra, thừa nhận khoái cảm ngứa ngáy khát vọng giữa môi lưỡi, từ từ nhấm nháp.
Việt Minh Khê hôn thật sâu, nghiền nát miếng bánh trung thu mêm kia giữa răng hia người, mút lưỡi nhỏ kia, lại dùng đầu lưỡi vòng quanh mảnh vụn dính trong khoang miệng, lúc này mới hôn thật lâu.
Lúc hai người tách ra kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội khó tả, Triệt Liên lau khóe môi, nhìn y nói:
“Minh nhi…”
“Ta biết~” Việt Minh Khê còn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe môi, nâng cằm cười nhìn lại hắn, “Nhưng ta thấy bộ dáng vừa rồi của ngươi, giống như rất muốn ta hôn ngươi.”
Cánh môi đã được làm ẩm từ từ chuyển lạnh, sóng mắt Triệt Liên lưu chuyển, thoáng nhìn thấy bóng dáng bàn bên cạnh vẫn âm thầm nhìn trộm về phía này. Hắn biết tư thái cùng phong tình vừa rồi Việt Minh Khê hôn sâu mình, chắc là bị những cô nương trẻ tuổi ái mộ thiếu niên nhà mình nhìn thấy, trong lòng không hiểu sao dấy lên ngọn lửa không rõ nguyên do.
Hắn đứng lên, cúi xuống bên tai Việt Minh Khê thấp giọng nói: “Minh nhi, ngươi đi theo ta.”
Việt Minh Khê không rõ, ngoan ngoãn đuổi theo bước chân đại mỹ nhân.
Triệt Liên xuống Quan Cảnh Các, dẫn y đạp tảng đá xanh rêu tới bể nước bốn phía không người, kéo vạt áo của y và hắn ở hòn đá bí mật, ném mũi che.
“Chờ đã, đại mỹ nhân!” Việt Minh Khê ôm mặt ngượng ngùng nói, “Ngươi không cần như vậy, ta sẽ cho rằng, sẽ cho rằng…”
“Chính là cái kia.” Triệt Liên nhướng mày nói, “Sao? Ngươi không muốn? ”
Việt Minh Khê lắc đầu, nhìn quanh bốn phía nhỏ giọng nói: “Nhưng nơi này lúc nào cũng sẽ có người tới, nhỡ bị thấy thì phải làm sao?”
Trên mặt y dù tỏ vẻ lo lắng, nhưng tốc độ kéo thắt lưng lại không chậm.
Triệt Liên: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.