Qua Sông Hái Sen

Chương 34: Nhà gỗ




Khi Triệt Liên trở về căn nhà thô sơ của mình nằm dưới Mộ Lĩnh, sắc trời Tấn Bắc đã gần tối, tia nắng còn sót lại rọi lên gương mặt xinh đẹp như thuở ban đầu cảu hắn, ấp áp mơn man.
Thân thể héo rũ sau mười năm tối qua đã được tưới tẩm, bước chân tập tễnh ban đầu đã dần nhẹ nhàng vững vàng hơn, hai má lúm đồng tiền vương vệt ửng hồng, vừa nhìn đã biết sắc mặt rất tốt. Lúc ra ngoài lấy nước gặp hàng xóng đang nói chuyện phiếm ở ven đường, ai cũng ngoái lại nhìn trân trân dáng vẻ hiện tại của hắn, không biết lão tiều phu đốn củi kia đã biến mất tự lúc nào, thay vào đó là một mỹ nhân đầy sức sống.
Triệt Liên nửa quỳ chải tóc bên bờ sông, chiếc lược ngà trong tay lấp la lấp lánh ánh hoàng hôn, làm nổi bật lên mỹ nhân yểu đượng soi tỏ trên mặt nước lấp loáng kia càng thêm xinh đẹp. Hắn xuất thần nhìn bóng phản chiếu của mình, một lúc sau giơ tay sơ vào gương mặt trơn bóng kia, cảm thấy mình vô cùng may mắn khi có thể trở về dung mạo khi còn trẻ này.
Như vậy là tốt rồi, Minh Nhi chỉ thích mỹ nhân, nếu hắn chỉ là một lão già khô héo, lấy cái gì để kéo lại trái tim y.
Lần đầu tiên hắn vô cùng may mắn vì mình sinh ra đã có túi da tốt thế này. Tối qua tuy rằng Thích Già Ngọc không tính là quá dịu dàng, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mê đắm bị giấu kỹ kia. Nghĩ đến việc Minh nhi có còn yêu thích mình hay không, nhưng ít ra vẫn còn dục vọng với thân thể của hắn. Trong lòng hắn vui mừng, ngày cả mười năm chịu khổ đơn đau kia cũng vứt hết, chỉ nghĩ đến chuyện lần sau gặp mặt y.
Thích Già Ngọc viết giấy để lại, dù sao hai người đã từng là thầy trò, y có thể giúp Triệt Liên tu luyện mật pháp Đoạt tướng đến tầng thứ bảy, sau đó đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau. Triệt Liên đọc đi đọc lại nhiều lần, tuy hiểu y không có ý mềm lòng, nhưng biết rõ đây là cơ hội duy nhất của mình.
Thích Già Ngọc nói lần này thay mặt Tam Bảo Thiền tự làm pháp sự xong sẽ trở về, đến Mộ Lĩnh tìm hắn, bấm đầu ngón tay cũng phải hơn nửa tháng, đủ để hắn tự chuẩn bị cho tốt.
Triệt Liên không lên núi đốn củi nữa, mua chút thuốc bổ đắt tiền để điều dưỡng thân thể, lại phối với thuốc ngâm tẩy sạch lớp da thô ráp trên tay, đốt hương liệu tẩy uế căn phòng nhỏ mờ mờ tối, sau đó lại đi làm mấy món trang sức vàng cho mình. Hắn ngắm mình trong gương đồng, so với hòa thượng phong lưu năm đó còn hoa mỹ hơn, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không hài lòng. Thậm chí còn mua một bộ đồ thật lộng lấy, mặc để lấy lòng Thích Già Ngọc.
Trong lúc này có hàng xóm thấy hắn mặc đồ đỏ đi qua đi lại, mà mãi không thấy lão tiều phu ra ngoài đốn củi về nhà, còn tưởng rằng hồ ly tinh đã ăn lão già đáng thương trong căn nhà gỗ này, truyền ra vài lời đồn đại thất thiệt. Không nhưunxg vậy còn tìm đạo sĩ giang hồ tới trừ yêu, khiến cho Triệt Liên dở khóc dở cười, mất nhiều công sức mới đuổi được bọn họ đi.
Cũng may Thích Già Ngọc đến đúng hẹn.
Ngày đó Triệt Liên từ chợ trở về, còn chưa bước chân vào phòng đã ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, đặt cái gùi sau lưng đứng trước của do dự một hồi, chỉnh lý lại quần áo hơi lộn xộn của mình, lúc này mới hít sâu một hơi, vèn rèm vào phòng.
Thích Già Ngọc tay cầm một chuỗi Phật Châu, đang nhắm mắt ngồi trên chiếc giường nhỏ bằng phẳng, tợ như đã chờ hắn lâu lắm rồi. Nghe tiếng cọt kẹt bên cửa, y mở đôi mắt tinh tường nhàn nhạt nhìn hắn, ánh nhìn khác lạ lờ mờ xẹt qua.
Mùa hè nóng nực, mỹ nhân sớm đã trở về thanh xuân ăn mặc vô cùng mát mẻ, áo dài mỏng manh bọc quanh vòng eo duyên dáng rắn chắc, khiến người muốn xịt máu mũi. Đôi mắt phựogn dịu dàng, môi son yêu mị không cần bàn, mà tới mái tóc chảy dài như mây chấm eo, quả nhiên là cảnh đẹp khôn tả,
Chỉ là hai người thân ở gian nhà gỗ cũ nát này, không tương xứng với nét đẹp tuyệt diệu này.
Rõ ràng có bạc có thể đến trấn nhro bên cạnh sinh sống qua ngày, hắn lại lựa chọn cắm rễ ở thôn trang gần Tam Bảo Thiền tự, làm một tiều phu đốn củi kiếm sống, mỗi ngày cứ đứng giữa đất vàng loang lổ bồi hồi, chỉ cần ngẩng đầu nhìn về phía núi cao kia, là có thể nhìn thấy đỉnh vàng ẩn ẩn trong rừng thông.
Y biết Triệt Liên mười năm này vẫn ở Mộ Lĩnh chờ mình, viết mấy bức thư tình đàn xen sự hối hận và tình ý, thi thoảng sẽ lên núi khẩn cẩu đệ tử canh cửa truyền lời thay hắn, câu xin để y ra gặp hắn một lần. Vốn là mỹ nhân yểu điệu tuyệt trần chờ đến mỏi mòn thành ông lão héo úa. Chó đến ngày đó cùng chúng tăng xuống núi, y mới gặp lại người yêu khi xưa.
Bài trí bằng gỗ chung quanh tuy rằng cũ kỹ, nhưng vô cùng thanh nhã, xung quanh dều đượm mùi khói lửa nhân gian, mỹ nhân vốn giống Phật giống yêu kia cũng không còn thiền ý minh tịnh, mà giống như thê tử kiểu diễm đang chờ phu quân trở về.
Y im lặng nhìn, thấy Triệt Liên do dự, bất động thanh sắc nhìn, thấy Triệt Liên cũng đang do dự, không mở miệng trước, vẫn nhắm hai mắt, tiếp tục minh tưởng
Đên mãi một lúc lâu, trong căn nhà gỗ nhỏ hẹp chìm trong im lặng.
Đang lúc y lại mở hai mắt muốn nhìn Triệt Liên đang làm gì, thì bị cảnh tượng kế tiệp làm cho giật mình.
“Minh nhi…”
Hắn nhẹ giọng gọi.
Không nhớ lần cuối cùng đầu ấp vai kề ngủ cùng người mình yêu là lúc nào, nhịp tim đập thình thich từ da thịt hai người dán vào nhau truyền đến. Thấy Thích Già Ngọc tự nhiên ôm hắn vào lòng ngủ, Triệt Liên mỉm cười, cảm thấy thời khắc này không còn mong cầu gì hơn.
Hắn vươn tay phác lên ngũ quan Thích Già Ngọc, trong đôi mắt tràn đầy mê luyến phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ của y đã trưởng thành hơn mười năm trước rất nhiều, trong lòng cảm khái.
Diện mạo kiếp này của y không giống kiếp trước, bởi vậy lúc đầu hắn không hề đặt y và Việt Minh Khê cùng một người, nhưng sư đệ Không Phạm liếc mắt một cái là biết y chính là sư phụ chuyển thế.
Không Phạm nói, tính tình sư phụ chưa bao giờ thay đổi.
Nói đến đêm đó hắn ngủ mơ mơ màng màng, lờ mờ nghe y ở bên cạnh mắng mình lão yêu tinh.
Triệt Liên nhớ lại trong ấn tượng của thích Già Ngọc luôn châm chọc mình, dáng vẻ sư tôn cực kỳ cao ngạo, ngẫm lại Việt Minh Khê nhiệt tình đáng yêu, tiểu thiếu gia yếu đuối, không khỏi tự hỏi liệu bản thân y trước đây chỉ nhìn thấy một mặt của hắn hay không, Nhưng mà y luôn dùng bộ mặt thật biểu lộ với tiểu đệ tử tâm tư chân thật nhất, có lẽ là nguyên nhân Không Phạm cũng thích y.
Nói vậy, khi Thích Già Ngọc không ở trước mặt người ngoài, chính là bộ dáng quật cường lại khiến người ta yêu mến. Nghĩ đến những chuyện bọn họ từng thân mật khắng khít trong ảo cảnh, nội tâm Triệt Liên trở nên dịu dàng vô tận.
Lúc này, Thích Già Ngọc bỗng nhiên động đậy trong ngực hắn, ngẩng đầu xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, buồn bực nói:
“…… Đại mỹ nhân.”
“Ừ?”
“Ta muốn uống nước.”
Triệt Liên sửng sốt, lúc này mới biết vThích Già Ngọc đang mơ màng ngủ xem tình cảnh bây giờ là những ngày tháng còn ở trong ảo cảnh, bật cười se sẽ. Nghe lời bước xuống giường rót cho y một chén nước, thêm hai muỗng mật ong như thường ngày, đưa đến giường đặt bên môi y.
Thích Già Ngọc nhân nước mật ong đút tận miệng, thoải mái cọ cọ trong người Triệt Liên, thấy đại mỹ nhân đang mỉm cười nhìn mình, càng theo bản năng muốn đến gần hôn hắn.
Nhưng mà ngay trong chớp mắt khi môi kề môi, y đột nhiên nhớ đến quan hệ xấu hộ hiện tại của hai người, liền lạnh mặt, quay lưng lại không để ý tới hắn nữa.
Triệt Liên cũng không nản lòng, đặt chén trà trống về chỗ cũ, leo lền giường dán chặt thân thể y, hai tay vòng từ bên hông đến trước ngực ôm lấy tấm lưng rộng lớn kia, thấp giọng gọi:
“Minh nhi…”
Thấy Thích Già Ngọc khẽ động, hắn tiến đến bên tai y, lại dùng giọng nói khàn khàn cầu xin: “Tha thứ cho ta có được không?”
Nghe vậy, Thích Già Ngọc an tĩnh lại.
……
Hồi lâu, đang lúc Triệt Liên cho rằng y đã ngủ thiếp đi, bên tai bỗng vẳng một câu: “… Ngươi không muốn ta trước.”
Hắn ngỡ ngàng, Thích Già Ngọc xoay người nhìn hắn, cắn môi oán hận nói:
“Là ngươi không cần ta trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.